- Anh Chu, sao anh cũng ở đây?
Lúc Tần Phong đến bệnh viện, hắn đẩy cửa ra đầu tiên là nhìn thấy Chu Lập Hồng hắn sửng sốt.
Chu Lập Hồng mỉm cười vẫy vẫy tờ giấy trong tay nói:
- Lão Phương gọi điện cho tôi, bảo tôi đến làm giấy chứng nhận cho cậu và ông ấy.
Thực ra Chu Lập Hồng cũng hơi bất mãn, mấy hôm trước đã thảo luận xong các điều kiện với Tần Phong rồi. Nhưng vì Nhiếp Thiên Bảo đến làm cho thái độ của Phương Nhã Chí trở nên lạnh nhạt, điều này khiến Chu Lập Hồng không thích.
- Anh Chu, anh đang cầm giấy thỏa thuận sao?
Tần Phong nhìn Phương Nhã Chí với ánh mắt sắc bén nói:
- Bản thỏa thuân này phải ký tên. Ông chủ Nhiếp còn nợ tôi 500 ngàn chưa trả, xảy ra chuyện thì liên vỗ mông bỏ chạy, tôi phải chịu thiệt lớn rồi.
- Ồ? Tần Phong, sao cậu lại nói ra chuyện này?
Chu Lập Hồng nghe thấy vậy liền sửng sốt ông ta cũng không biết chuyện Tần Phong bán ngọc cho Nhiếp Thiên Bảo.
- Đúng là có chuyện như vậy, tôi có một bộ ngọc cổ, ông chủ Nhiếp muốn mua tôi đã bán cho ông ấy...
Tần Phong kể lại sự tình từ đầu chí cuối rồi nói:
- Tất cả là 3,5 triệu, ông chủ Nhiếp mới trả tôi 3 triệu, có hội trưởng Liễu làm chứng...
Nhiếp Thiên Bảo là một gian thương, năm đó y còn bán phân hóa học giả, Tần Phong chẳng có thiện cảm gì với y, lại càng không muốn tai họa này đến Bắc Kinh làm ăn.
Cho nên lúc nói chuyện với Chu Lập Hồng hắn đã thêm mắm thêm muối. Có Chu Lập Hồng truyền bá tin này chỉ cần chưa đến mấy ngày thanh danh của Nhiếp Thiên Bảo ở Bắc Kinh sẽ thối hết. Y cũng không còn mặt mũi nào nữa mà quay về.
- Quá thất tín, lão Phương tại sao anh lại kết bạn với người như vậy?
Quả nhiên, Tần Phong nói xong khiến Chu Lập Hồng tức giận không thể kiềm chế được mà nhìn về phía Phương Nhã Chí nói:
- Cậu bán đồ cho y, nhưng đồ bị mất không phải là do cậu trộm. Sao y lại không thanh toán số tiền còn lại? Đến cả một chút danh dự cũng không còn nữa rồi.
Trong giới đồ cổ, rất nhiều giao dịch đều bằng vật hoặc bằng tiền. Phần lớn các trường hợp là không làm giấy thỏa thuận mà toàn dựa vào danh dự của hai bên để thực hiện cuộc giao dịch.
Chuyện Nhiếp Thiên Bảo không giữ lời đã phạm vào điều kiêng kị trong ngành. Chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài thì sau này trong giới đồ cổ ở Bắc Kinh sẽ không còn ai muốn kết bạn với y nữa.
- Lão Chu, chuyện này... chuyện này lão Nhiếp cũng xui xẻo mà, đừng nói nữa.
Phương Nhã Chí nghe vậy chỉ cười khổ, không ai lại ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy. Đứng từ phía Nhiếp Thiên Bảo, y mua đồ rồi bị mất trộm cũng chẳng khác nào gà bay trứng vỡ, y không trả số tiền còn lại ít nhiều cũng có thể bỏ qua được.
- Đúng vậy, Anh Chu, đừng nói đến việc này nữa.
Tần Phong nói tiếp:
- Ông chủ Nhiếp đã nói rồi chờ ông ta quay về Thạch Thị gom đủ tiền sẽ trả lại số tiền còn lại cho tôi...
- Cậu còn đòi lấy lại được tiền dư sao? Cứ ngồi đấy mà mơ.
Chu Lập Hồng tức giận quát lên nói:
- Lão Phương vội vàng quay về Thạch Thị như vậy rõ ràng là sợ phải trả 500 ngàn kia. Tần lão đệ, cậu còn chưa nhìn ra tình hình sao?
Sau khi nghe Chu Lập Hồng nói, Phương Nhã Chí thầm thở dài. Hành vi của Nhiếp Thiên Bảo ông ta rất rõ. Vì trưa hôm qua Nhiếp Thiên Bảo còn nói chắc như đinh đóng cột là sẽ thanh toán 4 triệu tiền chuyển nhượng đúng giờ.
4 triệu mà còn lấy ra được thì có 500 ngàn sao Nhiếp Thiên Bảo lại không lấy được chứ? Cái này gọi là tiền trù. Thực ra y không muốn trả lại tiền cho Tần Phong, chỉ cần người sáng suốt một chút là hiểu được ngay.
- Anh Chu, tôi còn có cách nào nữa?
Tần Phong ủ rũ nói:
- Ngoài hội trưởng Liễu có thể làm chứng, tôi cũng không có chứng cớ khác nữa. Hôm nay còn có cảnh sát đến nói, cho dù là tôi tố cáo cũng không thắng được...
- Cũng phải, sao lại gặp người như thế chứ?
Tần Phong nói khiến cho Chu Lập Hồng sửng sốt. Gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể tự nhận là xui xẻo thôi.
- Ông chủ Phương, ông cũng thấy rồi đấy, tôi ngậm bồ hòn làm ngọt thôi...
Tần Phong nhìn Phương Nhã Chí nói:
- Cho nên bản thỏa thuận của ông chúng ta trước sau đều là quân tử, có chỗ nào không ổn tôi sẽ nói ra.
- Chắc chắn rồi, đó là điều đương nhiên mà.
Phương Nhã Chí gật đầu liên tục. Kết bạn với người như Nhiếp Thiên Bảo cũng làm cho khuôn mặt già nua của ông ta không thể nào rạng rỡ lên được.
- Tần Phong, cậu xem trước một chút đi...
Lần này Chu Lập Hồng cũng không bênh ông bạn già của mình nữa mà đưa bản thỏa thuận cho Tần Phong nói:
- Có vấn đề gì cậu cứ nói, lần này lão Chu tôi sẽ làm chứng cho cậu.
- Được, cảm ơn Anh Chu.
Tần Phong gật gật đầu nhận lấy bản hiệp nghị và đọc.
Lúc này Phương Nhã Chí đã như sơn cùng thủy tận. Số tiền mặt có bao nhiêu ông ta đi cược vào đá hết rồi, hơn nữa chưởng quầy còn ôm tiền bỏ trốn. Nếu không có tài chính để rót vào chỉ sợ cửa hàng trăm năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Cho nên trong bản thỏa thuận này ông ta không đề cập đến bao nhiêu tiền mà đó là phần để Tần Phong viết.
Nhưng Tần Phong xem đi xem lại, hắn nhíu mày nói:
- Ông chủ Phương, điều kiện tiền thuê nhà ưu tiên kỳ hạn 3 năm này sao ông lại bỏ đi?
Về điều khoản này Tần Phong rất để ý.
Bởi vì cửa hàng này hắn muốn kinh doanh không chỉ có 3 năm mà hợp đồng kỳ hạn 3 năm. Đến lúc đó nếu quản lý thị trường lại mang mặt tiền của cửa hiệu đi cho người khác thuê thì chẳng phải Tần Phong sẽ tổn thất lớn sao?
- Chuyện này... Tần lão đệ.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Phương Nhã Chí cũng lắp bắp:
- Tôi... hợp đồng giữa tôi và quản lý thị trường cũng chỉ có 3 năm thôi.
Thực ra Phương Nhã Chí vẫn rất cẩn thận, ông ta cố tình không viết vào. Ông ta muốn 3 năm sau nếu có thể thì sẽ lấy lại cửa hàng làm ăn tiếp.
Cho nên, câu người sống theo bầy, vật sống theo đàn là rất có lý. Con người của Phương Nhã Chí tuy có tốt hơn Nhiếp Thiên Bảo một chút nhưng thực sự cũng chẳng hơn được bao nhiêu, chẳng trách hai người lại chơi thân với nhau như vậy.
- Ông chủ Phương, ông đừng nói với tôi là ông không ký kết với quản lý thị trường về phần ưu tiên đấy nhé?
Tần Phong cười lạnh. Đã đến lúc này rồi mà Phương Nhã Chí còn định chụp mũ mình sao?
- Ký, ký rồi nhưng đây là hợp đồng chuyển nhượng.tôi sợ chỗ đó quản lý không đồng ý đâu.
Nếu mà đã bị Tần Phong nhìn ra thì Phương Nhã Chí cũng chỉ còn biết xấu hổ nói:
- Tần lão đệ, chúng ta viết điều khoản này vào đi.
- Từ từ, ông chủ Phương tôi là người như thể nào chắc ông cũng nhìn ra. Tiếp nhận cửa hàng là tôi giải quyết mỗi lo cho ông. Bằng không tôi cũng không yêu cầu bán giúp ông số trang sức Phỉ thúy đó đâu.
Tần Phong khoát tay nói đã mang vẻ tức giận:
- Nhưng ông lại không xử lý chuyện này. Ngộ nhỡ 3 năm sau tôi kinh doanh tốt ông lấy lại cửa hàng thì tôi chỉ còn biết khóc thôi à?
Thấy Tần Phong nói rõ ra như vậy Phương Nhã Chí liền hỏi:
- Ông chủ Tần, vậy cậu muốn thế nào?
- Nói không dễ nghe một chút thì ông chủ Phương, bây giờ tôi... không thể tin được ông nữa.
Tần Phong không để ý đến sắc mặt của Phương Nhã Chí mà nói tiếp:
- Thứ nhất, ký vào hợp đồng chuyển nhượng phải đi đến xử lý ở Phan gia viên. Tiếp tục điều khoản 3 năm, phải được bọn họ tán thành.
Thứ hai, tôi mượn 1 triệu số trang sức Phỉ thúy, cần phải do tôi giữ. Trong vòng 2 năm bất cứ lý do gì ông cũng không được lấy về. Tôi cũng chỉ đề phòng có người rút củi đáy nồi thôi...
Sau khi đưa ra 2 điều kiện này, Tần Phong nhìn Phương Nhã Chí nói:
- Ông chủ Phương. Nếu ông đồng ý 2 điều khoản này thì tôi mới ký vào hợp đồng chuyển nhượng. Nếu không thì... Tôi xin lỗi ông hãy đi tìm người khác.
Câu nói của Tần Phong khiến vẻ mặt của Phương Nhã Chí xám lại. Ông ta cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới đồ cổ ở Bắc Kinh. Bây giờ phải trơ mắt nhìn Tần Phong đưa ra điều kiện hà khắc như vậy.
Lúc ông ta còn đang do dự. Chu Lập Hồng cũng nói:
- Lão Phương chuyện này là ông không đúng rồi, toi thất cứ làm như Tần Phong nói đi...
- Được rồi, ông chủ Tần cứ làm như vậy đi....
Thấy bạn mình cũng không còn ủng hộ mình nữa, Phương Nhã Chí thở dài nói:
- Bên quản lý, từ từ tôi sẽ can thiệp. Đảm bảo sẽ thỏa mãn điều kiện của cậu...
Có thể thuê cửa hàng tốt nhất của Phan gia viên trong 10 năm... Phương Nhã Chí nhất định phải có mối quan hệ chặt chẽ với bên quản lý thị trường. Xử lý chuyện này không khó. Hơn nữa bây giờ ông ta cũng đã nản lòng không muốn làm ăn gì nữa.
- Lão Chu, cứ theo như ý của ông chủ Tần. Bảo người đánh hợp đồng giúp tôi đi.
Phương Nhã Chí nhìn Tần Phong nói:
- Sáng ngày mai, chúng ta đến Phan gia viên ký hợp đồng. Ông chủ Tần, hy vọng cậu có thể chuẩn bị tiền tốt...
Bây giờ thực sự là Phương Nhã Chí đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Bởi vì ông ta không chỉ nợ mấy trăm ngàn tiền lương của nhân viên mà tên chưởng quầy ôm tiền bỏ trốn khoản vay ngân hàng 1 triệu vẫn còn đó. Nếu không trả được thì cơ nghiệp trăm năm chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay ông ta.
- Được, lão Phương tôi xử lý chuyện này giúp ông.
Thấy bạn mình như vậy Chu Lập Hồng cũng thầm lắc đầu. Phương Nhã Chí tài hoa hơn người nhưng quá ham mê cược. Nếu không chỉ trong mấy năm ngắn ngủi cũng đâu đến mức suy tàn như vậy.
Vốn dĩ còn muốn làm ăn tiếp nhưng bây giờ đã thành lao dịch. Tần Phong cũng không nói gì thêm nữa hẹn Phương Nhã Chí ngay mai gặp mặt rồi hắn cũng ra về.
Sáng sớm hôm sau, Tần Phong gọi Tạ Hiên cùng chạy đến Phan gia viên. Tuy hắn là ông chủ nhưng Tần Phong cũng không cho mình có thể dự liệu được mọi chuyện như Gia Cát Lượng. Cho nên ông chủ của cửa hàng này vẫn là Tạ Hiên.
Việc ký kết hợp đồng diễn ra rất thuận lợi. Sau khi ký xong Tần Phong cũng làm cho Tạ Hiên và bên quản lý một bàn hiệp ước về hợp đồng ưu tiền quyền thuê nhà.
Đến lúc này, cửa hàng đồ cổ tốt nhất trong nước có quyền sử dụng 3 năm đã hoàn toàn thuộc về Tần Phong.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận