Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 314: Người lừa ta gạt (Hạ).

Ngày cập nhật : 2025-11-11 22:07:38
Sau khi nghe lời của Tần Phong, gương mặt béo của Tạ Kim Bảo nhăn nhúm như bông hoa cúc, lắc đầu lia lịa:
- Ông chủ Tần, miếng đá đó bán cho cậu hai triệu, giá cả đã thấp lắm rồi, nếu thêm cả miếng này nữa thì tôi thật là lỗ chết à?
Tuy ngoài miệng than khổ sở nhưng trong lòng Tạ Kim Bảo đã mừng như mở cờ trong bụng, ông chỉ sợ Tần Phong không nói điều kiện không muốn mua, bây giờ Tần Phong cuối cùng cũng nhả lời, đừng nói một miếng đá, ba năm miếng nữa Tạ Kim Bảo cũng can tâm tình nguyện.
Tuy chính phủ Myanma để bảo đảm tiền thuế quốc gia, đã yêu cầu tất cả các giao dịch mua bán Phỉ thúy đều phải cho ra đấu giá công khai., nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, mua bán đá nguyên không chỉ có một con đường đấu giá.
Những thương nhân thu mua đá nguyên lâu năm ở Myanma như Tạ Kim Bảo, rắn có đường của rắn, chuột có đường của chuột, ông có quan hệ với không ít những ông chủ mỏ Phỉ thúy, có thể lấy hàng trực tiếp từ mỏ khai thác, nói dễ hiểu là buôn lậu.
Vừa rồi Tần Phong chỉ vào miếng đá đó, chính Tạ Kim Bảo đã mua trực tiếp từ Đạt Mộc Khảm về, lúc đó vỏ ngoài của nó kỳ dị khác thường, chỉ bỏ ra mấy trăm tệ coi đó là vật kèm theo tặng cho Tần Phong, Tạ Kim Bảo cũng không hề bị thiệt.
- Ông chủ Tạ, tôi mua đá hơn hai triệu, muốn thêm cái này cũng không đáng gì chứ?
Tần Phong làm mặt căng nói:
- Tôi giao dịch rất phóng khoáng, được là được, không được thì thôi, ông chủ Tạ, bốn miếng kia tôi đã trả tiền rồi đấy, chúng ta về sau có dịp tái ngộ…
- Vừa nói, Tạ Phong chắp tay cúi chào Tạ Kim Bảo, nhấc chân bước ra phía ngoài….
- Đừng, đừng, ông chủ Tần, cậu phóng khoáng tôi cũng không thể nhỏ nhen đúng không nào?”
Tạ Kim Bảo kéo lấy Tần Phong nói:
- Vậy cứ theo ý ngài, miếng đá kia coi như tặng phẩm đi kèm, hai miếng tất cả hai triệu, cậu nói như thế đã được chưa?
Miếng đá giả đó, đối với Tạ Kim Bảo mà nói đã thành miếng tâm bệnh, cho dù không có Đậu Kiến Quân có lời nhắc nhở, xử lý được lúc này, Tạ Kim Bảo cũng coi như giải quyết xong việc phiền phức.
Tần Phong nghe thấy vậy nở nụ cười, vỗ vỗ vai Tạ Kim Bảo:
- Thế này còn tạm được, tôi nói này ông chủ Tạ, người làm kinh doanh, phải phóng thoáng một tý…
“Phóng thoáng cái mẹ gì.”
Tạ Kim Bảo bị Tần Phong nói vậy dở khóc dở cười, giá trị của phóng thoáng chớp mắt đã thiệt hại hơn hai trăm nghìn. Nếu cứ như này, ông ta nguyện suốt đời nhỏ nhen…
Trong lòng đang chửi thầm đối phương, nhưng mặt của Tạ Kim Bảo lại tươi như hoa, nhìn Tần Phong nói:
- Ông chủ Tần, chúng ta ký một thỏa thuận đi, giá trị hai triệu tệ chỉ giao ước bằng miệng thôi sao đươc.
Dù nói thế nào đi nữa, Tần Phong cũng là đệ tử của Tề Công, những người làm kinh doanh như Tạ Kim Bảo tuy không liên quan gì tới người bút sách như Tề Công, nhưng lại có chút sợ sệt trước uy danh Tề Công trong nghề ngọc thạch, trước mắt cứ giấy trắng mực đen, về sau có gì cũng không chối cãi được.
- Được, vậy thì ký.
Tần Phong gật đầu nói:
- Ông chủ Tạ, ông soạn thảo đi, đúng rồi, cái miếng đá kia cũng viết cả vào bên trong đấy nhé.
Trên mặt Tần Phong cũng lộ nét tươi cười, nhưng nét cười này lại thêm chút hàm ý.
Mua được chỉ đáng giá bốn năm trăm tệ miếng đá giả, lại thêm miếng đá nguyên trong tâm cảm của Tần Phong mang sắc thái diễm lệ rựa rỡ nhất, Tần Phong cũng trải qua một hồi suy xét, bởi vì hắn chỉ cần bỏ ra hai trăm cũng có thể mua được miếng đá ưng ý
Nhưng Tần Phong là người giang hồ, cách hắn làm người xử thế vẫn còn mang hơi thở của các quy luật trên giang hồ, đó chính là làm người giữ lấy đường lùi, hắn dùng thủ đoạn có được đá nguyên, nhưng vẫn dành phần cơm cho Tạ Kim Bảo.
Còn một điều nữa là, Tần Phong chỉ cần bỏ ra hai trăm nghìn để mua những miếng đá đó, đồng thời trước mặt mọi người cá cược, Tạ Kim Bảo nhất định sẽ thấy điều không ổn, thậm chí hoài nghi Tần Phong có cách nào xem đá nguyên, đây là điều Tần Phong không hi vọng chứng kiến.
Nhưng bây giờ Tần Phong bỏ ra hai triệu để mua miếng đá” nửa cược” đó, thứ làm cho hắn thích không phải là đá nguyên mà là cái vật kèm theo kia.
Đến lúc đó nếu vật kèm theo thắng cược, người ngoài cũng sẽ không bàn tán gì, dù sao ai cũng không thể nghĩ tới, mục đích ban đầu của Tần Phong chính là vật kèm theo.
Trên thương trường thường là thế, người lừa ta gạt, Tạ Kim Bảo từ đầu đã tính kế Tần Phong, nhưng ông ta lại không ngờ rằng, Tần Phong lại tính như vậy.
- Tần Phong, cậu, ôi, sớm biết thế tôi đã không dẫn cậu đi.
Nhìn thấy Tần Phong chỉ trong hai ba lời qua lại đã mua xong đá nguyên trị giá hai triệu, Hoàng Bính Dư đang ở bên cạnh tròn mắt ngạc nhiên, ông ta làm kinh doanh hơn chục năm nay, cũng chưa từng quyết đoán như Tần Phong.
- Hoàng đại ca, cá cược mà, có thua có thắng.
Tần Phong cười thản nhiên nói:
- Tôi bỏ ra hai triệu là điều không giả, nhưng nếu cược thắng, rất có thể miếng đá này tăng giá hai mươi triệu, vậy thì phát tài quá đi?
“Hai mươi triệu? Tiểu tử, đang mơ à?”
Tạ Kim Bảo trong lòng cười sung sướng, ông ta tin con mắt của Phỉ thúy vương Quảng Đông, lão gia nói miếng đá này bị nứt chứng tỏ không phải Phỉ thúy, chắc chằn không có, Tần Phong lần này thua chắc.
- Đúng rồi, ông chủ Tần nói rất đúng, chúng ra đi ra chỗ chú Lục đi.
Tạ Kim Bảo cũng sợ đêm dài lắm mộng, nhanh chóng gọi hai người giúp việc, chuyển hai miếng đá kia lên xe, đi ra khỏi cửa hàng
- Tần Phong, chú chắc chắn mua?
Hoàng Bính Dư có chút hoang mang, nếu như cược thua thật, Tần Phong tổn thất ít nhất hơn hai triệu…
- Hoàng đại ca, ở đây còn có mua giả vờ sao?
Tần Phong cùng Tạ Kim Bảo đi ra khỏi cửa hàng, đột nhiên gọi giật Tạ Kim Bảo đang đi đằng trước:
- Ông chủ Tần, ông cứ đến chỗ chú Lục trước đợi tôi chút nhé.
- Ai chà, ông chủ Tần, có chuyện gì vậy?
Tạ Kim Bảo nghe thấy vậy ngẩn người, vội vàng dừng bước, lúc này ông chỉ sợ Tần Phong lại giở trò gì, nếu không mua nữa, thì miếng đá coi như hỏng trong tay mình rồi.
- Dù sao hôm nay cũng phải đi ngân hàng chuyển tiền, vậy tôi cứ mua thêm mấy miếng nữa.
- Tàn Phong chỉ vào cửa hàng của Lê Vĩnh Hổ cách đó khoảng hơn hai mươi mét nói:
- Ông ở đây đợi tôi một chút, tôi đi sang hàng ông chủ Lê chọn mấy miếng nữa.
- Cậu vừa mua tám miếng đều cược thua, vẫn còn dám mua đá nguyên của ông Hổ à?
Tạ Kim Bảo thật vẫn chưa hiểu thấu Tần Phong, nói liền:” đi, tôi cùng với cậu đi xem xem.
- Vậy được, ông chủ Tạ cũng giúp tôi tư vấn.” Tần Phong gật gật đầu, đi thẳng đến của hàng của Lê Vĩnh Hổ.
- Ông chủ Lê, rốt cuộc là Tần Phong đang làm gì vậy?
Chu Khải kéo một cái Lê Vĩnh Càn đang đi bên cạnh, anh không hiểu gì về cược đá, thật không hiểu thấu tâm tư của Tần Phong.
- Tôi không biết, khối đá “nửa cược” kia biểu hiện cũng khá, cược tính cũng không lớn lắm, ông chủ Tần mua miếng này còn có thể xem hợp lý…
Lê Vĩnh Càn nghĩ ngợI, lắc đầu nói:
- Nhưng đá nguyên bên anh Hổ, rõ là như mua đá phế, tôi thật không biết Tần Phong muốn làm gì nữa.
- Được, Tần Phong cái thằng này tinh như quỷ, tôi vẫn chưa thấy nó chịu thiệt bao giờ, chúng ta cứ đi cùng xem là được rồi.
Nghĩ lại từ lúc quen biết Tần Phong cho đến sự việc ngày hôm nay, Chu Khải nhất thời rất có niềm tin.
Từ khi vào đại học tời bây giờ, cũng chỉ mấy năm ngắn ngủi, Tần Phong từ một chàng sinh viên bình thường rồi nghiễm nhiên trở thanhg đệ tử của Tề Công.
Không chỉ có thế, Tần Phong bây giờ còn sở hữu một cửa hàng ngọc thạch trị giá mấy chục triệu, những việc này xem có vẻ không hợp lý tí nào nhưng thực thực chất chất đang xảy ra.
- Mấy vị, xin mời xem tự nhiên…
Khi Tần Phong bước vào gian hàng của Lê Vĩnh Hổ, Lê Vĩnh Càn đang ủ rũ cúi đầu cắm cúi vẽ linh tinh lên tờ giấy đặ trên bàn, khi khách vài cũng chẳng buồn ngẩng đầu ngó một cái.
Nơi giao dich Phỉ thúy này, trước sau cũng chỉ tám trăm một nghìn mét vuông, đi một vòng cũng chẳng mấy hết lượt.
Lê Vĩnh Hổ tin rằng việc bị thua liên tiếp sớm đã lan truyền khắp nơi này, cũng không trông mong thu hoạch được gì từ nơi giao dịch này.
- Ông chủ Lê, sao vậy? bệnh à?”
Nhìn thấy bộ dạng Lê Vĩnh Hổ, Tần Phong không nhịn được cười vang, ngẫm lại bản than cũng không hậu đạo cho lắm, chuyên môn đi chọn nơi bán đá nguyên không Phỉ thúy để mua, làm cho Lê Vĩnh Hổ tiêu điều thế nay.
- Ông chủ Tần, là…là cậu à?
Nghe được lời của Tần Phong, Lê Vĩnh Hổ liền ngẩng đầu lên, ông thật không ngờ Tần Phong lại có thể vào hàng mình
- Ông chủ Lê, tôi vừa mua được ở hàng ông chủ Tạ miếng đá” nửa cược” có mãng văn, tự nhiên lại nghĩ tới đá nguyên của ông.
Tần Phong nhường bước cho Tạ Kim Bảo còn đang ở phía sau nói:
- Việc tốt phải có đôi, gộp lại với nhau đi, ông chủ Lê, miếng đá mãng văn kia ông có bán không?
Tuy Tần Phong có kiến thức lý thuyết về cược đá, cũng có thể cảm nhận biết đá ấy có ra Phỉ thúy hay không, nhưng hắn thiếu thực tiễn, cũng không thể nào bằng cảm nhận biết phẩm chất Phỉ thúy tốt xấu thế nào, chỉ dựa vào sắc thái và đậm nhạt để phân tích.
Mà theo Tần Phong cảm nhận được từ tất cả các miếng đá, miếng đá nguyên mãng văn của Lê Vĩnh Hổ có màu đậm đặc và tinh túy nhất, vì thế hắn mới hành động cho cắt liên tục tám miếng cược thua, dụng ý thực là muốn ép giá miếng đá nguyên này
- Bán, tất nhiên bán chứ!
Lê Vĩnh Hổ đang suy nghĩ vay tiền ai cho con trai xây nhà, sự xuất hiện bất thường của Tần Phong như nắng hạn gặp mưa rào, liền đứng dậy nói:
- Ông chủ Tần, năm trăm nghìn, cái miếng đá đó, năm mươi nghìn bán cho cậu.
Miếng đá nguyên bề ngoài đen đúa hình mãng văn, Lê Vĩnh Hổ đầu tiên đưa ra giá bảy trăm nghìn, nhưng qua mấy lần cắt đá, ông chủ Lê cũng rất tự giác giảm giá hai trăm nghìn.
- Năm trăm nghìn? Đắt quá.
Tần Phong lắc đầu, chìa ra ba ngón tay nói:
- Ông chủ Lê, nói thật lòng, phẩm chất đá bên này của ông thật chẳng ra sao, tôi nhiều nhất đưa ra hai trăm nghìn, ông nếu mà bán thì chúng ta đi ký thỏa thuận, nếu không bán thì thôi…
- Hai trăm nghìn? Ông chủ Tần, đừng ép giá của tôi như thế chứ?
Lê Vĩnh Hổ bắt bầu do dự, miếng đá này rõ rang là cược toàn nhưng biểu hiện không tồi, khả năng “xuất xanh” cho Phỉ thúy rất lớn, bán ra hai trăm nghìn, ông ta có chút không đành.
Nhưng nói đi lại nói lại, Lê Vĩnh Hổ cũng không bị lỗ, miếng đá này mấy năm trước mua từ Myanma về, chỉ bỏ ra hơn hai mươi nghìn, bây giờ bán hai trăm nghìn cũng được lợi nhuận gấ mười lần.
- Được, tôi bán!
Lê Vĩnh Hổ cắn chặt răng, cuối cùng cũng đồng ý bán, có hai trăm nghìn này của Tần Phong đủ để cho con trai ông ta xây cái nhà lầu hai tầng.
ói:
- Vậy ông chủ Tần chọn vài khối đá khác đi, về phần khối đá này, giá cả chúng ta cũng nên thương lượng cho tốt.
Khối đá này thật sự do Tạ Kim Ngọc mua toàn bộ về từ Myanma, mời Vua Phỉ thúy của Vân Nam cắt một đao, người đó cũng không nhận danh hiệu Vua Phỉ thúy, một đao đã cắt được khối đá ra.
Nhưng sau đao đó, Tạ Kim Ngọc cũng không dám giải nữa, bởi vì theo phán đoán của Vua Phỉ thúy, vết nứt của khối đá sẽ xuyên qua cả khối đá, nếu tiếp tục giải sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Vì thế sau khi từ Vân tỉnh trở về, Tạ Kim Ngọc tìm một cao nhân gia công thêm hoa văn hình con trăn, tính thêm tiền làm giả nhập từ Myanmar về, y tổng cộng hết hơn 120 ngàn tệ.
Nhưng chuyện này có nhiều người trong nghề biết quá, khối đá của Tạ Kim Ngọc không dễ gì bán ra, thậm chí trong những đợt giao dịch Phỉ thúy lớn hắn cũng không dám lấy ra.
Mà trước mặt Tần Phong nhìn qua giống như một tên chíp hôi, chắc sẽ không biết chuyện giải đá của Vua Phỉ thúy, Chu Khải như vậy đốt đèn lồng cũng khó mà tìm ra? Cho nên kể cả Đậu lão đại không tìm gã, gã cũng sẽ lừa dối Tần Phong mua khối đá này.

Bình Luận

0 Thảo luận