- Lão Chu, cha cậu nói là thật chứ?
Nghe Chu Khải nói xong, mắt Phùng Vĩnh Khang sáng lên, dùng khuỷu tay chọc chọc Chu Khải nói:
- Bây giờ cậu cũng là cổ đông của Chân Ngọc Phường, không thể ăn cây táo rào cây sung, nói thật đi, cha cậu giấu bao nhiêu ngọc tốt ở trong nhà?
- Cút sang một bên, cha tôi không tin lời của tôi.
Chu Khải trừng mắt nhìn Phùng Vĩnh Khang một cái nói.
- Lão Phùng, đừng gây rối nữa.
Tần Phong xua tay ngăn Phùng Vĩnh Khang lại, nói:
- Lão Chu, nếu chú Chu tin lời cậu thì có thể gom được ít nhất khoảng bao nhiêu đồ ngọc loại tốt?
Tần Phong dù khó khăn thì toàn bộ những thứ bán ra đều là đồ ngọc cổ quý giá. Đừng nói là ba đến năm món đồ, thậm chí cả mấy trăm, nếu nhưng hắn muốn thì cả thế giới đều có nhập hàng.
Chu Khải suy nghĩ một lát, nói:
- Trong tay cha tôi có không ít ngọc tốt nhưng với sĩ diện của ông ấy, nếu lấy từ tay người khác, 10,20 triệu tiền hàng có lẽ không thành vấn đề.
Nhà họ Chu được coi như một trong những nhà buồn đồ cổ lớn nhất ở tỉnh Hà Nam, cha của Chu Khải mặc dù không kinh doanh đồ ngọc nhưng rất có danh tiếng trong nghề đồ cổ. Nếu ông ta muốn nhập hàng, chỉ cần đánh tiếng, sẽ có rất nhiều người tự động tới cửa.
- Như vậy đi, lão Chu, cậu cùng đừng về vội, tôi đặt vé máy bay, mai chúng ta cùng nhau về Hà Nam.
Tần Phong nghĩ một lát, nói:
- Thành phẩm đương nhiên là phải nhập nhưng đá thô gia công cũng đã sắp cần, nếu như chờ sau khi bán hết lô hàng này chúng ta sẽ không còn hàng để bán.
Tần Phong nhìn Phùng Vĩnh Khang nói:
- Lão Phùng, cậu cũng rảnh rỗi, lát nữa tôi sẽ đặt vé máy bay, cậu và Hiên đi Tân Cương, tốt nhất là có thể tìm được một mỏ ngọc tốt một chút. Bọn tôi sẽ nhập hết số hàng chất lượng và ngọc nephrite của ông ấy.
- Được, để tôi nói với nhà một tiếng. Nếu không được thì để cha tôi đi cùng, ông ấy ở đâu cũng quen thuộc…
Phùng Vĩnh Khang gật đầu đồng ý. Lúc trước họ không quan tâm lắm đến cửa hàng này, nhưng sau khi nhìn thấy có thể kiếm tiền như vậy, tâm tính đương nhiên lập tức thay đổi.
Nhất là Phùng Vĩnh Khang, Chu Khải, thậm chí là Lý Nhiên, bình thường chỉ thích ăn uống chơi bời, hầu như tất cả đều dựa vào gia đình, bây giờ có cơ hội để tự mình kiếm tiền, họ vô cùng coi trọng.
- Tần Phong, mọi người đều có việc để làm rồi, tôi và Tân Nam làm cái gì đây?
Nhìn thấy Tần Phong đều đã phân công nhiệm vụ cho Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, Lý Nhiên nhất thời đứng ngồi không yên. Cổ phần của Lý Nhiên còn nhiều hơn so với mấy người kia, cầm nhiều tiền thì cũng muốn làm một chút chuyện chứ?
- Anh Nhiên bận nên coi như thôi.
Tần Phong nghĩ một lát, nói với Tân Nam:
- Anh Nam thời gian này quản lý cửa hàng đi, dù sao anh cũng có kinh nghiệm quản lý…
Thời gian này, cả Tần Phong và Tạ Hiên đều phải đi ra ngoài, không có người quản lý thì đúng là không được. Tân Nam từng có kinh nghiệm quản lý cửa hàng đồ cổ, tạm thời trông nom vài ngày hẳn là không có vấn đề gì lớn.
- Đừng thế. Anh đây là cổ đông lớn, dù sao cũng muốn góp sức.
Nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên không đồng ý, nói:
- Bảo cha của Phùng Vĩnh Khang không cần đi Tân Cương nữa, tôi sẽ đi cùng, ở đó tôi cũng rất quen thuộc.
So với việc cả ngày đi thăm hỏi họ hàng, Lý Nhiên cũng muốn làm một chút việc nghiêm chỉnh. Tuy rằng không thích buôn bán lắm nhưng chuyện làm trung gian thì Lý Nhiên vẫn có thể đảm nhiệm được.
- Anh đi Tân Cương? Vậy được, chuyện vé máy bay anh lo đi.
Tần Phong nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Lý Nhiên đi Tân Cương nhất định là đi theo con đường của nhà nước. Cơ quan hành chính làm việc tư thì càng chắc ăn hơn so với quan hệ cá nhân.
Hơn nữa Tân Cương là nơi tương đối hỗn loạn, có một mối quan hệ như vậy, cũng có thể bảm đảm được sự an toàn cho mấy người.
- Tôi phải đi đặt vé máy bay.
Lý Nhiên gật gật đầu nói:
- Tiền hoa hồng của tôi cũng đừng động vào, để lần sau chia đi…
- Vâng, cửa hàng của chúng ta phải liên tục phát triển, tiền vốn đừng động vào.
Phùng Vĩnh Khang đồng ý với lời nói của Lý Nhiên, với tốc độ bán này, hơn 20 triệu vốn lưu động thì ngay cả tích trữ hàng cũng không đủ.
- Không sao, tiền lời lần này cứ chia bình thường.
Tần Phong lắc lắc đầu nói:
- Chuyện này nghe tôi đi, hơn 20 triệu thiếu đi số tiền hoa hồng này cũng không ảnh hưởng nhiều.
Bạn bè là bạn bè, kinh doanh là kinh doanh, Tần Phong tin rằng nếu như không nhìn thấy tiền đồ, mấy người này có thể lo lắng làm việc như vậy không? Cho nên tiền phải đưa thì vẫn cứ đưa.
Thấy mấy người còn muốn tranh cãi, Tần Phong xua tay nói:
- Đừng cãi cọ nữa, đều để lại tài khoản, phải làm gì thì đi làm đi, sáng mai chúng ta sẽ cùng ra sân bay.
Thấy giọng điệu kiên quyết của Tần Phong, Lý Nhiên cũng không nói gì nữa. Phùng Vĩnh Khang bèn về nhà hỏi cha về quan hệ ở Tân Cương. Mấy người sau khi để tại tài khoản đều vội vàng rời đi.
Từ trước khi khai trương, Tạ Hiên đã mời một nhân viên tài vụ đã nghỉ hưu của xí nghiệp nhà nước về để quản lý thu chi. Sau khi mấy người rời đi, Tạ Hiên đã đem tài khoản giao cho tài vụ để chia tiền.
- Anh Phong, tiền chia thế nào cho thỏa đáng? Mai em mang theo bao nhiêu tiền đi?
Trở về tầng hai, Tạ Hiên nghĩ tới việc ngày mai mình có thể bay đến Tân Cương bàn chuyện làm ăn, trong lòng có loại hưng phấn khó hiểu.
- Hiên, bây giờ ngọc điền hòa và ngọc thô cũng không phải đắt lắm, cậu mang đi 5 triệu trước là được rồi.
Tần Phong nghĩ một lát rồi nói:
- Lát nữa bảo lão Tạ làm một tờ chi phiếu 8 triệu và một tờ 2 triệu, phải chia ra làm việc, tôi mang theo cũng có ích…
- Được, lát nữa em bảo lão Tạ làm.
Tạ Hiên gật đầu, cũng không đi xuống luôn mà nhìn Tần Phong nói:
- Anh Phong, chuyện buổi sáng em nói với anh, anh quên rồi à?
- Chuyện lúc sáng nói với tôi?
Tần Phong sửng sốt, sau đó vỗ đầu một cái, cười nói:
- Cậu không nói thì tôi cũng quên thật, là chuyện tứ hợp viện hả?
Mấy ngày nay Tần Phong cũng không ở cùng Tạ Hiên, lúc sáng khi tới Phan Gia Viên, Tạ Hiên nói với hắn là đã tìm được một căn tứ hợp viện. Sau khi lo chia tiền xong, Tần Phong đúng là đã quên sạch.
- Đúng là chuyện tứ hợp viện. Đây là ông chủ Chu nói cho em biết, là một vị bằng hữu của ông ấy muốn bán, chuyện khá gấp, giá cả thật ra có thể thảo luận được.
Sau khi Tần Phong dặn dò là muốn tìm một căn tứ hợp viện, Tạ Hiên liền đi hỏi thăm khắp nơi.
Nhưng sau khi nghe ngóng mới biết được, hóa ra trước kia tứ hợp viện không được phép mua bán, bắt đầu từ năm ngoái mới cho phép giao dịch. Cho nên rất nhiều công ty bất động sản đều đã không còn nhà.
Hôm qua khi Tạ Hiên mời Chu Lập Hồng uống trà có nhắc tới chuyện này. Ông chủ Chu vừa nghe liền nói ông ta có người bạn chuẩn bị di cư đến Úc với con trai, muốn bán nhà, hơn nữa còn cho Tạ Hiên cả địa chỉ nhà và số điện thoại.
- Rộng bao nhiêu?
Suy nghĩ muốn mua nhà của Tần Phong thật ra đã rất cấp bách, ở trong cửa hàng có cảm giác không được tiếp xúc với hơi đất, Tần Phong cảm thấy không quen.
- Nghe nói trước kia là phủ vương gia, sau đó sửa thành tứ hợp viện, diện tích cũng không nhỏ.
Tạ Hiên lấy cuốn vở mình mang theo người ra, nhìn thoáng qua nói:
- Tính diện tích của hai vườn qua ở trước sau, tổng cộng cũng hơn 1200m vuông, anh Phong, có phải là hơi rộng không?
Tạ Hiên cũng chưa nhìn thấy căn tứ hợp viện đó, nhưng tổng cộng họ chỉ có hơn 200m vuông đã có thể chia thành tầng trên tầng dưới. Căn tứ hợp viện đó nếu như rộng hơn chỗ này mấy lần, Tạ Hiên lúc mới nghe cũng cảm thấy quá lớn.
- 1200 mét vuông? Bán bao nhiêu tiền?
Tần Phong vừa nghe xong ngây ngẩn cả người, không ngờ Tạ Hiên có thể tìm được căn tứ hợp viện lớn như vậy.
Tạ Hiên mở miệng nói:
- Nghe nói phải trên dưới 2 triệu, nhưng người đó đang cần xuất ngoại gấp, giá cả có thể thương lượng được.
- 2 triệu? 1m vuông còn không đến 2 nghìn tệ?
Tần Phong vỗ đùi, đứng lên nói:
- Hiên, đừng nói nhiều nữa, lấy xe cho tôi đi.
Tuy rằng với giá nhà ở Bắc Kinh lúc này, 2 nghìn tệ 1m vuông đã coi như là đắt, nhưng Tần Phong thật sự rất lạc quan về sự tăng giá của tứ hợp viện. Căn tứ hợp viện đó nếu ở xung quanh Tử Cấm thành, kể cả 3 triệu Tần Phong cũng đồng ý mua.
- Anh Phong, địa chỉ là ở bên Sát Hải, sao lại chạy hướng này?
Sau khi lái xe ra khỏi Phan Gia Viên, Tạ Hiên phát hiện, nơi Tần Phong muốn đi lại không phải vị trí của tứ hợp viện.
- Đi đón lão Miêu trước, căn tứ hợp viện đó cho ông ấy thương lượng giá cả,
Tần Phong nói:
- Dù sao thì bây giờ lão Miêu cũng không có việc gì, mua xong chúng ta ở cùng nhau.
Từ khi Tần Phong nhắc đế tứ hợp viện, Miêu Lục Chỉ nói mình cũng có ý mua một căn, vì nơi ông ấy ở bây giờ cũng sắp bị phá bỏ.
Tạ Hiên gật đầu, nói:
- Cũng được. Người già và người già có tiếng nói chung. Lão Miêu đi đàm phán, nói không chừng lại có lợi.
Sau khi đến, nói qua mọi chuyện với Miêu Lục Chỉ, lão Miêu đồng ý. Sau khi ba người lên xe, Tần Phong bảo Miêu Lục Chỉ gọi điện thoại cho chủ nhân của căn tứ hợp viện đó, hẹn một giờ sau gặp nhau ở tứ hợp viện.
Sau khi lái xe đến căn tứ hợp viện ở gần Sát Hải, Tần Phong khen không ngớt:
- Chỗ tốt, đây mới là vị trí trung tâm thật sự của Bắc Kinh.
Sát Hải là khu du lịch văn hóa lịch sử nổi tiếng của Bắc Kinh. Khu vực từ Tiền Hải, Hậu Hải, Tây Hải thủy vực, di tích thắng cảnh ven bờ được tạo thành vùng với cuộc sống của người dân.
Xung quanh có rất nhiều vương phủ và hoa viên, nếu như bảo tồn tốt phủ của Cung thân vương, Thuần thân vương, khu này cũng là khu vực kinh doanh chủ yếu của Bắc Kinh.
Mà căn tứ hợp viện Tần Phong muốn mua, cũng tọa lạc ở trong hệ thống nước Lục Hải đó. Nơi này không giống với căn tứ hợp viện mà Miêu Lục Chỉ đang ở, khắp nơi đều là gạch ngói đỏ, khí khái phi phàm.
Đi đến cửa của căn tứ hợp viện, Tần Phong đưa mắt lên nhìn, rất vừa lòng gật đầu, nói:
- Đúng là cửa chính rộng mở. Quy cách này tuy rằng không bằng vương phủ nhưng cũng coi như không kém.
Ở triều Thanh, phàm là nơi ở của thân vương, quận vương, thái tử, bối lặc, bối tử, trấn quốc công, phụ quốc công đều gọi là phủ. Trong đó nơi ở của thân vương, quân vương được gọi là vương phủ.
Còn về những người không phải là quan lại hiển đạt, phương tử long tôn thì mặc dù được phong tước, hoặc có danh hiệu thượng thư, đại học sĩ, đại thần quân cơ, nơi ở của họ cũng không thể được gọi là phủ, chỉ có thể gọi là “trạch” hoặc là “đệ”.
Có sự phân chia này, quy cách của phủ đệ cũng không giống nhau, chỉ đơn giản một cổng chính đã phân ra rất nhiều loại. Cổng chính của nơi vương gia ở gọi là vương phủ đại môn, đại thần ở sẽ phải đẳng cấp một chút, được gọi là quảng lượng đại môn.
Cổng nhài quan lại bình thương gọi là kim trụ đại môn, còn cửa man tử và cửa như ý là của những nhà giàu có và các thương nhân.
Kém nhất đó là cửa tường viên thức, chủ yếu do chân, cạnh cửa, mái nhà tạo thành, bình thường đều khá đơn giản và tiết kiệm. Tứ hợp viện mà bây giờ Miêu Lục Chỉ ở chính là loại cổng này.
Bây giờ, mấy người Tần Phong nhìn thấy chính là quảng lượng đại môn. Loại cổng này bình thường đều đặt ở phía Đông Nam của căn nhà, chiếm vị trí một gian phòng.
Quảng lượng đại môn mặc dù không hiển hách khí phái như cổng của vương phủ nhưng có một bệ cao, cửa khá rộng và thoáng, từ ngoài nhìn vào vô cùng khí thế.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận