- Anh Nhiên, nghĩ cách đi mà
Nhìn thấy Lý Nhiên nhíu mày, Tần Phong biết chuyện này không dễ lo liệu, nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nếu như thực sự không được thì đến nhờ Hồ Bảo Quốc.
Tuy rằng lý lịch của Hồ Bảo Quốc nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng trong lòng Tần Phong hiểu rõ, một người hoàn toàn không có bối cảnh sao có thể ngồi vững vàng trên ghế Cục trưởng Cục Công an thành phố Tân Thiên, ở thủ đô, Hồ Bảo Quốc cũng có rất nhiều mối quan hệ.
Lý Nhiên lắc đầu, cười khổ nói: - Có chút phiền toái, người thì có đấy nhưng mấu chốt là nếu anh nhúng tay vào chẳng khác nào vượt ranh giới.
Các ngành đều có quy củ của ngành mình, thế lực của Lý gia trong lĩnh vực xây dựng trong nước đã đủ lớn, nếu như mạo muội nhúng tay vào lĩnh vực khác, nhất định sẽ gây nên phản ứng ngược, địa vị của Lý Nhiên trong gia tộc không cao cho nên không dám hứa với Tần Phong.
- Ai, anh Nhiên, chẳng còn ai khác Đợi chút, em nghe điện thoại.
Tần Phong đang nói chuyện thì di động bỗng đổ chuông, nhìn xem là ai gọi nhưng lại là một dãy số xa lạ
- Alô, Tần gia phải không, tôi Kim Long đây!
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tục tằn của Hà Kim Long: - Tần gia, hôm qua ngài không sao chứ?
- Là Kim Long à? Sao rồi, không sao chứ? Có Lý Nhiên bên cạnh, Tần Phong không tiện hỏi kỹ, nhưng Hà Kim Long có thể gọi điện, hiển nhiên đã ra khỏi cục cảnh sát.
- Không có việc gì, làm phiền Tần gia rồi.
Hà Kim Long dường như cũng nghe ra bên cạnh Tần Phong có người, lập tức nói: - Tần gia, những lời khác không nói nhiều nữa, chuyện đó cho dù không làm được, núi đao biển lửa Hà Kim Long tôi cũng nghe Tần gia sai bảo!
Vốn tưởng rằng hôm qua đã đi đời rồi, nhưng Hà Kim Long không ngờ, sự việc lại được giải quyết một cách nhẹ nhàng như thế, đương nhiên, nếu như không nhờ Tần Phong mang súng đi, có lẽ sẽ không có kết cục này.
Tần Phong nhìn thoáng qua Lý Nhiên, nói tiếp: - Lão Hà, đừng nói xa lạ như vậy, chuyện công ty phá dỡ cũng sắp ổn thỏa rồi, chốc nữa tôi gọi điện lại nhé
- Sao? Điện thoại phía đối tác à?
Đợi sau khi Tần Phong cúp điện thoại, Lý Nhiên nhìn hắn có chút kỳ lạ, nói: - Anh thấy nhóc rất kỳ lạ đó. Mới là sinh viên năm nhất thôi mà sao lại qua lại với nhiều người trong xã hội như vậy? Còn núi đao biển lửa, cho là xã hội đen chắc?
Hiệu quả khuếch đại âm thanh của di động thập niên 90 rất tốt, mặc dù Tần Phong đã cố gắng đặt điện thoại sát tai nhưng Lý Nhiên vẫn nghe được giọng nói của Hà Kim Long.
- Anh Nhiên, em khác với anh Tần Phong cũng không kiêng kỵ nói ra thân phận của mình: - Từ nhỏ em đã là cô nhi, chuyện gì cũng đều phải dựa vào chính mình.
- Con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà mà.
Nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ vai Tần Phong, nói: - Tần Phong, không sao, chuyện công ty phá dỡ, anh Nhiên nhất định sẽ giúp chú làm ổn thỏa.
Còn về công ty phá khóa, để anh tìm mấy người bạn xem xem thế nào
- Ai, anh Nhiên. Xin lỗi nhé, em nghe điện thoại một chút. Khi Lý Nhiên đang nói chuyện, di động của Tần Phong lại vang lên, cười cười xin lỗi Lý Nhiên, Tần Phong ấn nút nghe.
- Tần Phong phải không? Trong điện thoại truyền đến giọng nữ giới: - Tôi là Mạnh Dao.
- Mạnh Dao? Có chuyện gì không?
Tần Phong nghe vậy ngạc nhiên, hắn không nghĩ Mạnh Dao sẽ gọi điện cho mình, từ sau lần đến câu lạc bộ đó, Tần Phong đã lâu rồi không gặp cô.
Khoảnh thời gian đó Mạnh Dao cũng đến tìm Tần Phong mấy lần, nhưng Tần Phong không bận học thì lại đến giúp xử lý việc của quán game, nên vẫn chưa gặp được Mạnh Dao.
- Tần Phong, là thế này, không phải sắp đến Nguyên Đán rồi sao? Học viện chúng tôi chuẩn bị một buổi dạ tiệc, tôi muốn mời cậu đến diễn tấu piano, không biết có tiện không?
"Dạ tiệc Nguyên Đán? Vậy chính là mùng 1 tháng 1 rồi?"
Tần Phong suy nghĩ một chút, trả lời: - Đến lúc đó tôi không bận việc gì thì chắc là có thể đến
Ấn tượng của Tần Phong đối với Mạnh Dao rất tốt, cô gái này xuất thân nhà giàu, nhưng không nhõng nhẽo và kiêu kỳ như những thiên kim tiểu thư khác, tính tình dịu dàng giống như con gái Giang Nam, kết giao với cô rất thoải mái.
Đương nhiên, Tần Phong cũng tự biết mình biết ta mà không kết giao sâu hơn với cô, dù sao trong xã hội này vẫn luôn có một sự phân biệt giai cấp vô hình, tuy rất nhiều người không thừa nhận nhưng nó thực sự tồn tại.
Nhưng Tần Phong trải qua nhiều chuyện như vậy, cho dù hắn không có ý định kết giao nhưng cũng không tự ti hạ thấp mình, một số chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được.
- Vậy cảm ơn cậu nhé. Từ trong điện thoại có thể nghe ra sự vui mừng của Mạnh Dao: - Tần Phong, hay là như vậy đi, chiều tôi dẫn cậu đi thử piano, nếu không thích hợp tôi còn tìm người điều chỉnh lại.
- Chiều à? Được, tôi sẽ đến Đại học Y tìm cô. Tần Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, chuyện công ty phá dỡ cũng không nhanh như vậy, hai ngày này hắn vẫn có thể nghỉ ngơi một chút.
- Vậy được, chiều liên lạc nhé, không gặp không về! Mạnh Dao không đợi Tần Phong trả lời đã cúp điện thoại.
- Anh Nhiên, sao thế, vẻ mặt thế là sao?
Sau khi Tần Phong cúp điện thoại, phát hiện Lý Nhiên đang nhìn mình với vẻ mặt kỳ dị, không khỏi sờ sờ mặt, nói: - Sáng sớm em rửa mặt rồi mà, làm gì có dử mắt nhỉ?
- Dử mắt cái gì? Chú đừng có đánh trống lảng.
Lý Nhiên đập tay Tần Phong, nói: - Chú được đấy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đã cua được em gái của Mạnh Lâm rồi, nói thật cho anh, hai người đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi?
Năm đó người có công khai quốc tiến vào Bắc Kinh ít nhất cũng xấp xỉ một ngàn, đến hôm nay, các thế gia lớn nhỏ đã cắm rễ sâu ở thủ đô.
Nhưng giữa những thế gia này vẫn có sự khác biệt, Mạnh gia thuộc loại lão gia còn tại vị thì người thừa kế hai đời tiếp theo cũng đều có chỗ đứng vững chắc, sức ảnh hưởng lớn hơn Lý gia nhiều.
Hơn nữa thế hệ Mạnh Lâm chỉ có duy nhất Mạnh Dao là con gái, có thể nói cô nhận được tất cả sự cưng chiều từ gia đình, nếu như không phải năm đó Mạnh lão gia tử hồ đồ đính hôn cho cô từ bé, chỉ sợ người đến cầu hôn đã đạp hỏng cánh cửa nhà Mạnh gia.
Có điều chuyện xảy ra thời gian trước lại khiến đám con cháu thế gia ở thủ đô náo động, Chu Dật Thần đi khỏi Bắc Kinh, gần như hôn ước của hai người đã xác định sẽ hủy bỏ, vị trí con rể Mạnh gia không biết bao nhiêu người nhắm vào.
Cho nên Lý Nhiên mới nhìn vào quan hệ giữa Tần Phong và Mạnh Dao như thế, nếu Tần Phong có thể kết giao với cô ta thì khác nào truyện thiên kim tiểu thư yêu chàng nhà nghèo phiên bản hiện đại.
- Anh Nhiên, tiến triển gì chứ, em với Mạnh Dao có thể có quan hệ gì?
Sau khi nghe Lý Nhiên nói, Tần Phong cười khổ: - Mạnh Dao mời em diễn tấu piano trong dạ tiệc Nguyên Đán của học viện bọn họ, anh nghĩ nhiều quá rồi
- Tầm mắt của Mạnh Dao rất cao, nhưng mà chú cũng không kém đâu.
Lý Nhiên vuốt cằm, nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới, nói tiếp: - Chú tuy rằng không có gia thế bối cảnh gì, nhưng rất có tiềm lực. Mạnh gia nếu tinh mắt, quyết đoán, nhận chú làm con rể thì quá tuyệt
Trong những thế gia ở thủ đô, cưới vợ gả con phần lớn đều chú trọng môn đăng hộ đối, nhưng cũng có một số thế gia sẽ gả con gái cho người trẻ tuổi tài cao, sau vài chục năm, bọn họ cũng có thể nhận được sự báo đáp hậu hĩnh.
Nhưng đầu tư kiểu này rất mạo hiểm, chẳng thể đảm bảo bằng hôn nhân chính trị, cho dù có người dám đầu tư thì phần lớn con gái được gả đi cũng là người không được gia đình coi trọng.
- Ngừng, anh Nhiên, chúng ta không đùa nữa.
Sau khi nghe Lý Nhiên nói, mặt Tần Phong lộ vẻ không ngờ, hắn hiểu nhầm lời Lý Nhiên nói, cho rằng anh ta bảo mình đi ở rể, Tần Phong hắn có tên có họ sao có thể đồng ý làm chuyện như vậy?
Lý Nhiên nhún vai, nói: - Được rồi, tùy chú. Có điều cô bé Mạnh Dao rất được đấy, chú có thể suy nghĩ một chút.
- Anh Nhiên, chúng ta không nhắc đến Mạnh Dao nữa có được không?
Tần Phong không vui, nói tiếp: - Chuyện công ty phá khóa rốt cuộc anh có làm được hay không? Nếu không được em nhờ người khác, hai chuyện này đều rất gấp.
- Có ai nào nhờ vả người khác mà như chú không?
Lý Nhiên nghe vậy liếc mắt coi thường, nói tiếp: - Nói đến chuyện này vẫn phải nhắc đến Mạnh Dao, chú đừng có nóng vội. Chú biết anh trai Mạnh Dao làm gì không?
- Anh nói đến Mạnh Lâm? Tần Phong suy nghĩ một chút, nói:
- Anh ta là người nhà nước phải không? Ánh mắt trông ai cũng như người xấu, nhất định là người làm trong ngành Công an.
Trong Ngoại bát hàng, cho dù là Thiên môn, Đạo môn hay là Xướng môn, sát thủ, sát ngôn quan sắc vẫn là kỹ năng căn bản nhất. Lúc mới gặp Mạnh Lâm ở câu lạc bộ, Tần Phong đã đoán được thân phận của anh ta đến 8-9 phần.
- Ha, Tần Phong, chú nói đúng quá!
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên vỗ đùi, vui vẻ: - Đám bạn ở thủ đô của anh mà nghe được lời này của chú nhất định sẽ coi chú là tri kỷ, bọn họ đều sợ đại ca Mạnh mà!
Đám con cháu thế gia có người yên phận phát tài, cũng có người cá tính ngang ngược, loại người thứ hai thường không coi cảnh sát ra gì.
Nhưng Mạnh Lâm thì khác, thân phận không kém gì bọn họ, thậm chí còn cao hơn, sau khi trừng trị mấy tên cầm đầu ăn chơi trác táng, hành vi ngang ngược của đám thanh niên hư hỏng thực sự giảm đi rất nhiều.
- Anh Nhiên, ý anh là nhờ Mạnh Lâm lo liệu chuyện công ty phá khóa?
Khi Lý Nhiên hỏi về thân phận của Mạnh Lâm, Tần Phong liền hiểu tính toán của anh ta, lập tức lắc đầu, nói: - Anh Nhiên, người không cùng chí hướng thì không thể làm việc cùng nhau. Em và Mạnh Lâm không phải người cùng chí hướng, chuyện này nói với anh ta không ăn thua.
Khi câu lạc bộ Vi Hoa khai trương, Tần Phong đã mơ hồ cảm thấy Mạnh Lâm có thái độ thù địch với mình, lúc ấy hắn cho là anh ta bảo vệ em gái mình nên mới có thái độ đó.
Nhưng sau khi Tần Phong suy nghĩ kỹ, cảm thấy chắc không phải là vậy, thái độ thù địch đó của Mạnh Lâm dường như còn thêm một chút kiêng kỵ.
Tần Phong là người thông minh đến thế nào chứ? Suy nghĩ kỹ liền đoán được rằng Mạnh Lâm đã biết quá khứ của mình, đối với Mạnh Lâm mà nói, tra ra lai lịch của mình cũng không phải chuyện khó.
- Gì mà không phải người cùng chí hướng?
Lý Nhiên nghe không hiểu lời Tần Phong nói, mở miệng nói:
- Thái độ làm người của Mạnh Lâm kỳ thực không tệ, hơn nữa lại rất quý em gái, chỉ cần Mạnh Dao mở miệng, đừng nói là công ty phá khóa, cho dù chú muốn nhúng tay vào việc kinh doanh thiết bị phòng cháy chữa cháy cũng không thành vấn đề
Giống như thế lực của Lý gia trong lĩnh vực xây dựng, thế lực của Mạnh gia trong Bộ Công an rất lớn.
Người của Mạnh gia bên ngoài tuy rằng là làm chính trị, nhưng sau lưng nhất định có người đại diện kinh doanh những mối làm ăn có liên quan, đó cũng là chuyện ai cũng hiểu rõ mà không nói.
- Ngừng, anh Nhiên, đề tài này đến đây thôi.
Tần Phong xua tay ngắt lời Lý Nhiên, từ năm lên tám, Tần Phong đã dẫn em gái đi lưu lạc khắp nơi, chuyện gì cũng đều tự mình giải quyết, cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc mình phải dựa vào đàn bà con gái để làm việc.
Chương 235 - 1: Anh trai và em gái nói chuyện..
Mạnh gia ở trong một ngôi nhà ba tầng xây trước giải phóng, đương nhiên, cho đến hiện giờ, ngôi nhà đã được sửa chữa nhiều lần, tường nhà mọc đầy dây thường xuân, có điều lá đã bắt đầu úa vàng.
Bên ngoài ngôi nhà có một khoảnh sân rộng, khá yên tĩnh giữa một nơi náo nhiệt như thủ đô, có điều lão gia không muốn phiền đến con cháu nên vẫn ở trong Viện dưỡng lão Tây Sơn của cảnh vệ.
Bởi vì cha mẹ đều ở Bắc Kinh, nên Mạnh Lâm tuy rằng đã kết hôn nhưng vẫn ở cùng người nhà, còn về Mạnh Dao chưa xuất giá tất nhiên cũng ở trong nhà, nhưng cuối tuần cô mới về nhà, bình thường đều trọ ở trong trường.
- Anh, anh sao thế? Sắc mặt khó coi như vậy?
Ở tầng hai nhìn thấy xe của Mạnh Lâm lái vào sân, Mạnh Dao vẫn luôn rất thân thiết với anh trai vội vàng chạy xuống.
Nhưng đi đến bên cạnh Mạnh Lâm mới phát hiện, người anh trai bình thường vẫn rất chú trọng vẻ bề ngoài lúc này hai mắt đầy tơ máu, tóc hơi rối, hoàn toàn không có vẻ thản nhiên thường ngày của Đại công tử Mạnh gia.
- Không sao em à, hôm qua có vụ án cần phải suy nghĩ nhiều, anh ngủ một giấc là ổn thôi.
Nhìn thấy em gái, Mạnh Lâm có chút áy náy, nói tiếp: - Hôm nay cuối tuần, vốn đã hứa dẫn em đi xem phim, coi như anh thất hứa, lần sau nhất định sẽ bù lại
Có thể nói Mạnh Lâm rất cưng chiều em gái, chỉ cần Mạnh Dao yêu cầu, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn không có gì là không làm được, thậm chí ngay cả vợ của anh ta cũng có chút ghen tỵ với em chồng.
- Anh, em muốn để anh dẫn chị dâu đi xem mà, đấy là phim dành cho những người yêu nhau mà.
Mạnh Dao bên ngoài tính tình điềm đạm thậm chí có chút lạnh lùng, nhưng lại rất nhiệt tình với anh trai, khoác tay Mạnh Lâm, thân thiết nói: - Anh, anh đi ngủ đi, buổi chiều em còn có việc.
Mạnh Lâm liếc nhìn Mạnh Dao, tuy rằng tình cảm với em gái rất tốt, nhưng Mạnh Lâm cũng rất ít khi nhìn thấy em gái mình có biểu hiện hưng phấn như vậy, trong lòng dao động, mở miệng hỏi:
- Hử? Chuyện gì thế, đi dạo phố với Hiểu Đồng à?
Mạnh Dao lắc đầu, nói: - Không phải, em không thích mua sắm, đi dạo phố có gì vui?
- Vậy thì làm gì?
Mạnh Lâm đứng lại, cười nói: - Không phải em gái anh bắt đầu yêu rồi đấy chứ? Nói đi, là anh chàng nhà nào, anh trai điều tra giúp cho.
- Anh này, anh lại trêu em rồi.
Nghe Mạnh Lâm nói vậy, trong đầu Mạnh Dao không khỏi hiện lên hình ảnh Tần Phong, khuôn mặt trắng trẻo đột nhiên ửng hồng.
- Sao? Em gái, bị anh nói trúng rồi hả?
Mạnh Lâm rất tinh mắt, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy em gái mình có biểu cảm này, không khỏi hiếu kỳ, kéo em gái đi đến ghế sa lon trong phòng khách, ngồi xuống.
- Mạnh Dao, anh con cả đêm không về rồi, con đừng quấn lấy anh nữa.
Thấy tình cảm hai anh em vô cùng tốt, bà Mạnh tuy rằng rất vui, nhưng vẫn phải răn dạy con gái vài câu, dù sao làm mẹ vẫn luôn thiên vị con trai hơn một chút.
- Mẹ, không sao đâu, con trò chuyện với Dao Dao một chút, mẹ mau đi nấu cơm đi, con đói muốn chết rồi.
Sau khi đuổi được mẹ đi, Mạnh Lâm nhìn em gái, nói: - Dao Dao, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ em còn muốn gạt cả anh sao?
- Anh, anh suy nghĩ nhiều rồi
Mạnh Dao từ nhỏ đến lớn có gì ủy khuất đều nói với anh trai, cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: - Buổi chiều em hẹn Tần Phong đến phòng piano, mời cậu ấy tham gia dạ tiệc Nguyên Đán của học viện chúng em.
Mạnh Dao cũng không biết tại sao mình vừa nghĩ đến Tần Phong lại đỏ mặt, nhưng Tần Phong thực sự đã để lại cho cô ấn tượng rất sâu sắc, hơn nữa từ sau khi Tần Phong xuất hiện, bóng đen hôn ước chôn sâu trong lòng cô hơn 10 năm rốt cuộc đã tan thành mây khói.
Nếu nói Mạnh Dao vì thế mà coi trọng Tần Phong, nảy sinh tình cảm thì nhất định có chút khoa trương.
Nhưng hảo cảm của Mạnh Dao đối với Tần Phong là có thật, ít nhất trong những người ở Bắc Kinh cô từng tiếp xúc, Mạnh Dao chưa từng thấy người thanh niên nào tài hoa hơn người như Tần Phong.
- Tần Phong? Chiều nay em đi gặp cậu ta? !
Sau khi nghe em gái nói, giọng nói của Mạnh Lâm lập tức cao vút lên, bởi vì từ đêm qua đến hiện tại đã gần mười mấy tiếng đồng hồ, trong đầu Mạnh Lâm vẫn cứ quanh quẩn hai chữ "Tần Phong" này.
- Mạnh Lâm, sao lại nói chuyện lớn tiếng vậy?
Bà Mạnh vừa giáo huấn con gái, lúc này lại từ vươn đầu từ trong phòng bếp ra giáo huấn con trai: - Nói chuyện với em gái thì nhỏ nhẹ một chút, đừng có chuyện gì cũng kêu ầm lên vậy.
- Vâng, con biết rồi.
Mạnh Lâm là một người rất hiếu thuận, lập tức cười khổ một tiếng, hạ thấp giọng nói với em gái: - Dao Dao, Tần Phong đó không phải người tốt, em tốt nhất ít qua lại với cậu ta đi, anh thấy cậu ta quấn quýt lấy em hẳn là có mục đích gì đó.
Cho dù không có chuyện hôm qua, Mạnh Lâm đã biết Tần Phong từng giết người, nhất định không đồng ý để em gái qua lại với Tần Phong.
Dù sao sau khi giết người ngồi tù vẫn có thể thi đậu Đại học Bắc Kinh, người có tố chất tâm lý kiểu này không phải kiêu hùng một thời thì cũng là người tài giúp đời.
Nhưng Mạnh Lâm thấy Tần Phong có khả năng lớn là loại người thứ nhất, bởi vì khi Tần Phong khiêu khích đám người Đào Quân ở Câu lạc bộ, Mạnh Lâm có thể cảm nhận được vị giang hồ nồng đậm từ trên người hắn.
- Anh, sao anh lại nói xấu người khác sau lưng như vậy?
Mạnh Dao kinh ngạc nhìn anh trai, nói tiếp: - Anh chưa từng tiếp xúc với Tần Phong, sao biết cậu ấy không phải người tốt? Hơn nữa cậu ấy cũng không quấn lấy em, là em đi tìm cậu ấy mà.
Nhớ lại khoảng thời gian từ lúc quen biết Tần Phong đến nay, Mạnh Dao có cảm giác hơi chán nản, bởi vì đúng như cô nói, Tần Phong chưa từng chủ động đi tìm cô.
Biết Tần Phong từ lần cô đến bệnh viện, lúc ấy cô đã cảm động trước gia cảnh thê thảm của Tần Phong, lập tức chạy ra đường rút tiền đưa cho Tần Phong, nhưng sau đó mới biết Tần Phong chỉ nói đùa mà thôi.
Lần thứ hai gặp Tần Phong là Mạnh Dao kéo Hoa Hiểu Đồng chủ động đi tìm đối phương, nhưng lúc đó Tần Phong vẫn giả điên giả dại, sau đó lại vội vàng chạy mất.
Có thể nói, hai lần gặp mặt ấn tượng của Mạnh Dao về Tần Phong không tốt lắm.
Nhưng lần đó ở Câu lạc bộ, biểu hiện của Tần Phong quả thực khiến người ta ngạc nhiên, Mạnh Dao cũng là người học piano từ nhỏ, cô có thể nhìn ra được, người có thể diễn tấu đến trình độ này tuyệt đối không phải một người phù phiếm.
Cho nên cho dù Tần Phong không phải là người trong lòng Mạnh Dao, nhưng người mình ngưỡng mộ lại bị anh trai phủ định cũng khiến Mạnh Dao cảm thấy không vui.
- Dao Dao, có một số việc em không biết đâu, cậu ta cậu ta thực sự không phải người tốt.
Trước sự chỉ trích của em gái, Mạnh Lâm có chút đau đầu, day day huyệt Thái dương, anh ta tuy rằng biết quá khứ của Tần Phong nhưng không dám nói cho Mạnh Dao, ai biết được cô em gái vẫn luôn đơn thuần hiền lành có bị dọa hết hồn hay không?
- Anh, anh làm cảnh sát, nói người ta không tốt cũng phải có chứng cứ chứ?
Mạnh Dao cũng là một cô gái thông minh, thấy dáng vẻ của anh trai, cũng hơi nghi ngờ, lập tức hỏi: - Anh, anh điều tra Tần Phong rồi sao? Sao anh có thể làm thế chứ?
Chương 235 - 2: Anh trai và em gái nói chuyện..
Cho dù là nam hay nữ, vẫn luôn hy vọng bản thân có thể độc lập, trong lòng Mạnh Dao, Tần Phong chính là bạn bè, mà hành vi âm thầm điều tra bạn bè mình của anh trai khiến Mạnh Dao khó lòng chấp nhận.
- Chuyện này không thể trách anh, là là Hàn Minh đến tìm anh mà.
Cũng giống như bản thân hiểu rõ em gái, Mạnh Lâm biết, bản thân trước mặt em gái cũng đừng hòng giấu giếm được điều gì, lập tức rất nghĩa khí, bán đứng Hàn Minh, anh ta cũng không muốn bị em gái hận.
- Hàn Minh, anh rể của Chu Dật Thần? Anh ta tìm người đánh Tần Phong rồi còn muốn làm gì nữa?
Sau khi nghe anh trai nói, cho dù Mạnh Dao không nóng tính cũng không khỏi tức giận, chuyện đó vốn là mình nợ Tần Phong, không ngờ Hàn gia vẫn không chịu buông tha.
- Em gái, em đừng nóng giận, chúng ta đi lên rồi nói. Thấy em gái nói chuyện hơi to tiếng, Mạnh Lâm thầm kêu khổ, lôi Mạnh Dao lên lầu.
- Anh, anh nói đi? Sau khi đi lên tầng, Mạnh Dao lạnh lùng nhìn anh trai.
- Bà cố nhỏ à, em đừng có nhìn anh như vậy
Mạnh Lâm hồi nhỏ nghịch ngợm, không biết ăn bao nhiêu trận đòn của cha mẹ, nhưng tới giờ vẫn chưa từng cầu xin tha thứ, nhưng đối diện với em gái thì chẳng biết làm thế nào.
- Dao Dao, em biết không, ngay sau khi Hàn Minh xem qua hồ sơ của Tần Phong mới ngả bài với Chu gia, cho Chu Dật Thần ra nước ngoài đấy.
Chuyện đến nước này, Mạnh Lâm cũng không gạt Mạnh Dao nữa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của em gái, nói tiếp: - Chuyện này là Hàn Minh chịu thua Tần Phong, em ngẫm lại xem, người có thể khiến Hàn Minh chịu thua có thể là người tốt sao?
Nhưng chỉ cần có thể, Mạnh Lâm cũng không muốn nói ra chuyện Tần Phong giết người với Mạnh Dao, dù sao với sự giáo dục Mạnh Dao nhận được, việc vạch trần vết sẹo quá khứ của người khác sẽ khiến anh cảm thấy áy náy.
- Hàn Minh không phải người tốt, Tần Phong khiến anh ta phải nhận thua sao lại là người xấu được? Mạnh Dao không phải thiên vị Tần Phong, nhưng nói phải có lý, lời anh trai nói cô nghe không lọt tai.
- Ai, chuyện này anh biết nói sao cho em hiểu đây?
Mạnh Lâm buồn bực dứt tóc, nhìn ánh mắt trong suốt của em gái, không khỏi thở dài, lấy mấy tờ giấy từ trong cặp tài liệu của mình đưa qua, nói tiếp: - Em tự xem sẽ hiểu thôi!
Sau khi phát hiện ra Tần Phong đã từng đi qua hiện trường đuổi bắt của bọn họ, Mạnh Lâm in hồ sơ của Tần Phong ra, xem đi xem lại rất nhiều lần, trước lúc về lại bỏ vào trong cặp, lúc này cũng không cần nói nhiều.
- Đây là cái gì?
Mạnh Dao có chút khó hiểu nhìn mấy tờ giấy kia, trước tiên nhìn thấy một khuôn mặt rất non nớt, không khỏi bật cười: - Đây đây không phải Tần Phong đấy chứ? Chụp lúc nào vậy, sao lại trẻ như thế?
- Em đừng cười vội, xem xong rồi hãy nói. Mạnh Lâm lắc đầu, lấy một điếu thuốc ra châm, đứng dậy mở cửa sổ, đứng đó hút thuốc.
Quả nhiên, đọc nội dung mấy tờ giấy đó, sắc mặt Mạnh Dao trở nên trắng bệch, bởi vì sức đả kích của những thông tin này quá mạnh mẽ, Mạnh Dao không kêu lên đã là giỏi lắm rồi.
- Anh những gì viết trên đây đều là sự thật sao?
Qua một lúc, Mạnh Dao bỏ giấy tờ trong tay xuống, giọng nói run rẩy nhìn về phía Mạnh Lâm, câu chuyện ghi trên giấy quả thực như trong tiểu thuyết, khiến người ta không thể tin nổi.
- Là sự thực, Dao Dao, anh không cần phải lừa em.
Ở đại học Mạnh Lâm còn học Tâm lý học, anh ta biết lúc này sức chịu đựng tâm lý của em gái rất kém, lập tức ôn nhu nói: - Kỳ thực Tần Phong là một thanh niên ưu tú, có điều trải qua chuyện này, anh không biết tâm lý của cậu ta có bất bình thường hay không, cho nên không đồng ý cho em kết giao cùng cậu ta
"Tám tuổi đã dẫn em gái đi lưu lạc, không biết cậu ấy đã trải qua bao khổ cực?"
Nghe anh trai nói, Mạnh Dao bỗng nhiên nhớ đến những chuyện Tần Phong nói với mình trong bệnh viện, lập tức không khỏi hoảng hốt, xem ra lúc đó Tần Phong không nói đùa.
Một lúc lâu sau, Mạnh Dao đột nhiên hỏi: - Anh, nếu như có người muốn lừa bán em, anh sẽ làm gì?
- Anh sẽ giết nó Mạnh Lâm không hề nghĩ ngợi, buột miệng: - Dao Dao, ai dám động vào em, anh trai em sẽ xử lý cả nhà nó!
- Vậy chẳng phải đúng là vậy sao?
Trên khuôn mặt vốn có chút tái nhợt của Mạnh Dao hơi bình thường trở lại, giơ mấy tờ giấy trong tay lên, nói: - Tần Phong giết người là vì em gái, hơn nữa những người đó cũng đáng chết, chẳng có gì to tát cả.
- Nhưng nhưng đó là hai chuyện khác nhau mà.
Sau khi nghe em gái nói, Mạnh Lâm trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi, hỏi: - Cậu ta giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ em không sợ chút nào sao?
- Có gì đáng sợ đâu? Ông nội không phải còn giết nhiều người hơn sao?
Sắc mặt Mạnh Dao đã trở lại bình thường, không cho là đúng, nói: - Chỉ cần là người nên giết, giết thì cũng giết rồi, chẳng lẽ anh cũng sợ ông nội sao?
- Không không phải vậy.
Không biết có phải do đêm qua không ngủ hay không mà đầu óc Mạnh Lâm hiện giờ rất hỗn loạn, anh không biết nên thuyết phục em mình thế nào. Bởi vì theo những gì hồ sơ ghi lại, Tần Phong chỉ là phòng vệ quá mức, cũng không phải cố ý giết người.
Loại tội danh ngộ sát không có động cơ phạm tội này thực ra có thể phán cũng có thể không phán, cho nên theo phân tích của Mạnh Lâm, hẳn là chính phủ địa phương vì muốn loại bỏ ảnh hưởng xấu nên mới phán bốn năm tù.
- Anh, em biết anh đang nghĩ gì. Có phải anh sợ em thích Tần Phong không?
Mạnh Dao nhìn anh trai, nói: - Anh, anh không cần lo, em bây giờ không có tâm tư yêu đương, Tần Phong tốt hay xấu cũng không liên quan đến em, em chỉ mời cậu ta tham gia dạ tiệc Nguyên Đán mà thôi.
- Dao Dao, em nói thật chứ?
Mạnh Lâm nhìn em gái, vẻ mặt không tin, anh đột nhiên nhớ ra ông nội từng nói một câu rằng: nếu như luận về gan dạ, trong Mạnh gia chỉ có Mạnh Dao là giống ông nhất.
Nhìn tình hình trước mắt, quả thực đúng như thế, Tần Phong 12-13 tuổi đã làm ra chuyện khiến người ta nghe mà rợn cả người, trong mắt Mạnh Dao không ngờ lại chẳng là gì, phải biết rằng, lúc ấy ngay cả Mạnh Lâm cũng phải giật mình.
Mạnh Lâm gật đầu rất nghiêm túc, nói: - Đương nhiên là thật rồi, anh, em đã gạt anh bao giờ chưa?
Tuy rằng nói là vậy, nhưng Mạnh Dao biết, sau khi cô xem được những tư liệu này, không biết là vì thương hại hay vì nguyên nhân gì khác, Tần Phong thực sự đã chiếm một phần trong trái tim cô.
- Được rồi, anh tin em, kỳ thực Tần Phong cũng không nhất định là người xấu, quen biết không sao, nhưng đừng qua lại thân thiết.
Mạnh Lâm cũng từng là người trẻ tuổi, anh biết có một số việc ngăn không bằng thả, ở tuổi của em mình, càng ép buộc thì càng phản kháng dữ dội hơn, chẳng bằng nói thẳng ra.
- Anh, em biết rồi, nhưng mà chuyện này anh cũng đừng nói với người khác nha, sẽ ảnh hưởng xấu đến Tần Phong đấy.
Một sinh viên của một trường Đại học danh tiếng lại từng là tội phạm ngồi tù bốn năm, tin tức này nếu truyền ra ngoài, cho dù có dùng bốn chữ "Cả nước khiếp sợ" để hình dung cũng không quá.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận