- Ông chủ Nhiếp, ở Bắc Kinh tôi cũng không quen nhiều người biết giám định lắm, ông phải tốn công rồi.
Sau khi hoàn thành xong chuyện này, Tần Phong thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đủ tiền để mua cửa hàng Nhã Trí Trai ở Phan Gia Viên.
Nhưng chỉ cần Nhiếp Thiên Bảo còn ở Bắc Kinh, Tần Phong chưa chắc đã thuận lợi mà mua được cửa hàng của Phương Nhã Chí. Dù muốn hay không cũng phải nghĩ cách tống khứ y đi.
- Cậu Tần, cậu thật khiêm tốn, có Tề lão gia ở đây còn lo không có người giám định sao?
Nhiếp Thiên Bảo khen ngợi Tần Phong một câu rồi suy nghĩ nói: - Tôi cũng có mấy người bạn trong nghề. Hay thế này đi, tôi gọi điện thoại trước xem bạn tôi có rảnh không?
Tuy mua bộ ngọc này với giá hơi cao nhưng Nhiếp Thiên Bảo vẫn sợ đêm dài lắm mộng, y vẫn muốn nhanh chóng bỏ đồ vào túi mình.
Dù sao y kinh doanh về ngọc thạch cũng đã nhiều năm chưa từng được thấy một bộ ngọc cổ đầy đủ đến vậy. Tin chắc rằng chưa đến 3-5 năm nữa giá trị của bộ ngọc này sẽ được tăng lên rất nhiều.
- Được rồi, vậy làm phiền ông chủ Nhiếp rồi. Tần Phong gật gật đầu tỏ vẻ không sao cả. Bộ ngọc này ngọc cổ gia công mới, nhưng hắn cũng rất tự tin, với tay nghề của hắn, khắp Bắc Kinh này không ai có thể nhìn ra được.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Nhiếp Thiên Bảo thích thú lấy điện thoại ra bấm số. Y kinh doanh ngọc đã nhiều năm như vậy chắc chắn là có qua lại với không ít người trong nghề và cũng quen không ít người biết giám định đồ cổ ở Bắc Kinh này.
"Ủa? Anh Nhiên tìm mình sao?" Nhiếp Thiên Bảo đang gọi điện thoại thì cùng lúc đó chuông điện thoại của Tần Phong cũng vang lên. Hắn nhìn dãy số, là điện thoại của Lý Nhiên.
- Tần Phong, cậu còn ở trường không? Bên cạnh Lý Nhiên có tiếng nói, hình như cũng đang ở cùng chỗ với bạn bè.
- Anh Nhiên, em có, có chuyện gì sao?
Tần Phong suy nghĩ, nhờ Lý Nhiên đã sắp 1 tuần mà anh bạn này cũng không hề gọi lấy một cuộc điện thoại, xem ra chuyện mình nhờ có kết quả rồi.
- Đương nhiên là có chuyện, 8h tối, cậu đến một nơi, làm quen mấy người. Đến lúc đó chuyện của công ty phá dỡ của cậu tìm bọn họ là có thể lo liệu được.
Bên phía Lý Nhiên có vẻ hơi ồn, chưa đợi cho Tần Phong đáp lời anh ta đã nói thẳng: - Tối nay cậu chờ tôi ở trường, tôi đến đón cứ vậy nhé, tôi còn có việc phải đi trước đây.
"Thật là, còn không hỏi mình có bận không à?" Tần Phong nghe tiếng tút tút liền lắc đầu để điện thoại lên bàn.
- Sao vậy? Tần Phong có người tìm cậu à?
Tần Phong ở bên này cũng vừa cúp điện thoại, thì vẻ mặt của Nhiếp Thiên Bảo vui vẻ nói: - Tần Phong, hôm nay Liễu hội trưởng rảnh, tôi bảo ông ấy đến chỗ chúng ta tối nay mọi người cùng ăn cơm. Cậu thấy thế nào?
Hội trưởng Liễu mà Tần Phong nói là Phó chủ nhiệm của Trung tâm Giám định ngọc thạch Quốc gia. Ông ta rất có tiếng tăm trong nghề ngọc thạch, mọi người đều gọi ông là Liễu Nhất Nhãn.
Nếu là vật bình thường Nhiếp Thiên Bảo sẽ không tìm đến người có địa vị như vậy. Cho dù Nhiếp Thiên Bảo có gia sản hàng trăm triệu nhưng vốn lưu động của y cũng chỉ có chưa đầy 3 triệu rưỡi. Nếu bộ ngọc này là giả thì y cũng rất đau lòng.
- Bây giờ là 3h rồi...
Tần Phong nhìn cười khổ nói: - Ông chủ Nhiếp, không phải tôi không nể mặt anh nhưng mà buổi hẹn tối nay rất quan trọng. Hay là chúng ta ngày mai đến chỗ Hội trưởng Liễu được không?
Không phải là Tần Phong không muốn kiếm tiền mà là chuyện bên Lý Nhiên cũng rất quan trọng. Chuyện công ty phá dỡ đã kéo dài một tuần rồi. Hà Kim Long cũng không ít lần gọi điện cho hắn.
- Đừng như thế, Tần Phong, hẹn được Hội trưởng Liễu là rất khó.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Nhiếp Thiên Bảo liền cười khổ nói: - Tần Phong có hẹn lúc mấy giờ? Hay là... chúng ra làm xong việc giám định rồi tôi sẽ lái xe đưa cậu qua.
Cả nước có hơn 1 ngàn thương nhân về ngọc thạch. Quan hệ của Nhiếp Thiên Bảo và Hội trưởng Liễu cũng không sâu sắc lắm. Y phải bỏ ra một khoản tiền kha khá mới hẹn được một chút thời gian rảnh của Hội trưởng Liễu.
Tần Phong lắc lắc đầu nói: - Này... Tôi ôm hộp gấm này đến chỗ bạn cũng không được tiện lắm.
- Chuyện này dễ thôi mà!
Nhiếp Thiên Bảo cười nói: - Chúng ta đi ngân hàng trước, tôi ký tên vào sổ tiết kiệm 3 triệu, rồi đi giám định xong sẽ đưa sổ tiết kiệm cho cậu, đồ thì tôi cầm, không có vấn đề gì chứ?
Các cơ quan tài chính vào thập niên 80-90 còn hơi hỗn loạn. Về cơ bản là ai cũng có thể đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm. Chỉ cần có sổ tiết kiệm không cần chứng minh thư cũng có thể gửi và rút tiền. Hai năm sau, mới bắt đầu hình thành các chế độ quy định về gửi tiền ngân hàng.
Mời người giám định, Nhiếp Thiên Bảo cũng cần phải bỏ ra phí giám định, do đây là làm riêng, nên phí cũng cao hơn ở Sở giám định. Y cũng phải rút ít tiền để trong người.
- Như thế có thích hợp không? Sau khi nghe Nhiếp Thiên Bảo nói, Tần Phong hơi do dự một chút, nói: - Thời gian quá gấp nếu không hay là để mai đi.
- Không gấp, không gấp chút nào. Cậu cứ yên tâm tôi lái xe nhất định sẽ không làm lỡ chuyện của cậu đâu.
Nhiếp Thiên Bảo nói rồi lôi Tần Phong ra ngoài. Từ nơi này đến Trung tâm Giám định mất gần 1 tiếng đồng hồ. Hơn nữa phải chờ làm sổ tiết kiệm, thực ra thời gian cũng hơi gấp gáp.
"Thật là, vội vàng tặng tiền cho mình như vậy, không nhận thì ngại quá."
Thấy Nhiếp Thiên Bảo vội vàng như vậy Tần Phong cũng hơi ngại. Hắn không biết ông anh này với mình có phải xung khắc hay không, mà cả hai lần đối phương đều sợ mình không cầm tiền mà liều mạng nhét tiền vào ngực mình.
Ở trước Đại học Bắc Kinh có mấy ngân hàng. Trước mặt Tần Phong, Nhiếp Thiên Bảo mở một tài khoản để 3 triệu vào đó. Ngoài ra Nhiếp Thiên Bảo cũng phải rút ra 30 ngàn tiền mặt.
Đến khi đến chỗ của Hội trưởng Liễu đã là gần 5h. Một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang đứng chờ dưới lầu, ông ta dẫn Tần Phong và Nhiếp Thiên Bảo lên tầng 2.
- Hội tưởng Liễu, hôm nay làm phiền ông quá.
Cuộc giám định vẫn còn chưa bắt đầu Nhiếp Thiên Bảo đã để phong bì 10 ngàn trên bàn ông ta.
Phí giám định cũng phải cân nhắc. Nếu như đồ là thật thì phí này là 10 ngàn. Nhưng nếu là giả thì Nhiếp Thiên Bảo phải móc ra thêm 20 ngàn nữa.
Có những người đến đây không hiểu, giám định thấy vật là thật thì vui mừng tưởng là phải trả thêm tiền. Nhưng thực ra giả là 30 ngàn thật là 10 ngàn mới đúng.
Nhưng trong chuyện này đổi vị trí suy nghĩ một chút là hiểu ngay. Nếu đồ là giả thì chuyên gia giám định đã giúp giám định ra rồi. Vậy thì tiền của Nhiếp Thiên Bảo còn lại không phải là 30 ngàn mà là 3 triệu.
Thị trường Đồ cổ đang nóng dần nên, người trong nghề cũng đa phần sử dụng quy tắc này, chuyên gia cũng rất tôn trộng nghề nghiệp, cơ bản thật chính là thật, giả thì chính là giả.
Nhưng sau mấy năm nữa, các chuyên gia và cơ quan giám định sẽ mọc nên như nấm. 50 tệ là có thể nhận được kết quả giám định rồi. Chỉ là kết quả không thể so với hiện giờ.
- Tiểu Nhiếp khách sáo quá rồi.
Hội trưởng Liễu nói khách sáo một câu. Người cần ăn cơm đương nhiên cũng cần tiền tài, nhận công việc này là chuyện rất bình thường, hơn nữa vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh nên trong công việc giám định tư này họ còn chú trọng hơn việc giám định ở Trung tâm.
Nhìn Tần Phong ôm hộp gấm, Hội trưởng Liễu nói: - Để đồ lên bàn đi, cậu cứ ôm như vậy tôi bắt đầu làm sao được.
Đó cũng chính là quy tắc của ngành đồ cổ. Những vật quý giá lại dễ vỡ như gốm sứ, ngọc thạch, vì sợ người khác làm vỡ nên thường không dùng tay để nhận mà đều phải đặt trên bàn. Người khác lúc này mới dùng tay cầm lên.
Tần Phong gật gật đầu để hộp gấm lên bàn rồi tự mình lùi về phía sau.
Trước khi đến Tần Phong dặn Nhiếp Thiên Bảo không cần giới thiệu về hắn. Hội trưởng Liễu cũng chỉ biết hắn là người đi theo Nhiếp Thiên Bảo, ông ta cũng không nói gì thêm với Tần Phong mà mở hộp gấm ra.
- Ôi, tạo hình của bộ ngọc này rất hiếm thấy đấy.
Con mắt của Hội trưởng Liễu còn tinh tường hơn cả Nhiếp Thiên Bảo. Cho dù ông ta không cần dùng kính lúp chỉ liếc mắt cũng nhìn ra chỗ khác biệt của bộ ngọc 12 con giáp này. Sau đó ông ta đeo kính vào nhìn kĩ từng vật một.
- Tốt. Đồ tốt, là ngọc cổ truyền đời.
Sau khi cầm miếng ngọc cầm tinh con rồng lên, hội trưởng Liễu không nhịn được mà khen: - Người giữ bộ ngọc này cũng là một chuyên gia. Phải ngày nào cũng bỏ ra chơi miếng ngọc mới được dày như vậy, màu thấm 3 phân, hiếm thấy, hiếm thấy... đúng là bảo ngọc truyền đời.
Sau khi xem xét nước ngọc, chất ngọc, tạo hình, độ ăn mòn, đường nét... những người trong nghề chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra vấn đề.
Hội trưởng Liễu làm nghề giám định đã mấy chục năm rồi. Cảm giác lần đầu tiên là rất quan trọng. Vừa mới đụng vào đồ vật này ông ta đã có cảm giác là đồ thật.
Nhưng giám định giúp người khác vẫn cần phải cẩn thận. Hội trưởng Liễu lấy kính lúp ra nhìn cẩn thận tình trạng thấm thực từng miếng ngọc.
Về phần chất ngọc, nửa đời người giám định về ngọc, Hội trưởng Liễu rất tự tin. Bộ ngọc cổ này chắc chắn đã rất nhiều tuổi rồi, hơn nữa tạo hình của nó chắc là từ thời Đường.
Tổng cộng có 12 miếng ngọc, Hội trưởng Liễu xem xét gần 2 tiếng đồng hồ khiến Tần Phong cũng hơi sốt ruột.
Bởi vì trước đó hắn đã gọi điện cho Lý Nhiên và Hà Kim Long hẹn gặp mặt ở chỗ Lý Nhiên đã sắp xếp, hiện tại đã là 7h tối, nhưng ông lão này vẫn còn chưa giám định ngọc xong.
- Đồ tốt, Tiểu Nhiếp cậu lấy bộ đồ này ở đâu ra vậy.
Lúc Tần Phong bắt đầu sốt ruột thì cuối cùng Hội trưởng Liễu cũng bỏ miếng ngọc xuống nói: - Bề mặt của bộ ngọc này cho dù là lớp vỏ hay là thấm màu, chất ngọc đều phù hợp với đặc thù của ngọc cổ.
Hơn nữa phục sức trên tượng thân người đầu con giáp này hẳn phải là của thời Đường. Kỹ thuật điêu khắc rất tinh xảo có phần hơi giống kỹ thuật của Hán Bát Đao. Tôi dám đảm bảo là trong số những đại sư mài ngọc đương thời không ai đạt được trình độ mài ngọc như vậy.
Hội trưởng Liễu đánh giá rất cao bộ ngọc này. Nhiếp Thiên Bảo nghe thấy rất mừng, vật này càng quý giá thì y càng được lợi. Dù sao cũng thỏa thuận xong giá cả với Tần Phong rồi, hai người không ai được quyền đổi ý nữa.
- Hiện tại kỹ thuật bị thất truyền quá nhiều rồi.
Sau khi nghe Hội trưởng Liễu nói Tần Phong lại có một suy nghĩ khác. Tuy rằng lời ông lão nói đồng nghĩa với việc 3 triệu đó sẽ vào túi hắn, nhưng dường như Tần Phong cũng không cảm thấy hưng phấn lắm.
Kỹ thuật mà Tần Phong sử dụng là truyền thừa từ đời Khang, Càn nhà Thanh. Chẳng qua đất nước thời cận đại không ổn định, rất nhiều kỹ thuật quý không thể lưu truyền lại.
Mà khoa học kĩ thuật phát triển nhanh chóng cũng khiến công nghệ thủ công khó có thể được lưu truyền.
Bây giờ trên thị trường có thể nhìn thấy tác phẩm điêu khắc bằng ngọc, nhưng phần lớn là do máy móc gia công. Lớp nghệ nhân đang dần già đi, còn người trẻ tuổi lại không muốn đi theo nghề truyền thống. Qua mấy chục năm sợ là kỹ thuật truyền thống bây giờ cũng không có cách nào mà truyền cho đời sau được nữa.
Về phần Hội trưởng Liễu không nhìn ra được bộ ngọc này là thật hay giả đều nằm trong dự đoán từ trước đó của Tần Phong. Vì càng là chuyên gia giám định có kinh nghiệm thì càng dễ phạm sai lầm về cách nhìn.
Tần Phong tự tay tạo hình cho bộ ngọc này. Điều quan trọng nhất chính là dùng ngọc cổ, mà hội trưởng Liễu giám định, trước tiên xem chất ngọc. Với con mắt của ông ấy đương nhiên đây là ngọc cổ.
Cái nhìn đầu tiên đã thuận lợi thì những cái tiếp theo cũng sẽ thuận lợi theo.
Kỹ thuật điêu khắc tỉ mỉ của Tần Phong đã khiến chuyên gia giám định nổi tiếng này được mở rộng tầm mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận