Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 296: Nhờ người khác không bằng dựa vào bản thân

Ngày cập nhật : 2025-11-01 21:51:55
Hiện tại, kinh doanh trang sức Phỉ thúy gần như chiếm tới 70% tổng lượng tiêu thụ. Tầm quan trọng còn ở lớp Nê- phrit phía ngoài, theo lý mà nói nhu cầu về đồ trang sức Phỉ thúy của Tần Phong càng thêm cấp bách
Có điều ở trong nước đồ trang sức Phỉ thúy mấy năm nay mới thịnh hành. Các lão nhân trong nghề ngọc thạch tiếp xúc với vấn đề này cũng không nhiều.
Cho nên cho dù là Tề lão hay là Liễu Đại Quân đều không có cách thu mua Phỉ thúy thích hợp. Ngược lại, những thương nhân đầu óc linh hoạt như Phương Nhã Chí và Hoàng Bỉnh Dư này mới là nhóm người phù hợp nhất.
Tần Phong sở dĩ không vội vàng mua Phỉ thúy, là bởi vì hắn biết ở chỗ Phương Nhã Chí còn có một lô đồ trang sức Phỉ thúy và ngọc thô, hơn nữa chất lượng rất tốt. Tần Phong vẫn luôn đánh vào sự chú ý của đối phương.
Tuy rằng hiện tại Phương Nhã Chí có bị cắn chết cũng không đồng ý bán cho Tần Phong. Nhưng Tần Phong vẫn còn đang giữ tiền hàng Phỉ thúy lần trước của Phương Nhã Chí nên hắn vẫn còn chắc vài phần là sẽ mua được số Phỉ thúy đó về.
Có điều sau khi nghe tin Hoàng Bính Dư phải đến Quảng Đông để giao dịch Phỉ thúy, Tần Phong cũng có chút động lòng
Tục ngữ có câu: Nhờ người khác chẳng bằng dựa vào bản thân. So sánh với việc trông chờ vào Phương Nhã Chí. Chẳng thà Tần Phong tự mình nghiên cứu phương diện này. Dù sao hiện nay nhu cầu với Phỉ thúy cũng đã vượt xa đồ trang sức Nê- phrit.
- Cửa hàng của ông chủ Tần còn kinh doanh cả Phỉ thúy à?
Nghe được những lời nói của Tần Phong. Nét mặt Hoàng Bính Dư lộ ra sự ngạc nhiên. Ở trong nước ông ta có thể được coi là người tiếp xúc với Phỉ thúy tương đối sớm, mà không ngờ Tần Phong lại đã bắt đầu bán rồi.
Tần Phong nghe vậy liền cười nói:
- Không dám giấu ông chủ Hoàng, cửa hàng ngọc thạch mới mở của tôi là mua lại của ông chủ Phương Nhã Chí. Chắc chắn ông đã nghe nói ông ấy rồi?
- Phương Nhã Chí? Chẳng trách ông chủ Tần có khả năng lớn như vậy.
Vừa nghe đến tên Phương Nhã Chí, đầu tiên Hoàng Bính Dư sửng sốt một chút. Sau đó sắc mặt mới bình thường trở lại.
Phải nói rằng trong ngành ngọc thạch trong nước, Phương Nhã Chí chắc chắn là nhân vật đặc biệt. Hồi trẻ ông ta đi khắp sông núi Nam Bắc, không biết đã ép buộc bao nhiêu thương nhân buôn ngọc thạch đóng cửa ngừng kinh doanh
Mà mấy năm nay danh tiếng của Phương Nhã Chí trong ngành Phỉ thúy lại càng nổi như sấm dậy, chính là do danh tiếng “Trăm trận trăm thắng” trong ngành ngọc thạch lại biến thành “Cứ đặt là thua” trong ngành Phỉ thúy
Tuy rằng người ngoài không biết hai năm nay Phương Nhã Chí rốt cuộc mất mát bao nhiêu đá Phỉ thúy nguyên khối. Nhưng những người hiểu chuyện đã từng tính toán sơ qua, số tiền Phương Nhã Chí ném vào việc cược đá ít nhất phải tới con số tiền chục triệu
Cho nên Tần Phong mua lại cửa hàng ngọc thạch của Phương Nhã Chí nếu nói thêm một chút về đồ Phỉ thúy thì trong suy nghĩ của Hoàng Bính Dư cũng chẳng có gì lạ
- Chưa giao dịch được khoản nào lớn, lãi ít thì bán được nhiều thôi mà
Tần Phong đương nhiên không chịu đem chuyện lợi nhuận của mình nói cho đối phương nghe. Lập tức cười cười nói:
- Tôi đã muốn mua bán Phỉ thúy từ lâu. Không biết Ông chủ Hoàng có thuận tiện mở mang kiến thức cho tôi một chút không
- Không phải chuyện tiện hay không tiện. Đưa cậu đi chắc chắn không thành vấn đề. Có điều tôi chỉ sợ hại tới cậu thôi
Hoàng Bính Dư nghe vậy nở nụ cười khổ, nói:
- Tần lão đệ, cậu nên biết nguyên nhân của lụn bại là gì? Đó chính là cược đá. Nếu mà cậu mê muội vào, vậy người làm anh như tôi biết suy nghĩ thế nào đây?
Việc mua bán Phỉ thúy ở Myanmar rất quy củ. Tuy rằng đã tồn tại từ trước khi giải phóng, nhưng chính thức vào đến nước ta là đầu những năm chín mươi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bẩy, tám năm cũng làm cho người ta cảm nhận được ma lực và sự tàn khốc của nó. Hoàng Bính Dư là người có đầu óc minh mẫn cho nên mới đưa ra lời khuyên cho Tần Phong
- Ông chủ Hoàng, tấm lòng của ông tôi hiểu
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hoàng Bỉnh Dư, Tần Phong không khỏi nở nụ cười nói:
- Ông chủ Hoàng, số tiền tôi mang lần này phần lớn đều thu mua nê- phrít. Nếu là muốn cược đá thì cũng còn không nhiều tiền như vậy
Tần Phong dừng một chút, nói tiếp:
- Tôi lần này chỉ là muốn mở mang kiến thức một chút. Làm quen một số thương nhân buôn ngọc. Sau này nếu cần Phỉ thúy nguyên khối cũng có thể trực tiếp lấy hàng từ chỗ bọn họ
Tần Phong nói những lời này là nửa thật nửa giả. Hắn dùng phần lớn số tiền để thu mua nê- phrít là thật. Nhưng Tần Phong còn để lại năm triệu để dùng bất cứ khi nào. Số đó cũng đủ để hắn làm mưa làm gió ở thị trường Phỉ thúy mới nổi trong nước
- Ồ, hóa ra cậu muốn mua đá Phỉ thúy đã gọt giũa rồi à?
Hoàng Bính Dư gật gật đầu, nói:
- Việc này đương nhiên là có thể, tuy rằng giá cả cao một chút, nhưng hoàn toàn không bị mạo hiểm
Thị trường giao dịch Phỉ thúy thường là do ba loại người tạo thành.
Loại thứ nhất là những thương gia tiêu thụ Phỉ thúy nguyên khối ở Myanmar. Những người đó thường đều là chúa mỏ khai thác quặng Phỉ thúy. Bọn họ chỉ tập trung khai thác, sau đó đem Phỉ thúy thô ra tiêu thụ chứ không bao giờ cược đá.
Mà ở trong nước cũng có người như thế, bọn họ từ Myanmar mua Phỉ thúy nguyên khối giá thấp, đem về tung ra thị trường trong nước. Chính họ không gọt đá cũng không giũa đá, chỉ kiếm chênh lệch giá khi vận chuyển đá Phỉ thúy nguyên khối từ Myanmar về nước.
Loại người thứ hai trong thị trường Phỉ thúy chính là những người cược đá Phỉ thúy nguyên khối như Phương Nhã Chí
Bọn họ thông qua phán đoán của bản thân, tính toán xem trong khối đá thô có Phỉ thúy hay không, cái tên "Cược đá" cũng được đặt ra từ những người này. Có thể nói, bọn họ chính là nhân tố quan trọng nhất trong thị trường buôn bán đá Phỉ thúy nguyên khối.
Còn loại người thứ ba là những thương nhân buôn bán ngọc thạch đến từ Hong Kong và trong nước
Những người này phần lớn đều là những nhà buôn đoạn cuối. Bọn họ không muốn mạo hiểm phiêu lưu đi cược đá. Nhưng sau khi người khác cược đá thành công thì chính những người này tới mua ngọc Phỉ thúy
Thị trường cược đá mấy năm nay chỉ thịnh không suy. Vai trò của loại người thứ ba là không thể coi nhẹ, nếu không cho dù gọt dũa ra ngọc Phỉ thúy chất lượng thượng hạng mà không có người mua thì tự nhiên cũng không có thị trường
Tiêu thụ - cược đá - tái tiêu thụ, này ba mắt xích này thiếu một thứ cũng không được.
Đều nói cược đá phiêu lưu, nhưng thật sự phiêu lưu chỉ tồn tại ở mắt xích loại người thứ hai. Cho nên Hoàng Bính Dư khi nghe được Tần Phong không phải trực tiếp cược đá mới đồng ý đưa Tần Phong đi cùng
- Được, ông chủ Hoàng, hôm nào ông đi? Tôi sẽ đặt trước vé máy bay, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Nghe thấy Hoàng Bính Dư đồng ý, Tần Phong trong lòng rất vui. Trong đầu năm nay, giao dịch Phỉ thúy trong nước thật sự quá ít. Tần Phong lại không thời gian chạy sang Myanmar, chỉ có thể tìm người quen đi theo để va chạm trước.
Sau khi hỏi rõ ràng về chuyến bay Hoàng Bính Dư sẽ đi. Tần Phong cùng ông ta quay trở lại bàn nhậu, lúc này đám đông cũng ăn uống tương đối rồi. Hơn mười phút sau đoàn người lại đến cửa hàng tranh chữ ở phố đồ cổ của Chu Chính Quân
Phố đồ cổ là hạng mục khai thác trọng điểm của Lạc thị. Cửa chính là đồn công an. Hơn nữa, mỗi cửa hàng đều trang bị phần mềm cảnh báo tự động. Cho nên cho dù trong cửa hàng không có người trông cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn
Trước lúc Tần Phong bắt đầu tiến hành kiểm định ngọc không lâu, lại có một xe rút tiền đỗ ở ngay cổng phố đồ cổ, mấy bao tải to đựng tiền được chuyển vào trong khu cách ly của cửa hàng tranh chữ
Lần này Chu Chính Quân đổi giúp Tần Phong tám triệu. Trừ khoản bốn triệu chuyển tới tài khoản nhà họ Chu, hiện tại trong cửa hàng có tổng cộng gần sáu triệu tiền mặt.
Buổi chiều lại có thêm bảy tám vị thương gia ngọc thạch lục tục tới. Có người Chu lão gia mời, cũng có người nghe tin rồi tới. Số tiền mặt của Tần Phong giảm rất nhanh. Nhưng đồ ngọc chồng chất ở gian cách ly cũng đồng thời gia tăng.
- Chú Chu, còn có khoảng bao nhiêu người chưa tới vậy? Cháu... cháu sợ số tiền mặt ở đây không đủ
Sau khi bận rộn suốt bẩy tám tiếng đồng hồ, Tần Phong mới đi vào được bên cạnh lão Chu ở bên trong cửa hàng. Lúc này trừ những người nhà họ Chu ở ở ngoài, không còn thương nhân đến bán ngọc nữa rồi. Những người như Hoàng Bính Dư đều đã đi hết
Điều làm cho Tần Phong không ngờ tới chính là hắn chuẩn bị khoản tiền tám triệu cho ba ngày mua hàng. Mới chỉ vẻn vẹn chi trả tiền đặt trước hai mươi phần trăm của ngày hôm nay đã hết sạch, mà Chu Chính Quân còn phải ứng tạm ra giúp hơn ba trăm ngàn đồng
Điều này có nghĩa là nêu ngày mai còn có người đến bán ngọc thì Tần Phong cũng chẳng có tiền để trả. Hắn không thể không mặt dầy đi tìm Chu Chính Phong, bảo ông ta hủy sự sắp xếp của ngày mai
- Tiểu Tần, cậu đừng lo. Những người cần đến hôm nay đã đến gần hết rồi
Nghe xong lời nói của Tần Phong, ông Chu nở nụ cười. Ông cũng không nghờ rằng, hôm qua mình vừa gọi, hôm nay toàn bộ thương nhân phố đồ cổ có chút thực lực ở Hà Nam gần như tất cả đều đến đông đủ.
- Vậy là tốt rồi, ông chú, kế hoạch ngày mai hủy đi.
Tần Phong trong lòng trút một hơi thở mạnh
Thu nhiều đồ ngọc như vậy, ngẫm lại trong lòng Tần Phong cũng cảm thấy bản thân có chút điên rồ. Chỉ trong khoảng thời gian một ngày đã nhập tới năm sáu mươi triệu tiền đồ ngọc. Đây là con số rất nhiều thương nhân buôn ngọc thạch cả đời sợ là cũng không bán hết
- Được rồi, cậu Tần, cậu mau đi kiếm cái gì ăn đi
Chu Chính Quân đi tới nói:
- Buổi chiều nay ngay cả nước miếng cậu cũng chưa uống đâu
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Chú Chu, cháu không sao. Trái lại, mọi người vất vả rồi
Tần Phong bận rộn một ngày không sai, nhưng người nhà họ Chu cũng không nhàn rỗi. Từ bác cả của bố Chu Khải đến anh Đường, gần như là cả nhà đều ra giúp đỡ chào hỏi khách khứa. Một ngày từ sáng đến tối đều mệt không ít
- Thằng Khải cũng có cổ phần ở chỗ cậu, cũng coi đây là việc làm ăn trong nhà, vất vả cái quái gì hả?
Chu Chính Quân khoát tay nói:
- Tần Phong, tôi nghe nói cậu ngày kia muốn đi Quảng Đông? Số hàng kia làm thế nào? Bốn năm mươi triệu tiền hàng, để tại đây thời gian dài quá cũng không đảm bảo đâu
Người buôn bán ở phố đồ cổ, phần lớn đều đem hàng có giá trị để trong nhà. Tuy rằng an ninh của phố đồ cổ rất tốt, nhưng khó tránh khỏi cũng có người bí quá hoá liều
Nhất là việc Tần Phong hôm nay làm có chút lớn. Tung ra mấy triệu tiền mặt, không biết hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu người. Số hàng này để thêm một ngày, liền gia tăng nguy hiểm một phần.
Nghe xong lời nói của Chu Chính Quân, Tần Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Chú Chu, chú tìm giúp một chiếc xe, bảo Khải vất vả một chút, ngày mai đi cùng xe đem hàng đưa về thủ đô. Cháu sắp xếp người tin tưởng đón ở đầu kia
Dự tỉnh cách thủ đô khoảng hơn một ngàn km.nếu lái xe ô tô thì thậm chí nhanh hơn đi tầu hỏa một chút. Bây giờ cũng cuối năm rồi, áp lực nguồn hàng trong cửa hàng cũng rất lớn. Tần Phong cũng muốn mau chóng đem hàng chuyển đi
- Cũng đừng đi vào ngày mai, đi luôn đêm nay đi. Hàng để ở trong cửa hàng cháu có chút không nỡ...
Chu chính quân ngẩng đầu nói:
- Tôi và thằng Khải cùng nhau đi. Cũng nhân tiện được mở mang kiến thức ở cửa hàng của cậu một chút. Còn có thể thay nhau lái xe cho tài xế chuyển hàng
Những người làm ăn thời kỳ những năm tám mươi đều là những người có thể chịu được cực khổ. Đối với Chu Chính Quân, chạy đường dài suốt đêm cũng chẳng là gì
- Xe chuyển hàng thì không phải lo, chú có bạn hàng lâu năm, nhất định an toàn
Chu Chính Quân cũng là người nóng vội, lập tức nhấc điện thoại liên hệ với người ta. Dù sao các xe đi đường dài này cũng chẳng có ai làm việc theo thời gian biểu, chỉ là chủ hàng gọi sẽ lên đường
- Chú Chu, vậy chú và Khải tử vất vả rồi
Tần Phong cũng không nhiều lời khách sáo làm gì. Việc làm ăn nếu có thể liên tục phát triển, đừng xem thường số cổ phần năm phần trăm đó của Chu Khải, chỉ hơn mấy ngàn thôi chắc giá trị sẽ thành tiền triệu
Quan hệ của Chu gia ở Lạc Thị đúng là rất nhiều. Chu Chính Quân chỉ gọi một cuộc điện thoại, không quá hai mươi phút sau một chiếc xe tải nhỏ, đằng trước có hai hàng ghế, đằng sau là thùng hàng bịt kín đã chờ ở bên ngoài khu phố cổ
Mất khoảng nửa tiếng, mấy người mới đem hết số ngọc thạch chuyển lên xe. Xe chở hai cha con Chu Chính Quân dần dần biến mất trong bóng đêm
Lý Nhiên và Phùng Vĩnh Khang đã đưa Tạ Hiên đến Tân Cương. Lúc này ở thủ đô cũng chẳng có ai. Tần Phong chỉ có thể gọi điện phân công cho Hà Kim Long và Miêu Lục, bảo hai người ngày mai đón xe hàng
Làm xong những việc đó, Tần Phong về đến nhà họ Chu. Mệt mỏi không chịu nổi. Hắn ăn vội một chút đồ ăn rồi nằm lăn ra ngủ. Giám định ròng rã cả một ngày khiến cho đầu óc hắn muốn vỡ tung
Vừa nằm lên giường Tần Phong liền ngủ say luôn. Tần Phong và bọn Chu Chính Quân đang đi trên đường không ngờ tới chính quyết định đưa hàng về kinh thành ngay trong đêm lại làm cho bọn hắn tránh được một tổn thất nặng nề

Bình Luận

0 Thảo luận