Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 236: Áp lực..

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Mạnh Dao tiếp xúc với Tần Phong không nhiều, không thể nói là hiểu rõ, nhưng cô hiểu, chuyện này nếu như bị tiết lộ từ phía mình, hai người chỉ sợ ngay cả làm bạn bè bình thường nhất cũng không thể được.
- Yên tâm đi, Dao Dao, anh trai cũng không phải người không có chừng mực, đang yên đang lành anh đắc tội cậu ta làm gì?
Mạnh Lâm gật đầu, đối với người không thể đánh giá bằng lý lẽ thường, Mạnh Lâm tất nhiên không muốn tiếp xúc nhiều, nhưng càng không muốn đắc tội, bởi vì người không còn gì để mất chẳng biết sợ là gì.
Sau khi nghe anh trai nói, Mạnh Dao yên tâm, cười nói: - Anh, vậy là tốt rồi, anh mau đi ngủ đi, em giúp mẹ nấu cơm, bữa trưa có món thịt kho tàu mà anh thích đấy.
- Được, anh đói muốn chết rồi, buổi trưa nhất định phải gọi anh dậy đấy nhé.
Mạnh Lâm suy nghĩ trong đầu, tuy rằng lúc này đã buồn ngủ không mở nổi mắt, nhưng chuyện liên quan đến em gái, anh vẫn quyết định buổi chiều đến trường cùng Mạnh Dao.
---------------------------
- Anh Nhiên thực đúng là hay nói linh tinh, em và Mạnh Dao sao có thể yêu nhau được chứ?
Tuy rằng ấn tượng với Mạnh Dao rất tốt, nhưng Tần Phong chưa từng nghĩ đến quan hệ nam nữ, cũng không phải hắn tự ti, mà vì Tần Phong hiểu rõ con đường giang hồ khó đi, không muốn dính líu đến tình yêu nam nữ sớm như vậy.
Giữa trưa sau khi bị Lý Nhiên bắt chẹt ăn lẩu cay Tứ Xuyên ở cổng trường, Lý Nhiên còn muốn theo đuôi, bị Tần Phong đuổi đi, đạp xe đến cổng trường Đại học Y.
Đợi khoảng 4-5 phút, một chiếc xe việt dã mang biển số của cảnh sát dừng trước mặt Tần Phong, Mạnh Dao hạ cửa sổ xuống, vẫy vẫy tay với Tần Phong, nói: - Tần Phong, đợi tôi một chút, đỗ xe xong tôi sẽ qua đây.
- Không sao. Tần Phong gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Mạnh Lâm ngồi trên ghế lái.
Mạnh Lâm gật đầu với Tần Phong, đạp ga, đỗ xe trong bãi đỗ xe ở cửa trường.
- Mạnh Dao, em thực sự không sợ cậu ta sao?
Sau khi đỗ xe xong, Mạnh Lâm nhìn em gái, nói thực, khi nhìn thấy Tần Phong, trong lòng không nhịn được cảm thấy chán ghét, bởi vì anh nhìn không ra Tần Phong rốt cuộc là đại gian đại ác hay là chính nhân quân tử.
Theo lẽ thường, người trải qua những chuyện đó như Tần Phong, tâm lý ít nhiều sẽ có chỗ thiếu hụt, nhưng biểu hiện của Tần Phong khác với người thường, thậm chí càng ưu tú hơn, thực khiến người ta không hiểu nổi.
- Anh, cảnh sát các anh lúc nào cũng nói hối cải triệt để, làm lại từ đầu, chẳng lẽ đều chỉ là nói miệng mà thôi?
Mạnh Dao bất mãn, liếc nhìn anh trai, nói: - Hơn nữa Tần Phong lúc ấy vì cứu em gái, bản thân cậu ấy vốn không sai, sao anh cứ nhìn người đầy thành kiến như vậy?
- Được rồi, là anh không đúng
Mạnh Lâm cười khổ, anh biết hiện tại nói những chuyện này chỉ gây tác dụng ngược, lập tức mở cửa xe ra, nói: - Đi, chúng ta xuống xe nào, phải công nhận là kỹ thuật đàn piano của cậu ta rất tuyệt.
- Tần Phong, chúng ta lại gặp mặt rồi. Đi đến trước mặt Tần Phong, Mạnh Lâm chủ động vươn tay ra.
- Anh Mạnh, chào anh.
Tần Phong bắt tay, gật đầu, xoay mặt nhìn về phía Mạnh Dao, nói: - Mạnh Dao, tham gia dạ tiệc của các cậu thì không sao, nhưng mà đến lúc đó đừng giới thiệu thân phận của tôi, tôi không muốn bị thầy giáo khoa Âm nhạc để ý đến đâu.
Những lời này của Tần Phong không phải nói quá, với trình độ diễn tấu của hắn, nếu thực sự bị thầy giáo chuyên ngành nghe được, nhất định sẽ coi hắn là báu vật, đến lúc đó Tần Phong sẽ rất đau đầu.
- Được, vậy tôi sẽ không giới thiệu.
Mạnh Dao vẻ mặt kỳ lạ nhìn Tần Phong, nói: - Chưa thấy người nào như cậu, người khác đều thích thể hiện tài hoa, còn cậu sao lúc nào cũng cố che giấu bản thân vậy?
- Đâu có, tôi là đang khiêm tốn mà.
Tần Phong không cho là đúng, nói: - Đi thôi, buổi tối tôi còn có việc, chốc nữa xem qua đàn một chút là được, bình thường thì không có vấn đề gì đâu.
Nghe em gái nói chuyện với Tần Phong, trong lòng Mạnh Lâm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, là người từng trải, anh tất nhiên có thể nhìn ra được Tần Phong dường như cũng không muốn dây dưa quá nhiều với em gái của mình.
Đại học Y không có chuyên ngành Âm nhạc, bọn họ mượn phòng học nhạc của Đại học Bắc Kinh, cũng may hai trường Đại học này rất gần nhau, đi đường cũng chỉ mất 10 phút.
Mạnh Dao lúc trước đã liên hệ với người quản lý, sau khi mở cửa, Tần Phong chỉ ngồi thử âm một chút, cũng không ngẫu hứng diễn tấu một khúc, khiến Mạnh Dao không khỏi có chút thất vọng, nghe Tần Phong đàn piano có thể nói là một loại hưởng thụ mà.
- Không sao cả, có thể đánh được. Tần Phong hai tay rời khỏi phím đàn, nhìn về phía Mạnh Dao, nói: - Cần đánh bài gì cậu chỉ cần nói trước mấy hôm cho tôi biết là được, để tôi chuẩn bị.
- Cậu không tham gia luyện tập cùng chúng tôi sao? Mạnh Dao vừa buột miệng, liền tự giễu, cười nói: - Cũng phải, với kỹ thuật diễn tấu của cậu, tập luyện hay không cũng không khác nhau là mấy.
Lúc nói lời này, trong lòng Mạnh Dao vô thức có chút thất vọng.
Tuy rằng cô đã hứa với anh mình không yêu đương khi đang học Đại học, nhưng lớn như vậy rồi, lần đầu tiên Mạnh Dao có cảm tình với một chàng trai, nhưng thái độ của Tần Phong khiến Mạnh Dao cảm thấy không thoải mái trong lòng.
- Thật ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi thực sự rất bận.
Tần Phong ngoài miệng nói ngại quá, nhưng trên mặt không có chút ngại ngùng gì cả, nhìn đồng hồ một chút, nói: - Mạnh Dao, anh Mạnh, chốc nữa tôi còn có việc, đi trước đây
Tuy rằng Lý Nhiên đã nói Mạnh Lâm có thể giúp hắn xử lý chuyện công ty phá khóa, nhưng Tần Phong lần này gặp Mạnh Lâm vẫn cảm thấy thái độ thù địch đó, thậm chí còn rõ ràng hơn lần trước.
Một người là cảnh sát, một người là kẻ trộm, tất nhiên cũng có trường hợp cảnh sát hợp tác với kẻ trộm, nhưng thường là cảnh sát ăn luôn kẻ trộm, cho nên Tần Phong cũng không muốn dính líu tới anh em Mạnh gia, cũng không phải không nể mặt Mạnh Dao.
- Dao Dao, anh đưa em về
Đợi Tần Phong đi rồi, nhìn thấy dáng vẻ mất mác của em gái, Mạnh Lâm không khỏi cười khổ.
Khắp Bắc Kinh này không biết có bao nhiêu người trẻ tuổi tài hoa muốn đưa đón em mình, nhưng Tần Phong này lại rất dứt khoát, quay đầu đạp xe đi mất, chẳng lẽ bộ dạng em mình giống cọp cái lắm sao?
Mà lòng người cũng thật kỳ lạ, Mạnh Lâm không muốn Tần Phong và Mạnh Dao kết giao, nhưng sau khi thấy Tần Phong không để ý gì đến em gái mình, anh lại cảm thấy bất bình thay cho em mình.
- Anh, anh trở về đi, em đi về qua khuôn viên trường.
Mạnh Dao lắc đầu, cô vốn tính tình điềm đạm, cảm giác không thoải mái vừa rồi đã biến mất, trên đời này không ai nợ ai hết, thái độ của Tần Phong đối với cô không có gì là không đúng.
- Được, vậy em đi cẩn thận nhé.
Mạnh Lâm gật đầu, sau khi nhìn em gái đi khỏi, lại lấy điện thoại ra bấm số của Tần Phong.
- Ồ, anh Mạnh à, còn chuyện gì sao? Tần Phong vừa ra khỏi cổng trường, đang chuẩn bị đi tìm Tạ Hiên thì nhận được điện thoại của Mạnh Lâm, vội vàng quay trở về.
- Tìm một chỗ nói chuyện đi.
Mạnh Lâm ngẩng đầu nhìn thấy phía trước có hồ nhân tạo, nói: - Chúng ta qua đó ngồi một chút, tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu.
Dường như cảm thấy giọng điệu của mình có chút cứng ngắc, Mạnh Lâm tươi cười, nói: - Không có ý gì đâu, cậu không cần nghĩ nhiều, cứ coi tôi là anh trai của Mạnh Dao là được.
- Cái gì mà cứ coi anh là anh trai của Mạnh Dao? Anh vốn là thế mà. Tần Phong có chút không hiểu mục đích của Mạnh Lâm, đi theo anh ta đến bên hồ nhân tạo.
Liếc nhìn Tần Phong một cái, Mạnh Lâm nói: - Năm đó tôi cũng học ở Đại học Bắc Kinh, sau đó thi thạc sĩ Tâm lý tội phạm học ở Đại học Công An, thế nên chúng ta cũng có thể coi là bạn cùng trường đấy.
- Ha ha, hóa ra là vậy.
Tần Phong cười ha hả, cũng không nói thêm gì, tâm lý học của hắn tuy rằng không được đào tạo chính quy, nhưng liếc mắt là có thể nhìn ra, Mạnh Lâm đang tạo đà ép mình mở miệng nói chuyện một chút.
So về chuyên ngành, Tần Phong chưa chắc đã hơn Mạnh Lâm, nhưng so về kiên nhẫn, Mạnh Lâm còn thua xa, hai người câu có câu không, nói những lời vô nghĩa, suốt cả nửa tiếng mà vẫn chưa đi vào đề tài chính.
"Thằng nhóc này đúng là một quái thai."
Người không chịu nổi đầu tiên vẫn là Mạnh Lâm, anh ta phát hiện cho dù mình dùng lời gì để thăm dò, Tần Phong cũng đều thật thà đáp lại hai tiếng "Ha ha", thiếu chút nữa khiến Mạnh Lâm phát bực mình.
- Tần Phong, hôm qua ở bên Cảnh Sơn xảy ra vụ án liên quan đến súng ống, tôi đọc hồ sơ thấy cậu đã đi qua vào khoảng thời gian đấy, không biết cậu có thấy được gì không?
Suy nghĩ một chút, Mạnh Lâm vẫn quyết định bắt đầu đề cập từ vụ án nhóm người ở Đông Bắc, trực giác gần như chưa từng sai lầm của bản thân nói cho anh biết, Tần Phong xuất hiện ở nơi đó tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên.
Thế nhưng Mạnh Lâm nghĩ thế nào cũng không hiểu được động cơ của Tần Phong là gì, tại sao hắn lại có quan hệ với đám người Đông Bắc và đám trộm cắp kia? Dù sao Tần Phong hiện tại cũng là thân phận sinh viên, hoàn toàn không liên quan gì đến những người đó.
- Dạ? Anh Mạnh, vụ án đó là anh đi bắt sao? Hôm qua em gặp phải cảnh sát đi bắt người, thiếu chút nữa bắt luôn cả em đi.
Tần Phong nghe vậy híp mắt lại, hắn không ngờ Mạnh Lâm lại tham gia vụ án này, càng không ngờ rằng mình bị kiểm tra đơn giản như vậy mà Mạnh Lâm cũng phát hiện.
- Tần Phong, cậu quen đám người bị bắt sao? Thân thể Mạnh Lâm hơi ngả về phía trước một chút, một áp lực vô hình lặng lẽ tỏa ra.
Loại áp lực vô hình này có thể gọi là "thế", mọi việc trong thế gian đều có "thế" tồn tại, ngồi trên địa vị cao là "thế", thứ tự lớn nhỏ là "thế", lúc nói chuyện, người có thể dẫn dắt nội dung cuộc nói chuyện cũng là người có "thế".
- Anh Mạnh, anh đang dùng thân phận cảnh sát để xét hỏi em sao?
Tần Phong nhận lấy ánh mắt sáng quắc của Mạnh Lâm, nói: - Hay là dùng thân phận bạn bè để hỏi em? Sao trông như là đang thẩm vấn phạm nhân vậy?
Đối diện với vẻ nghiêm túc của Mạnh Lâm, trên mặt Tần Phong lại lộ ra nụ cười sáng lạn, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đó lập tức hóa giải hoàn toàn áp lực Mạnh Lâm cố ý tạo ra.

Bình Luận

0 Thảo luận