- Haiz, tôi nói này Tần Phong, không phải đã nói là cậu phải thay đổi cách ăn mặc đi à?
Nhìn thấy Tần Phong ngồi ở ghế sau, Lý Nhiên cau mày lại nói:
- Hay là chúng ta tới siêu thị phía trước mua cho cậu bộ Âu phục, có thể không hợp với cậu lắm nhưng còn hơn là cậu mặc đồ thể thao...
Lý Nhiên biết, cuộc gặp gỡ của anh Hoa không phải quá chú trọng hình thức nhưng buổi hôm nay cũng mời không ít người, cũng coi là một buổi tiệc chính thức. Tần Phong ăn mặc như vậy đến lúc đó sẽ không tránh khỏi bị người ta coi thường.
- Mua Âu phục để làm gì?
Tần Phong nhìn hai bên, lúc này mới nhận ra điều không ổn. Ngoài hắn ra, ngay đến cả Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều mặc Âu phục, giầy da. Còn Tống Dĩnh thì mặc một bộ váy dài, không cần nói cũng biết nhất định là do Phùng Vĩnh Khang đưa đi mua.
Vì thế, kẻ mặc một bộ quần áo thể thao như Tần Phong có vẻ như lạc loài.
Quan trọng hơn đó là, bộ quần áo thể thao trên người Tần Phong lại là đồ giả. Ở trên ngực là ký hiệu Adidas, đến chỗ tay áo lại biến thành Nike, rõ ràng là đồ do một xưởng may không chuyên làm nên...
- Chết tiệt, mọi người cũng không thèm nói gì cả.
Nhìn cách ăn mặc nghiêm chỉnh của mọi người, Tần Phong bất mãn nói:
- Để tôi một mình một kiểu, đây là cách đối xử với bạn bè hả?
Tần Phong đã được Tái Thị dạy một số kiến thức liên quan tới lễ nghi. Nếu như hắn giả vờ làm quý tộc thì nhất định là hơn mấy người ở đây, nhưng người đẹp bởi áo, tượng Phật đẹp vì thiếp vàng. Cách ăn mặc của Tần Phong bây giờ chính xác là không phù hợp trong trường hợp này.
- Không phải là tôi nói rồi sao, nói là các cậu ăn mặc nghiêm chỉnh một chút.
Lý Nhiên nói:
- Đi thôi, đi tìm cái siêu thị để mua quần áo!
- Thôi đi, hôm nay cứ như vậy đi, không nhất định phải mặc Âu phục, mặc lên không có phẩm vị lại không thoải mái.
Tần Phong suy nghĩ 1 lát, lắc lắc đầu nhìn Lý Nhiên nói:
- Anh Nhiên, như vậy có làm mọi người mất mặt không? Nếu thật sự không được thì em sẽ không đi nữa.
Tần Phong vốn lười quen rồi. Ngoài lúc ở trong trại phải mặt quần áo ở trại thì không có cách nào thôi, bình thường Tần Phong chỉ thích mặc đồ thể thao, đương nhiên là lần này tuyệt đối không phải cố ý.
Lý Nhiên bĩu môi nói:
- Mất mặt cái gì? Bạn tôi đưa tới kể cả mặc quần đùi áo ba lỗ thì có làm sao?
Lý Nhiên vừa nói vừa lái xe. Lúc này đã là 2,3h chiều, tuy rằng vẫn còn hơi sớm nhưng có thể giới thiệu trước Tần Phong với đám bạn.
Khác với các công tử khác ở Bắc Kinh này thường thích gặp gỡ nhau ở trong biệt thự, nơi anh Hoa này tổ chức tiệc lại là ở bên cạnh Phan Gia Viên.
Việc kinh doanh đồ cổ của Phan Gia Viên bây giờ đã phát triển thành một khu chợ công nghiệp. Ở xung quanh đây cũng không hề thiếu những nhà chơi đồ cổ. Lý Nhiên dừng xe ở dưới một nhà chơi đồ cổ mới xây.
- Nhà này vừa hay đối diện với Phan Gia Viên, bên trong là một số đồ cổ tuyệt đỉnh. Mở cửa hàng ở đây thì mới thật sự là ba năm không làm, đã làm thì ăn ba năm...
Đưa mấy người lên tầng 6, Lý Nhiên giới thiệu:
- Cả 6 tầng này đều do chính tay anh Hoa mua lại. Ngoài cho người ta thuê để mở cửa hàng thì anh ấy dùng một nửa diện tích để sửa thành một phòng trưng bày đồ cổ, nơi này vừa mới khai trương nên mời chúng ta tới đây để thưởng thức!
Lúc đang nói thì cả đám đã tới trước một cánh cửa cổ kính bằng gỗ đàn, hai cô gái mặc sườn xám đứng đón khách ở cửa vừa nhìn thấy mấy người tới liền cúi người chào.
- Lý Nhiên, đến sớm như vậy, quá nể mặt anh rồi!
Hình như nghe tiếng động từ cửa, một người đàn ông khoảng 35,36 tuổi từ bên trong đi ra. Người này mặc một bộ âu phục. Tần Phong nhìn qua, là đồ của Versace.
Tuy rằng xưng hô là anh em, nhưng rõ ràng người này dù là về tuổi tác hay trình độ đều cao hơn Lý Nhiên rất nhiều, có lẽ chỉ là tương đồng về gia thế?
- Anh Hoa, anh khai trương phòng triển lãm, sao em dám không đến chứ?
Lý Nhiên rất lễ phép với người này, lấy ra một phong bì từ trong túi ở ngực, nói:
- Em có một chút tấm lòng, mong anh Hoa đừng chê cười!
- Cậu còn khách khí với anh Hoa này làm gì?
Anh Hoa khoát tay, bên cạnh có người đến nhận phong bì, anh Hoa cười mắng:
- Trong tất cả chúng ta, người tôi coi trọng nhất chính là cậu. Không ngờ cậu cũng học theo bọn họ, làm ba cái chuyện đau đầu này...
Những lời này của anh Hoa vừa thốt ra, mấy người ở phía sau Lý Nhiên cũng không nói nên lời, người này cũng thật là...
Cái khác không nói, chỉ tính trong phong bì Lý Nhiên cũng đã bỏ vào 20 ngàn rồi. Người khác nịnh nọt đưa tiền, anh Hoa này còn không hài lòng. Mà nhìn biểu tình của Lý Nhiên, hình như bị mắng mà vẫn rất thoải mái.
- Anh Hoa, em cũng biết là sẽ bị mắng nhưng dù bị mắng cũng phải đưa!
Lý Nhiên cười, cầm một chiếc hộp dài từ trên tay bạn gái đứng đằng sau, nói:
- Một bức tranh Trịnh Bản Kiều vẽ vào lúc cuối đời, thế nào, anh có thích không?
- Ha ha, không tồi. Anh Hoa đã không nhìn nhầm cậu rồi!
Anh Hoa nghe xong phá lên cười. Lần này không để cho cô thư ký ở phía sau nhận nữa mà tự tay cầm, nói:
- Trịnh Bản Kiều đúng là gừng càng già càng cay. Những tác phẩm cuối đời càng sâu sắc. Lý Nhiên, cậu lấy đâu ra thứ này?
- Thời gian trước em đến Kim Lăng, vừa nhìn thấy thì mua ngay. Đã tìm lão Tiền để xem rồi, chắc chắn là thật.
Sau khi Lý Nhiên giới thiệu lịch sử của đồ vật, lại nói:
- Anh Hoa, giới thiệu với anh, mấy anh em này là đồng nghiệp và đàn em dưới khóa của em, tới đây để cùng gặp mặt.
- Các vị, hoan nghênh, sau này đến chơi thường xuyên. Lát nữa tôi sẽ cho người làm thẻ hội viên cho các vị.
Đối với mấy người Tần Phong, anh Hoa chỉ chào hỏi qua loa cho có. Anh Hoa trước đây là người bên trong thể chế, sau lại xuống biển kinh doanh, thân phận cũng rất hiển hách cho nên đối với đám người Tần Phong, thật sự không thể hiện ra chút thái độ nhiệt tình nào.
Nghe thấy ở bên ngoài có khách, cô gái lại hô lên:
- Hoan nghênh quý khách!
Lý Nhiên nói:
- Anh Hoa, hôm nay anh rất bận, chỉ cần ngồi ở trong là được rồi.
- Được, Lý Nhiên, hôm nay bận rộn nên đừng trách anh đón tiếp không chu đáo nhé.
Anh Hoa gật đầu, giơ tay vẫy một cô gái lại nói:
- Tiểu Hứa, đưa mấy anh em của tôi đi thăm một vòng, sau đó đưa tới phòng nghỉ!
- Vâng, giám đốc Vi!
Cô gái này khoảng 24,25 tuổi, mặc đồ công sở, có vẻ rất có kinh nghiệm, hơi cúi người nói với mấy người Tần Phong:
- Các vị, mời vào trong...
Theo cô gái đi một vòng, đám người Tần Phong mới phát hiện ra, bên trong không khác gì chốn bồng lai, được chia thành phòng thư họa, phòng gốm sứ, phòng trưng bày các dụng cụ bằng đồng đen và các loại đồ, giống như một bảo tàng thu nhỏ.
- Các vị, mời nghỉ ngơi ở trong này, có nhu cầu gì thì cứ gọi tôi là được.
Cô gái đưa mấy người tới phòng nghỉ, phía trước phòng nghỉ là một quầy bar, bên trong bày đủ các loại rượu, ở trong phòng là những chiếc ghế sô pha sang trọng, là nơi bảo đảm không giang riêng tư rất tốt.
- Quản lý Tống phải không? Mang mấy tách cà phê qua đây.
Chuyến đi này đương nhiên do Lý Nhiên làm chủ, sau khi gọi cho mỗi người một tách cà phê, Lý Nhiên hỏi:
- Quản lý Tống, nơi này của anh Hoa, lấy lợi nhuận từ đâu?
Đi quanh một vòng, Lý Nhiên phát hiện ra, tất cả đồ cổ ở đây đầu không niêm giá, như vậy nghĩa là những thứ này đều không bán. Lý Nhiên không hiểu, anh Hoa tóm lại là dựa vào cái gì để chèo chống một nơi lớn như thế này?
Quản lý Tống cười cười nói:
- Lý tiên sinh, những đồ ở trong này đều được phép mua bán, muốn biết cụ thể thì có thể tới gặp giám đốc Vi.
Lý Nhiên gật đầu. Đã giải thích rõ ràng như vậy, nếu không chỉ với việc nuôi tầng này với nhiều người như vậy thôi, dù là gia thế của Vi Hoa có lớn mạnh sợ là cũng không chèo chống nổi.
- Anh Nhiên, anh Hoa đó là ai? Bộ dạng oai phong như vậy?
Chờ sau khi quản lý Tống rời đi, Phùng Vĩnh Khang thật sự là không nhịn nổi nữa. Phùng Vĩnh Khang trước kia cũng đã từng đi theo cha gặp không ít người giàu có ở Bắc Kinh này nhưng dường như không ai so được với người này. Cái khí chất vương giả này không phải muốn là có thể giả vờ được.
- Anh ấy tên là Vi Hoa, là người ở Bắc Kinh này!
Lý Nhiên giơ ngón tay cái lên, nói:
- Đầu những năm 80, khi anh Hoa khoảng chừng 20 tuổi đã đi làm ở trong thể chế, chưa tới 30 tuổi đã từ chức, mấy năm trước bắt đầu kinh doanh đồ cổ, đó cũng là thời điểm làm ăn phát đạt, mấy quyết định lớn ở Bắc Kinh, anh ấy đều có cổ phần...
Vừa nghe Lý Nhiên nói vậy, mọi người mới biết, người đàn ông nhìn mới hơn 30 tuổi kia hóa ra đã hơn 40. Chỉ là anh ta cũng giống với Lý Nhiên, là con cháu 3 đời của người có công lập quốc.
Nhưng hai nhà lại không giống nhau. Ông của Vi Hoa, là một trong vài đại tướng thời đó, hơn nữa trong những năm tháng rối loạn, ông nội của Vi Hoa cũng không bị ảnh hưởng bởi thứ gì, an phận sống tới cuối những năm 80.
Dựa vào thanh thế của ông, nhà họ Vi ở Bắc Kinh đã được có rễ ăn sâu, là một trong ít những gia tộc có thể ảnh hưởng được tới chính đàn quốc gia, quyền lực vững mạnh, vượt xa so với nhà Lý Nhiên và nhà họ Mạnh, Chu.
Hơn nữa, Vi Hoa vẫn là con cháu 3 đời của tướng cầm quân, dù là năm đó làm việc ở trong chính quyền hay là bây giờ ra ngoài buôn bán, anh ta đều làm tốt, những tên nhà giàu điên cuồng nhất ở Bắc Kinh cũng không dám làm vênh váo trước mặt anh ta.
Vi Hoa đưa thiệp mời khách, những người được mời đến đều cảm thấy rất vinh dự. Cho nên ban đầu khi nhìn thấy Tần Phong ăn mặc tùy ý như vậy mới cau mày, trong lòng hắn không muốn anh Hoa xem thường bạn bè của mình.
- Lợi hại như vậy?
Sau khi nghe Lý Nhiên giải thích, Phùng Vĩnh Khang trợn mắt nhìn, vẻ mặt hưng phấn. Phùng Vĩnh Khang cũng là người thủ đô, tự nhiên nghe được nhiều chuyện như vậy của một người ở trong giới đại gia mà ngay cả cha mình Phùng Vĩnh Khang cũng chưa đủ tư cách để tiếp xúc với chứ chưa nói đến cậu ta.
- Xã hội này, vẫn là quan thương vẫn làm chủ.
Tần Phong nghe vậy thở dài.
Không phải là không có những người thành công từ nghèo khó, nhưng so với những người được sinh ra trong giàu có và quyền thế thì họ dù phải cố gắng gấp trăm lần, thậm chí là gấp nghìn lần cũng khó mà đạt được địa vị giống như Vi Hoa.
Một lúc sau, người tới cũng đã đông hơn, Lý Nhiên cũng hay ra ngoài chào hỏi mọi người.
Nhưng mấy người Tần Phong cũng có vẻ buồn chán. Những người ở đây họ không biết ai, mà dường như cũng không ai có ý định kết giao với họ.
- A, Tần Phong, Mạnh... Mạnh Dao sao lại tới đây?
Chương 184.1: Thể diện
Chương: Thể diện
- Hả? Đúng là cô ấy?
Tần Phong ngẩng lên nhìn, Mạnh Dao mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, hoàn toàn khác khi so với cách ăn mặc đơn giản lúc bình thường ở trong trường học. Gương mặt ngây thơ cùng với thân hình quyến rũ khiến cho Tần Phong ngây người nhìn.
Tay phải của Mạnh Dao khoác tay của một người đàn ông chừng 30 tuổi. Người đó cao khoảng 1m75, càng khiến cho Mạnh Dao đi giày cao gót bên cạnh trông như một nữ thần, nhất thời hấp dẫn toàn bổ ánh mắt của mọi người xung quanh.
So với vẻ ngây thơ và hấp dẫn của Mạnh Dao, Hoa Hiểu Đồng đi ở một bên của người đàn ông đó, cũng không hề thua kém chút nào.
Hoa Hiểu Đồng vốn to gan, hôm nay lại mặc một chiếc váy ngắn họa tiết hình báo, khoe vóc dáng một cách vô cũng tinh tế cũng khiến cho không ít người thầm chảy nước miếng.
Lúc này, dường như mọi người đều căm ghét người đàn ông đó, hận rằng cái người được ôm hai mỹ nữ đó không phải là mình.
- Đây đây là sinh viên trường chúng ta?
Chu Khải đã sắp chảy cả nước miếng ra, không ngờ hai người chỉ là thay một bộ quần áo nhưng lại có thể thay đổi như vậy, có thể từ một thiếu nữa biến thành một nữ thần đối với đàn ông.
Thấy ánh mắt Tần Phong chỉ quét qua hai cô gái một cái rồi ở lại trên người người đàn ông, Lý Nhiên ở bên cạnh cười nói: - Tiểu tử, đừng có ghen. Người đó là Mạnh Lâm, là anh trai của Mạnh Dao. Họ Mạnh này rất có tiền đồ, trong những người bằng tuổi với anh ta ở Bắc Kinh này, không ai có thể vượt qua được anh ta.
Tần Phong nhìn chằm chằm lên mặt Mạnh Lâm, gật gật đầu nói: - Người này khuôn mặt vuông vắn, vẻ mặt cương nghị, rất phù hợp làm quan.
Xem tướng không giống như nhiều người đã hiểu nhầm, cho rằng là mê tín lạc hậu nhưng từ tâm sinh, theo tướng mạo có thể nhìn thấy rất nhiều thứ của một người. Mạnh Lâm sinh ra đã có dáng vẻ làm quan.
Trong phòng cũng đã có không ít người nhìn về phía Mạnh Lâm với anh mắt hoan nghênh, Lý Nhiên cũng không góp vui vào đó, nói:
- Tần Phong, Mạnh Lâm vô cùng yêu quý em gái mình, nếu cậu muốn có được Mạnh Dao thì trước tiên phải qua được cửa ải này
- Thôi đi, anh Nhiên, chúng ta đừng nói đùa nữa có được không?
Nhìn mấy người giống như muốn vây lấy mấy người Mạnh Lâm, Tần Phong cười khổ nói: - Em giống như con cóc, làm sao ăn được thịt thiên nga?
Chỉ chỉ một đám người ăn mặt như các quý ông, Tần Phong cười nói: - Em cũng không muốn trở thành kẻ thù chung của mấy người đó, một tên Chu Dật Thần cũng đã đủ làm em đau đầu lắm rồi.
Vừa mới nói, Tần Phong liền ý thức được mình đã lỡ miệng. Lý Nhiên cũng không biết chuyện Chu Dật Thần đối phó với mình.
Quả nhiên, Lý Nhiên tỏ vẻ lạ lùng, mở miệng hỏi: - Chu Dật Thần? Cậu sao rồi? Cậu trêu vào hắn à?
- Không, không phải nghe nói Chu Dật Thần là hôn phu của Mạnh Dao à Tần Phong tự giễu nói: - Em nghèo như thế này làm sao nuôi được người phụ nữ như vậy.
- Tiểu tử, cậu không sợ tự hạ thấp mình à.
Lý Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Tần Phong. Người trẻ tuổi bây giờ thường thích tự khoe khoang bản thân mình trước mặt người khác. Tần Phong lại hoàn toàn khác những người đó, luôn có thói quen giấu mình vào trong góc, không muốn để người khác chú ý tới mình.
Giống như khi Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải chơi bài với Lý Nhiên, trong lúc vô ý sẽ nói ra những vấn đề khiến người khác chú ý, đối với rất nhiều người thì đây là một biểu hiện của sự chưa chín chắn.
- Hả? Người ngồi cùng với Lý Nhiên nhìn có vẻ quen quen?
Trong lúc Mạnh Lâm đang xã giao với con cháu của một số gia đình giàu có thì bỗng nhiên cảm nhận được có ánh mặt đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn đúng về phía mấy người Tần Phong đang ngồi.
- Dao Dao, qua bên kia ngồi đi Gọi em gái một tiếng, Mạnh Lâm miễn cưỡng nói với mấy thanh niên đang vây quanh: - Các anh em, đừng vây quanh chúng tôi nữa!
Mạnh Lâm đối với những thanh niên trẻ tuổi hơn ở Bắc Kinh cũng coi như là một nhân vật tiếng tăm. Ba mươi tuổi đã có thể ngồi vào vị trí cấp phó giám đốc sở, sau vài năm xuống địa phương thì chức bí thư cấp thành phố coi như là không thể chạy thoát rồi.
Hơn nữa, công việc hiện giờ của Mạnh Lâm cũng khiến cho những người trẻ tuổi này có vài phần sợ hãi. Sau lời nói của Mạnh Lâm, tất cả đều trở về chỗ ngồi của mình, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi người đẹp.
Đưa Mạnh Dao vào Hoa Hiểu Đồng tới chỗ Tần Phong, Mạnh Lâm cười nói: - Lý Nhiên, thấy tôi cũng không chào một câu sao?
- Anh Lâm, anh vừa đến đã biến thành tâm điểm bị bao vây rồi, làm sao em vào được đây?
Lý Nhiên đùa Mạnh Lâm một câu, nhìn về phía Mạnh Dao, nói: - Hôm nay có phải là bữa tiệc của sinh viên đại học Bắc Kinh không đây? Có nhiều người ở đại học Bắc Kinh tới như vậy?
- Tần Phong, sao các cậu lại ở đây?
Mạnh Dao lúc này cũng đã nhìn thấy Tần Phong ngồi nép ở bên trong ghế sô pha, vừa hỏi xong thì nghĩ ra, còn tại sao nữa, đương nhiên là Lý Nhiên đưa vào rồi.
- À, là bạn Mạnh Dao à!
Tần Phong tỏ vẻ là vừa mới nhìn thấy Mạnh Dao, nói: - Bọn tôi đi theo anh Nhiên tới để mở mang kiến thức. Mọi người ngồi đi, nghe anh Nhiên nói là rượu vang ở đây một ly cũng mấy trăm tệ, tôi phải uống vài ly.
Vừa nói, Tần Phong vừa lúng ta lúng túng nắm chặt lấy chiếc ly chân dài ở trước mặt, bưng lên miệng ngửa cổ uống cạn, miệng than thở nói: - Mùi vì gì thế này? Thật là khó uống, vẫn không bằng rượu trắng.
Lời nói của Tần Phong vừa phát ra liền thu hút ánh mắt của mấy người ngồi xung quanh, trong lòng đều nghĩ Lý Nhiên lấy ở đâu ra một tên quê mùa như thế này? Thật là mất mặt.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy rượu vang không ngon bằng rượu trắng, Tần Phong nói rất đúng.
Khi nghe Mạnh Dao gọi tên Tần Phong, Mạnh Lâm trong nháy mắt đều tập trung toàn bộ lên người Tần Phong, ngay cả hành động và biểu cảm nhỏ nhất của Tần Phong cũng không bỏ qua.
Lời nói vừa rồi của Tần Phong cùng với bộng dạng uống rượu của hắn đều vô cùng tự nhiên, không có chút nào là tỏ vẻ.
Điều này khiến cho Mạnh Lâm có chút nghi hoặc. Vì theo những gì Tần Phong làm với Chu Dật Thần trước đó thì hắn không phải là một người nông cạn như thế này. Nhưng Mạnh Lâm lại không nhận ra là Tần Phong đang giả vờ.
"Tên này ghét Mạnh Dao như vậy sao?"
Lúc sáng mới bị Tần Phong giảng giải một hồi về cách thưởng thức và giám định rượu vang, có bị đánh chết Lý Nhiên cũng không tin Tần Phong lại thích rượu trắng. Lý Nhiên cũng là người thông minh, nhận ra dường như Tần Phong không muốn tiếp xúc với Mạnh Dao nên cố tình làm như vậy khiến cho người ta ghê tởm.
Lắc đầu, Mạnh Lâm xoay người nói với Mạnh Dao: - Dao Dao, qua bên kia ngồi đi!
Không cần biết Tần Phong là hạng người gì nhưng hắn là người đã giết năm mạng người và đã từng ngồi tù là chuyện không thể bỏ qua. Mạnh Lâm đương nhiên không muốn để em gái mình ngồi cùng một chỗ với hắn
- Anh, ngồi đây là được rồi.
Mạnh Dao nhìn về phía anh trai chỉ, không vui nói:
- Em không thích mấy người đó, chúng ta ngồi đây đi, Hiểu Đồng, được không?
Trước khi Mạnh Dao tới đây, rất nhiều người cũng biết rằng cô có hôn ước với Chu Dật Thần, không mấy người săn đón nịnh nọt. Nhưng chuyện hôm qua hầu hết mọi người đều đã biết. Hiện giờ những người muốn tán tỉnh Mạnh Dao quả thật không ít.
Mấy người mà Mạnh Dao nói không thích chính là mấy người thể hiện nhiệt tình nhất. Thậm chí có người mới đi du học ở Anh hai năm về còn nhanh nhảu muốn tới hôn tay.
Hoa Hiểu Đồng gật gật đầu nói: - Ngồi ở đây đi. Em cũng thấy mấy người đó phiền lắm. Mỗi lần cứ giống như là chim công tìm bạn tình ấy, chỉ hận không thể lôi hết cả nhà mình ra để khoe khoang khoác lác.
Một người Mạnh Dao ghét nhiều nhất cũng chỉ nói là không thích. Hoa Hiểu Đồng thì khác, nhìn đám người ai ai cũng mặt như say rượu, đương nhiên là cũng không muốn qua đó ngồi.
- Được rồi, vậy thì ngồi đây.
Mạnh Lâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Nhưng Mạnh Lâm cũng cò vài phần tò mò với Tần Phong, khó có được cơ hội như vậy, quan sát hắn một chút cũng được, đành ngồi xuống ghế đối diện với mấy người Tần Phong.
Hai hàng ghế đối diện nhau tạo thành một không gian kín đáo, hơn mười người cũng có thể ngồi được, sau khi có thêm Mạnh Lâm và hai cô gái nữa cũng không có gì là chật chội.
- Tần Phong, chuyện của Dao Dao rất cảm ơn cậu!
Dù nói thế nào thì Tần Phong cũng đã giúp em gái mình, Mạnh Lâm là người ân oán phân minh, dù là Mạnh Lâm rất để ý Tần Phong nhưng cũng không vì thế mà bài xích hắn.
- Là trùng hợp thôi. Tần Phong không để ý, khoát tay nói: - Mạnh Dao đã cảm ơn em rồi, chuyện này coi như xong đi.
- Chuyện gì thế?
Lý Nhiên ở bên cạnh nghe xong không hiểu gì. Lý Nhiên không ngờ, người lúc nào cũng kiêu ngạo như Mạnh Lâm, khi ngồi xuống, không nói chuyện với mình mà lại đi cảm ơn Tần Phong.
- Không có gì, anh Nhiên, hôm mà em nói em có giúp bạn Mạnh Dao một chuyện nhỏ.
Tần Phong nói qua loa cho xong chuyện rồi nói: - Anh Nhiên, chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, sẽ không chỉ để chúng ta uống rượu nghe đàn piano chứ? Uống rượu ở đây còn không bằng uống ở quán rượu đó.
- Tiểu tử, cậu không thể lịch sự được một chút hả?
Lý Nhiên rốt cuộc đã nhận ra, Tần Phong đang cố tình giả vờ khiếm nhã. Vừa rồi khi Mạnh Lâm chưa tới, Tần Phong còn nói là cô bé đánh đàn piano kia đàn không tồi.
- Ồ, anh bạn, cậu hiểu được tiếng đàn dương cầm sao?
Lý Nhiên chưa dứt lời thì có người ngồi ở ghế sô pha đứng lên, khinh thường nhìn Tần Phong, miệng lại nói với Lý Nhiên: - Lý Nhiên, cậu đưa người tới đây thì cũng phải xứng đáng một chút, đây không phải là mất mặt sao?
Người này vừa dứt lời thì người bên cạnh lại đứng lên, nói tiếp: - Câu này của Đào Quân rất đúng, phẩm vị của cậu ngày càng thấp nhỉ?
Vừa rồi khi Tần Phong nói rượu vang không bằng rượu trắng, mấy người bên cạnh nghe được đã rất khó chịu rồi, bây giờ lại nói là tiếng đàn nghe không ra gì, đây đúng là không biết gì mà tỏ vẻ hiểu biết mà.
- Đào Quân, Lữ Binh, tôi đưa ai đến liên quan đến các cậu không? Nghe hai người đó nói, vẻ mặt Lý Nhiên có chút xấu hổ.
Tần Phong là bạn mình đưa đến, cho dù có điểm gì thất lễ cũng không thể chấp nhận việc người khác chỉ trích trước mặt mọi người, đây cũng coi như làm mất thể diện của Lý Nhiên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận