Đi theo ông chủ Chu ra khỏi cửa tiệm, không cần ông chủ Chu chỉ, Tần Phong ngẩng đầu lên liền thấy được cửa tiệm Nhã Trí Trai.
Căn tiệm này ở ngay trung tâm Phan Gia Viên, hai bên góc đều có cửa đi vào cửa hàng, ở bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt trang trí bằng song cửa đàn mộc, trông cực kỳ xa hoa.
Nhưng lúc này việc buôn bán trong cửa tiệm dường như không tốt lắm, qua cửa sổ trong suốt có thể thấy được cửa tiệm lớn như vậy lại chỉ lác đác 7-8 người khách, còn không đông bằng nhân viên đứng quầy.
- Xin chào quý khách
Lúc đám người Tần Phong đi vào điếm, bên tai truyền đến tiếng đón khách mệt mỏi, không biết có phải bởi vì bị nợ lương hay không mà trên mặt cô nhân viên bán hàng xinh đẹp kia lại có vẻ không kiên nhẫn.
- Lòng người dao động rồi, đội ngũ sẽ không còn dễ lãnh đạo nữa.
Ông chủ Chu đi phía sau Tần Phong thở dài, những nhân viên này đều biết mình sắp bị sa thải, hiện tại còn đi làm chẳng qua là muốn lấy lại số tiền lương bị nợ mà thôi
Tần Phong đi trong tiệm, ánh mắt vẫn quan sát bố cục toàn cửa tiệm, trong lòng khẽ thở dài: "Phương Nhã Chí này đúng là rất chịu chơi."
Ấn tượng cửa tiệm này tạo ra cho người ta có thể dùng hai chữ "Nhã Trí" để hình dung, tất cả các quầy trong cửa hành đều làm bằng đàn mộc, đâu đâu cũng toát nên vẻ cao cấp trang nhã.
Mà tủ kính cũng toát ra vẻ thời thượng, phản xạ ánh sáng khiến ngọc thạch và Phỉ thúy trong quầy long lanh đầy màu sắc, chỉ cần là người yêu cái đẹp, đến nơi đây rồi nhất định không nỡ rời bước.
Ở cửa sau cửa hàng là một tấm thủy tinh lớn, từ trong tiệm có thể nhìn thấy hòn giả sơn, nước chảy ở trong sân, thiết kế rất tinh tế.
"Phong thủy tiệm này không vấn đề gì, cửa chính ở phía Bắc hướng về Nam, theo lý chẳng thể nào tiêu điều như vậy."
Dạo một vòng quanh cửa hàng, Tần Phong hơi nhíu mày, có một sư phụ như Tái Thị, Tần Phong mỗi khi đến chỗ nào cũng đều có thói quen xem xét cảnh vật xung quanh.
Cửa tiệm này ở phía Bắc nhìn về phía Nam, mở rộng hai cửa đón khách, hơn nữa là vị trí có lưu lượng người rất lớn. Trong tiệm lại chỉ lác đác vài người, có chút không hợp với lẽ thường.
"Ủa? Sao chỗ này lại có một nhà vệ sinh?"
Lúc Tần Phong đi đến một bên cửa kia, nhịn không được nhíu mày, vì bên cạnh cánh cửa lại là một nhà vệ sinh, chắc là cửa hàng đã cố ý xây dựng để để tỏ rõ đẳng cấp của mình.
"Nơi thu nhận những thứ ô uế lại đối diện với cửa chính, chẳng phải sẽ ngửi mùi hôi thối suốt ngày sao?"
Tần Phong nghiêng người, hỏi ông chủ Chu ở phía sau: - Ông chủ Chu, nhà vệ sinh này được xây từ lúc khai trương à?
- Không, hình như được xây vào đầu năm ngoái thì phải.
Ông chủ Chu suy nghĩ một chút, nói: - Đúng vậy, đúng là đầu năm trước, ông Phương nói nhà vệ sinh công cộng ở Phan Gia Viên ít, ở trong tiệm có nhà vệ sinh, có thể chào mời không ít người vào.
Nhà vệ sinh ngay cửa ra vào Nhã Trí Trai đúng là tiện cho không ít người, cũng kéo không ít khách đến, thậm chí ngay cả ông chủ Chu cũng cảm thấy chủ ý này rất hay. Nếu như không phải cửa hàng của ông quá nhỏ, ông cũng muốn xây một cái.
Tần Phong lắc đầu, cũng không nói gì nữa, xét theo góc độ phong thủy, nhà vệ sinh tụ tập những khí dơ bẩn, ngửi vào khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Mà khí này tích tụ nhiều rồi sẽ khiến người kinh doanh tinh thần không phấn chấn, tâm trạng không thoải mái, thậm chí nặng hơn còn có thể mắc bệnh tật, làm ăn thua lỗ, giảm thọ.
Phương Nhã Chí muốn tăng thêm lượng khách ra vào lại quên mất những người đi vệ sinh ngoại trừ cung cấp phân bón cho tiệm thì có mấy người sẽ bỏ tiền ra mua hàng?
Tần Phong thấy những nhân viên trong cửa hàng, tuy rằng đều là những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưng sắc mặt người nào cũng khó coi, tất nhiên là vì nguyên nhân việc kinh doanh không tốt, nhưng sợ là cũng một phần do khí này gây nên.
Phong thủy Tướng thuật trong Ngoại bát môn có thể coi là một môn rất huyền diệu, Tần Phong tuy rằng đã kế thừa hết, nhưng lúc vận dụng thì không lưu loát bằng các môn khác.
Cho nên Tần Phong bình thường rất ít bói toán, nhưng không làm không có nghĩa là hắn không hiểu, xem bố cục phong thủy của cửa tiệm này, dựa vào học vấn của Tần Phong thì vẫn thừa sức.
- Cậu Tần à, tối qua tôi đã thăm dò lão Phương rồi.
Sau khi đi một vòng quanh tiệm, ông chủ Chu kéo Tần Phong đến bên cửa, thấp giọng nói: - Cửa tiệm này phỏng chừng 4 triệu là ông ấy đồng ý chuyển nhượng rồi, 4 triệu này không bao gồm số ngọc thạch đó, cậu xem giá này thế nào?
- Ông chủ Chu, trước chúng ta khoan nói chuyện này.
Tần Phong nhìn thoáng xung quanh, nói: - Vị trí cửa tiệm này tốt như vậy, cho dù là bán lẻ hàng ngày có lẽ vẫn có thể duy trì phải không?
Vào trong tiệm cũng khoảng 5-6 phút, Tần Phong liền phát hiện có hai người khách mua hàng, số tiền hẳn đều trên hàng ngàn tệ, chỉ cần mỗi ngày bán được mấy lượt như vậy, muốn duy trì căn tiệm này thì không thành vấn đề.
Điều này khiến Tần Phong cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ khí đó nhằm vào chính bản thân Phương Nhã Chí? Nhưng điều này cũng không hợp lý lắm, bởi vì sắc mặt những nhân viên bán hàng này cũng đều không tốt.
Sau khi nghe Tần Phong nói, giọng nói của ông chủ Chu càng hạ thấp hơn, nói: - Cậu đến vừa khéo, tiền kinh doanh tháng này của lão Phương chỉ sợ chỉ hơn 30 ngàn một chút, trừ đi tiền thuê nhà, tiền điện nước thì ngay cả tiền trả lương cho nhân viên cũng không đủ
Kinh doanh ngọc thạch Phỉ thúy cao trung cấp kiểu này có chút khác nhau với việc buôn bán đồ cổ, tiệm đồ cổ ở Phan Gia Viên đa phần đều là 10-20m2, một năm cũng chỉ mất 10-20 ngàn tiền thuê thôi.
Phí tổn ít, những người này có thể bỏ tiền được, cái gọi là ba năm không khai trương, vừa khai trương liền kiếm được ba năm chính là như vậy.
Nhưng cửa tiệm của Phương Nhã Chí thì khác, Tần Phong quan sát qua một lượt, trong tiệm của ông ta, chỉ riêng ngọc thạch Phỉ thúy giá trị ít nhất cũng đến hàng triệu.
Việc mua bán như vậy, mau vào cũng mau ra, một khi đọng lại trong tay, quay vòng vốn lập tức sẽ thành vấn đề, trước kia Phương Nhã Chí không cược đá còn có thể rót vốn vào, nhưng sau khi thua cược nặng, cửa tiệm này liền rất khó kinh doanh tiếp.
Sau khi nghe ông chủ Chu giải thích, Tần Phong tươi cười, nửa giả nửa thật nói: - Ông chủ Chu, ông đúng là không thật thà, một cửa tiệm buôn bán kém như vậy mà ông lại muốn tôi mua lại, chẳng phải là đang hãm hại tôi sao?
- Ai u, cậu Tần, sao cậu lại có thể nói nặng như vậy?
Ông chủ Chu kéo Tần Phong ra bên ngoài vài bước, nói:
- Cậu Tần, lão Phương kinh doanh khác với người khác, ông ấy chú trọng số lượng khách nhiều mà lại không chú trọng khai thác khách hàng cao cấp, đây cũng là nguyên nhân ông ta mở nhiều cửa tiệm chuỗi như vậy mà đến cuối cùng lại bị người ta cạnh tranh phải đóng cửa chuyển nhượng
Nhưng cậu Tần thì khác, tục ngữ nói "Quân tử yêu ngọc", thân phận của cậu trong giới Văn hóa rất có tác dụng, chỉ cần có thể thu hút những người này giúp tuyên truyền quảng cáo, việc làm ăn muốn không tốt cũng khó ấy chứ
Phải nói rằng, những lời này của ông chủ Chu thực sự đã chỉ ra vấn đề trong cách kinh doanh của Phương Nhã Chí, nhưng đó cũng là vấn đề của phần lớn doanh nghiệp trong thập niên 90.
Đó chính là phục vụ, người buôn bán trong thời đại này phần lớn đều thiếu mất ý thức phục vụ, tuy rằng không phải coi thường người khác như những bác gái bán hàng ở các cửa hàng bách hóa thập niên 60-70, nhưng sau khi bán hàng, rất ít thương gia hiểu được việc phục vụ sau bán hàng.
Trong phương diện này, những thương gia ở Hongkong lại làm rất tốt, bọn họ sẽ lưu lại số điện thoại và phương thức liên lạc của khách hàng cao cấp, ngày lễ ngày Tết đều gửi một số món quà nhỏ hoặc là gọi điện thăm hỏi, tạo cho người ta một cảm giác được coi trọng.
Cứ như vậy, khách hàng nếu như còn muốn mua ngọc thạch hay Phỉ thúy đương nhiên sẽ đi đến cửa hàng phục vụ tốt. Cho nên sự suy tàn của Nhã Trí Trai cũng là điều dễ hiểu.
Tần Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua cầu thang, từ chối cho ý kiến, hỏi:
- Ông chủ Chu, tầng trên là chỗ nào?
- Tầng trên là nơi tiếp khách, mối làm ăn hơn 100 ngàn, lão Phương sẽ cho quản lý tiếp khách ở trên tầng.
Ông chủ Chu thực rất quen thuộc với cửa hàng này, bởi vì bình thường Phương Nhã Chí nếu như đến tiệm đều sẽ hẹn 4-5 người bạn lên lầu hai uống trà nói chuyện phiếm.
- Được rồi. Cửa hàng đã xem rồi, chúng ta đi thôi.
Nếu nói Tần Phong không hài lòng thì là nói dối, với mặt tiền cửa hàng và trang trí nội thất bên trong, nhận lại chỉ với 4 triệu tệ chỉ lời chứ không lỗ. Nhưng Tần Phong biết, hiện tại cho dù bán cả mình đi cũng đào không ra 4 triệu.
Mà điều quan trọng là Phương Nhã Chí chỉ chuyển nhượng cửa hàng chứ không chuyển nhượng hàng, một cửa tiệm lớn như vậy nếu như không có số vốn khoảng một triệu thì chẳng thể nào bày kín quầy hàng nổi.
Cho dù Tần Phong có thể bỏ ra 4 triệu để mua lại cửa tiệm này thì cũng không dư vốn để bày hàng, chẳng lẽ lại đi mua sỉ một số quả cầu thủy tinh để bày bán bên trong sao?
- Anh Phong, cửa tiệm này rất tuyệt, sao anh không cân nhắc một chút? Tạ Hiên gần gũi Tần Phong nhất, gã tất nhiên có thể nhìn ra ý tứ của Tần Phong, trong lời nói không khỏi có chút thất vọng.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng mấy cô nhân viên trong tiệm cũng có thể khiến Tạ Hiên hoa mắt.
Nếu sau này gã lên làm đại chưởng quầy của cửa tiệm này, ngày ngày đều được tâm sự với mỹ nữ, lại gạt tiền mấy con dê béo, cuộc sống như vậy sung sướng biết bao.
Về phần tài chính, Tạ Hiên cũng có ý tưởng, gã hôm qua đã moi được từ miệng Vĩ Hàm Phi không ít thông tin, biết được trong nhà cô nàng có rất nhiều tiền, cùng lắm thì anh Phong bán sắc, mượn tạm mấy triệu mà dùng!
- Chuyện này nói sau, tôi còn muốn suy nghĩ một chút Tần Phong lắc đầu, vươn tay đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng khi tay đặt lên nắm cửa bỗng nhiên lại thả xuống.
- Cậu Tần, sao vậy?
Ông chủ Chu nhìn thấy hành động của Tần Phong, ngẩng đầu nhìn, vui mừng, nói: - Ai, lão Phương không ngờ hôm nay lại đến, cậu Tần để tôi giới thiệu hai người một chút, cho dù không thành đối tác thì vẫn có thể thành bạn bè mà
Xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy, cách đó 3-4m có 2 người đang đi đến, trong đó người có vóc dáng hơi thấp trông khoảng 60 tuổi, đi ở bên cạnh ông ta là một người trung niên hơn 40 tuổi.
- Sao sao lại là ông ta? Tần Phong chưa trả lời, Tạ Hiên đã trợn tròn mắt, mắt không chớp nhìn về phía người trung niên kia.
- Hiên Tử, chắc cậu nhận sai người rồi?
Tần Phong nháy mắt với Tạ Hiên, mở miệng nói: - Ông chủ Chu, hôm nay khoan hãy giới thiệu, tôi thấy ông chủ Phương cũng có khách rồi, nói không chừng chính là đến để mua lại cửa tiệm này đó.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên lập tức hiểu được, chớp mắt nhìn Tần Phong.
Nhưng khi quay đầu về phía hai người đang đi tới, Tạ Hiên lại cúi đầu, gã đang có tật giật mình, bởi vì người trung niên kia chính là Nhiếp Thiên Bảo năm đó bị Tần Phong hãm hại ở Thạch Thị!
Chương 242-1: Hiểu lầm.
Tuy rằng năm đó trên phố Đồ Cổ, Tạ Hiên chỉ sắm vai trộm túi tiền của Tần Phong trong Ngọc Thạch Trai của Nhiếp Thiên Bảo, cũng không đối diện trực tiếp với Nhiếp Thiên Bảo.
Nhưng Tạ Hiên lúc trước đã gặp qua Nhiếp Thiên Bảo, hơn nữa có tật giật mình, thấy Nhiếp Thiên Bảo sắp đi tới, lập tức cúi gằm đầu xuống, len lén trốn sau lưng ông chủ Chu.
- A, lão Chu, sao hôm nay ông lại đến đây thế?
Vốn cách đó không xa, chỉ trong chốc lát Phương Nhã Chí đã đẩy cửa tiệm ra, vốn định răn dạy nhân viên bán hàng ngồi cách xa cửa mấy câu, ngẩng đầu liền nhìn thấy ông bạn già Chu Lập Hồng.
- Ha ha, không chuyện gì đâu, mang hai anh bạn trẻ đến tham quan thôi.
Vừa rồi lời Tần Phong nói đã tỏ rõ ý hiện tại không muốn làm quen Phương Nhã Chí, Chu Lập Hồng cũng là người thông minh, không giới thiệu Tần Phong với đối phương.
- Lão Chu, thật ngại quá, vốn chúng ta lâu rồi không gặp, nhưng ông cũng biết đấy, trong thời gian này quả thực tôi quá nhiều việc.
Phương Nhã Chí tỏ vẻ áy náy, nói: - Hôm nay không được, sau này nhất định tôi sẽ mời các ông tụ tập một buổi.
- Lão Phương, nói thế là coi tôi là người ngoài rồi đấy.
Chu Lập Hồng phất tay, nói: - Ai cũng có khó khăn mà, có chuyện gì cứ nói với mấy người chúng tôi, nhiều thì chịu chứ tám trăm một ngàn thì không thành vấn đề.
- Cảm ơn ông bạn nhé, tạm thời vẫn chưa cần đâu.
Phương Nhã Chí lắc đầu, từ hồi năm ngoái, lúc việc làm ăn của cửa tiệm chính ở Phan Gia Viên xuống dốc, Phương Nhã Chí đã có ý đóng cửa cửa tiệm này, cho dù không thua cược đá, ông cũng muốn chuyển nhượng lại cửa tiệm.
Chu Lập Hồng chợt thấy Tần Phong nháy mắt với mình, lập tức hiểu được, nhìn về phía người đi bên cạnh Phương Nhã Chí, hỏi: - Lão Phương, vị này là?
- Vị này là ông chủ Nhiếp đến từ Thạch Thị, cũng kinh doanh ngọc thạch Phỉ thúy, đến tham quan tiệm tôi.
Phương Nhã Chí vỗ đầu, nói: - Ông xem tôi kìa, còn chưa giới thiệu, ông chủ Nhiếp, vị này là ông bạn già của tôi, cũng là ông chủ tiệm văn phòng tứ bảo phía đối diện, về sau nếu ông có mua lại cửa tiệm này, có thể coi là hàng xóm rồi
Bởi vì khuôn mặt của Tần Phong và Tạ Hiên đều khá trẻ, Phương Nhã Chí chỉ nghĩ bọn họ là vãn bối của Chu Lập Hồng, lập tức giới thiệu Chu Lập Hồng cho Nhiếp Thiên Bảo.
Nhiếp Thiên Bảo hàn huyên vài câu, Chu Lập Hồng nói: - Lão Phương, ông có việc cứ làm đi, khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện cũng được
- Được, lão Chu, hôm nay thật ngại quá. Phương Nhã Chí gật đầu, tiễn đám người Tần Phong ra khỏi cửa hàng.
Khác với Tạ Hiên một mực cúi đầu, Tần Phong vẫn rất tự nhiên thoải mái đối diện hai người, trước lúc đi khỏi còn gật đầu cười cười với Nhiếp Thiên Bảo, cực kỳ lễ phép.
"Ủa? Người này sao trông có vẻ quen thế nhỉ?"
Nhìn bóng dáng của Tần Phong, trên mặt Nhiếp Thiên Bảo đầy vẻ nghi hoặc, ông ta cứ cảm thấy dường như mình đã gặp Tần Phong ở đâu đó, nhưng cũng không chắc lắm.
- Ông chủ Nhiếp, sao thế? Chúng ta vào nói chuyện thôi
Phương Nhã Chí ở phía sau vỗ vỗ vai Nhiếp Thiên Bảo, hai người bọn họ đều bắt tay vào việc kinh doanh ngọc thạch từ cuối thập niên 80, do một người ở Thạch Thị, một người ở Bắc Kinh nên việc kinh doanh không xung đột với nhau, ngược lại vẫn luôn giữ quan hệ tốt.
Lần này Phương Nhã Chí gặp khó khăn, hôm qua mới hàn huyên vài câu trong điện thoại với Nhiếp Thiên Bảo, không ngờ Nhiếp Thiên Bảo lại có hứng thú với cửa tiệm ở Phan Gia Viên, ngày hôm sau liền đi qua đây.
- Đợi đã, ông chủ Phương, người thanh niên vừa rồi là ai? Bước chân Nhiếp Thiên Bảo không nhúc nhích, ánh mắt vẫn luôn dán lấy bóng dáng đã đi xa của Tần Phong.
Phương Nhã Chí không để tâm, nói: - Người thanh niên đó, tôi cũng không biết, vãn bối của lão Chu chăng?
- Không đúng, cậu ta rất giống một người tôi quen!
Trong đầu Nhiếp Thiên Bảo bỗng xuất hiện một người, lập tức nghiến răng ken két, đẩy cửa kính ra, la lớn về phía Tần Phong: - Mã Tử Biên! !!
Tiếng Nhiếp Thiên Bảo gọi rất lớn, khiến ông chủ mấy quầy chưa dọn hàng đều nhìn qua, nhưng đám người phía trước lại không thấy phản ứng gì.
- Ông chủ Nhiếp, ông ông sao vậy? Phương Nhã Chí không thể hiểu nổi hành động của Nhiếp Thiên Bảo.
- Ông chủ Phương, chuyện này tôi sẽ giải thích với ông sau
Thấy ba người Tần Phong sắp đi vào cửa tiệm đối diện, Nhiếp Thiên Bảo quay đầu lại nói một câu rồi lập tức chạy qua đó, ông ta sợ chậm một chút kẻ lừa đảo kia sẽ biến mất tăm.
Chuyện xảy ra hai năm trước ở Thạch Thị đã khiến Nhiếp Thiên Bảo cả đời này không thể nào quên được, suốt gần một năm, ông không xuất hiện trong những buổi tụ tập ở Thạch Thị, bởi vì Nhiếp Thiên Bảo biết, lúc đó bản thân còn là trò cười cho mọi người.
Không chỉ như thế, việc kinh doanh Phỉ thúy của Nhiếp Thiên Bảo cũng bị ảnh hưởng rất lớn, một số đá Phỉ thúy nguyên khối ông tích trữ từ Myanmar cho dù cắt ra tạo hình thành trang sức nhưng việc làm ăn cũng không như trước được nữa.
Hiện tại việc kinh doanh trang sức Phỉ thúy cao cấp ở Thạch Thị trên cơ bản đều bị đối thủ cạnh tranh lâu năm là Kỳ Bảo Trai giành độc quyền, mặc cho Nhiếp Thiên Bảo đưa ra đủ mọi thủ đoạn cũng không thể vớt vát lại ấn tượng trong lòng mọi người về lần đó bản thân bị hãm hại thê thảm.
Cho nên Nhiếp Thiên Bảo hận "Mã Tử Biên" đó thấu xương, thậm chí sử dụng cả người trong xã hội đen Thạch Thị tìm kiếm, nhưng người nọ sau khi biến mất thì như chưa từng xuất hiện.
Hai ba năm trôi qua, hình ảnh của "Mã Tử Biên" trong đầu Nhiếp Thiên Bảo đã nhạt đi rất nhiều, nhưng vừa rồi dường như ông ta nhìn thấy bóng dáng của "Mã Tử Biên" từ dung mạo của người thanh niên kia.
- Ai, vị này, cậu khoan đi đã
Hai cửa tiệm chỉ cách nhau một con đường không rộng lắm, lúc này Phan Gia Viên cũng sắp đóng cửa, người trên phố cũng không còn nhiều, Nhiếp Thiên Bảo bước mấy bước liền đuổi kịp Tần Phong, vỗ vai hắn.
- Vâng? Có chuyện gì? Tần Phong quay đầu lại, nhíu mày, nói: - Có gì cứ nói, sao ông lại động tay động chân thế? Tôi cũng không quen biết ông
- Mày không biết tao, nhưng tao biết mày.
Nhiếp Thiên Bảo càng nhìn Tần Phong càng thấy giống tên lừa đảo năm đó, lập tức cười lạnh, nói: - Mã Tử Biên, không ngờ hôm nay lại bị Nhiếp gia bắt gặp phải không? Giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi!
Lúc nói chuyện, Nhiếp Thiên Bảo hưng phấn đến run rẩy, ông ta vẫn luôn coi chuyện bị mắc lừa mấy năm trước là sự nhục nhã lớn nhất đời mình, không lúc nào là không "nhớ" đến cái tên Mã Tử Biên.
Mà Tần Phong năm đó tuy rằng có hóa trang, nhưng chỉ là giở trò ở khóe mắt một chút, khuôn mặt vẫn có chút tương đồng.
Hơn nữa qua mấy năm, trí nhớ mơ hồ của Nhiếp Thiên Bảo cũng không nhận ra được sự khác biệt này, thực sự cho rằng Tần Phong chính là Mã Tử Biên.
- Ông bị bệnh à, buông tay! Tần Phong vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì, nói với Nhiếp Thiên Bảo:
- Ông còn không buông tay, cẩn thận tôi đánh ông đấy!
- Có giỏi mày đánh đi!
Nhiếp Thiên Bảo một tay nắm vai Tần Phong, một tay cũng móc di động ra, còn hung tợn nói: - Ranh con, năm đó để mày chạy mất, hiện giờ chúng ta lại gặp nhau rồi, cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt đấy
- Ha, người này đúng là điên rồi, lại thích ăn đấm à?
Không đợi Nhiếp Thiên Bảo nói xong, Tần Phong đấm một cái vào mắt phải Nhiếp Thiên Bảo, ngay sau đó đá một cái vào bụng ông ta, lập tức Nhiếp Thiên Bảo ngã ra đất.
- Đừng Đừng động thủ, rốt rốt cuộc là có chuyện gì?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận