Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 317: Dân không đấu cùng quan

Ngày cập nhật : 2025-11-20 22:15:43
- Này, thế này là thế nào?
Phong thái của một người, bình thường mà nói, sẽ tăng theo số tuổi và sự biến đổi của số phận, khi tiến hành thay đổi trong quá trình mặc định, điều này cần thời gian tích lũy và lắng đọng của cuộc sống.
Cũng giống như nét quyền quý từ một ông quan lớn, ở trên người họ có một loại phong thái không nóng mà uy, cũng là một loại của khí chất, trong thời gian dài vị cao chức trọng hình thành nên.
Đậu Kiến Quân chưa bao giờ thấy, một người trong chớp mắt, giống như Tần Phong, nhìn chỉ như những người bình thường thôi, đột nhiên chuyển biến thành như một nhân vật quan trọng của giới giang hồ, hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Đậu Kiến Quân sẽ nhận không sai, từ trên người Tần Phong toát ra cái mùi vị ấy, Đậu đã từng cảm nhận được từ một bang chủ trên cảng đảo, mà Đậu Kiến Quân cũng đang luôn học tập lời ăn tiếng nói của bang chủ đó.
Chỉ là Đậu Kiến Quân nắm giữ trong tay các đường dây buôn lậu của Quảng Đông Quảng Tây, nhưng bất luận địa vị xã hội hay thực lực kinh tế đều có hạn chế, ông ta so với bang chủ cảng đảo kia còn kém xa, loại phong thái này, cũng chỉ học được năm sáu phần.
Vì vậy sau khi nhìn thấy phong thái của Tần Phong chuyển đổi, Đậu Kiến Quân quả thực không còn tin vào cảm nhận của mình nữa, dùng tay dụi dụi mắt, cũng là muốn xem rõ con người Tần Phong.
Nhưng có xem thế nào, Tần Phong chỉ cần đứng đó thôi, đều biểu lộ ra một phong thái không thể khinh nhờn, cảm giác này không có lời lẽ nào diễn tả hết, nhưng bản thân lại có thể cảm nhận thấu hiểu được
- Ông chủ Tần, cậu…cậu rốt cuộc là ai?
Đậu Kiến Quân suy cho cùng cũng là nhân vật tung hoành ngang dọc, tất nhiên cũng không thể sợ Tần Phong, mặc dù trong tâm kinh ngạc nhưng không ảnh hưởng nhều tới lời nói phát ra.
- Tôi? Thân phận hiện giờ chỉ là một sinh viên mà thôi.
Vẻ mặt đùa cợt Tần Phong nói với Đậu Kiến Quân:
- Ngày trước không nói làm gì, ông chủ Đậu nếu có hứng thú có thể cho người đi điều tra.
Trải qua bao nhiêu sự kiện, Tần Phong cũng biết, giang hồ bây giờ với ngày xưa không còn giống nhau nữa, thời đại hô đánh hô giết đã qua rồi, giờ chỉ có tiền bạc mới là thước đo đánh giá thành công thất bại trong xã hội.
Đậu Kiến Quân dựa vào vũ lực để duy trì việc kinh doanh, mới là xu hướng giang hồ bây giờ, Tần Phong tuy không muốn qua lại nhưng việc đến nước này, vẫn phải trưng ra thân phận giang hồ
- Ông chủ Tần nhìn thấy máu chưa? Đậu Kiến Quân rất rõ ràng cảm nhận được, phong thái trên người Tần Phong dứt khoát là người đã từng giết người đã từng nhuốm máu mới có thể biệu lộ ra ngoài như thế.
- Ông chủ Đậu, tôi chỉ là người buôn bán bình thường, ông cũng không cần phải chặn đường tôi chứ?
Tần Phong lắc đầu nói:
- Giang hồ cũng có luật của giang hồ, ông với ông chủ Tạ lừa tôi vào chòng, tôi xem như tôi tới đây có món quà gặp mặt các vị, nhưng ông chủ Đậu này, làm người đừng có quá đáng quá…
- Quá đáng? Quá đáng như nào? Nhóc con, đừng tưởng cũng là dân giang hồ mà có thể dạy bảo ta nhé…
Đậu Kiến Quân nói thế nào đi nữa cũng là đại gia một vùng, huống hồ so với mấy việc ăn cắp vặt buôn lậu còn nguy hiểm hơn nhiều, dưới trướng Đậu Kiến Quân còn có cả một đám đàn em, đâu chịu được để Tần Phong chỉ dạy.
- Món quà gặp mặt hai triệu, thành ý của tôi cũng đủ rồi chứ…
Sắc mặt Tần Phong sắt lại nói:
- Ông chủ Đậu làm kinh doanh đường biển chứ gì? Tội buôn lậu này, nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ, nếu muốn cho ông chủ Đậu ăn cơm nhà nước, cũng không phải là chuyện khó…
- Mày đang uy hiếp tao đấy à?
Sắc mặt Đậu Kiến Quân trầm như nước, Đậu làm nghề buôn lậu từ đầu những năm 80, hơn chục năm đều làm qua từ những cái nhỏ bé như đồng hồ điện tử, radio, lớn đến những xe hơi ôtô, xe máy
Nhưng so sánh việc buôn lậu mạo hiểm lớn, Đậu Kiến Quân cuối cùng lựa chọn “gác kiếm”.
Nhưng đây cũng không có nghĩa Đậu Kiến Quân rút khỏi giang hồ, mà ngược lại, bây giờ các vùng ven biển, gần như không có ai tranh làm buôn lậu với Đậu
Vì vậy nghe xong những lời của Tần Phong, trong lòng Đậu Kiến Quân nhất thời sinh ra sát khí, đệ tử của Tề Công thì sao chứ? Giết hắn rồi quẳng ra biển ai mà biết được?
- Ông chủ Đậu làm ăn trên biển, không biết có nghe qua tên Vi Hoa chưa?
Nhìn Đậu Kiến Quân mặt mày hung tợn, Tần Phong cũng chẳng thèm để ý, lại thong thả chậm rãi nói:
- Ông có thể đến chỗ ông chủ Vi hỏi thăm tên tôi, đỡ cho bản thân gặp phiền toái…
- Vi Hoa? Vi Hoa nào?
Nghe Tần Phong nói ra cái tên này, Đậu Kiến Quân chột dạ
- Vi Hoa ở Bắc Kinh…
Tần Phong nói chậm từng từ một:
- Ông chủ Đậu, các ông đều làm kinh doanh trên biển, chắc không lạ gì ông chủ Vi chứ?
- Là nó? Mày…mày với ông ta có quan hệ như thế nào?
Từ miệng của Tần Phong chứng thực được cái tên ấy, mặt Đậu Kiến Quân lại lộ ra vẻ sợ sệt, lần này ánh mắt sát khí Đậu nhìn Tần Phong đã tiêu tan đi đâu hết.
- Chỉ là quen thôi mà…
Tần Phong lấy điện thoại ra, tìm được một số điện thoại, rồi đưa cho Đậu Kiến Quân nói:
- Hay là ông chủ Đậu tự mình hỏi đi?
- Thôi, không cần.
Đậu Kiến Quân nhìn những con số đó, nhanh chóng ghi nhớ vào trong đầu nhưng có thế nào cũng không chịu cầm điện thoại của Tần Phong
- Ông chủ Tần, nếu cậu là chỗ bạn bè của ông chủ Vi, thì chúng ta nhất định hiểu lầm nhau rồi.
Từ miệng của Đậu Kiến Quân, nhóc con phút chốc đã trở thành ông chủ Tần, mà xưng hô lại thêm chữ “ông” kính trọng.
“Hiểu lầm? Tôi cũng nghĩ đó là hiểu lầm!
Tần Phong gật đầu nói:
- Tần Phong tuy trẻ nhưng làm kinh doanh trước giờ mua bán công bằng, hi vọng ông chủ Đậu không làm hỏng quy tắc này…
- Vâng, việc này là do tôi làm đường đột.
Nghĩ đến Vi Hoa, Đậu Kiến Quân lạnh hết sống lưng nói:
- Ông chủ Tần, hai triệu kia tôi trả lại cho cậu, việc này coi như xong, cậu xem thế nào?
- Tần Phong tôi tiền đã trả rồi, làm gì có lý lấy lại bao giờ?
Tần Phong gạt tay nói:
- Việc nói rõ rồi thì thôi, hi vọng những việc sau đây ông chủ Đậu không hỏi tới là được rồi…
Đang lúc nói chuyện với Đậu Kiến Quân, Tần Phong nhìn thấy Chu Khải đi tới liền nói:
- Thôi được rồi, tôi còn phải đi cắt đá, có cơ hội lại nói chuyện tiếp…
- Được, ông chủ Tần phóng khoáng, tôi lập tức đưa Triệu Phong Kiếm rời khỏi đây, tuyệt đối không gây phiền phức cho ông chủ Tần.
Có thể ở Quảng Đông Quảng Tây xây dựng được một hệ thống đường dây buôn lậu hiệu suất cao, Đậu Kiến Quân tất nhiên không phải thằng ngu, chần chừ một chút mới nói:
- Ông chủ Tần, lão Tạ cũng là bất đắc dĩ, việc này cậu cũng đừng trách ông ấy.
Đậu Kiến Quân coi như vẫn nhân nghĩa, căn cứ vào thực lực của mình thật cũng không là đối thủ ngay cả người tên Vi Hoa từ miệng Tần Phong nói ra.
Tạ Kim Bảo chẳng qua chỉ là người kinh doanh nhỏ, nếu so sánh với Vi Hoa, thật không ở cùng đẳng cấp, người khác muốn hắn chết, sợ là chỉ cần mở miệng là xong.
- Được, vậy thế đi.
Tần Phong nhìn thấy Chu Khải không ngừng vẫy tay gọi mình, quay người đi về phía hội giao dịch, chỉ là sau khi quay lưng đi trên mặt Tần Phong lộ ra nụ cười.
- Cái tên Vi Hoa quả nhiên có tác dụng, đến Đậu Kiến Quân cũng phải sợ?
Tần Phong khi nói chuyện với Lý Nhiên có được nghe qua một số chuyện của Vi Hoa, biết Vi Hoa không hẳn là dân làm tiểu ngạch, nhưng ở Quảng Đông Quảng Tây qua Phúc Kiến, hiếm gặp có người dám đắc tội với Vi.
Vì vậy lần này thấy Đậu Kiến Quân làm khó mình, Tần Phong mới thử nhắc đến cái tên Vi Hoa, không ngờ lại làm cho Đậu Kiến Quân đương thời lại chấn động thế.
- Ta vậy mà lại đắc tội với bạn của ông chủ Vi ư? Khi Tần Phong vừa rời khỏi, Đậu Kiến Quân cảm thấy trong lòng cứ hoang mang từng trận từng trận.
Cái tên Vi Hoa, ở Quảng Đông các vùng ven biển, người biết không nhiều, nhưng rất may Đậu Kiến Quân là một trong số những người được biết.
Vi Hoa những năm trước làm mua bán xuất nhập khẩu, ông ở trong bộ phận chính quyền rất có năng lực, truyền rằng đồ đệ của Vi gia ở Bắc Kinh, là thật là giả ai không biết nhưng Vi Hoa làm việc ở các khu ven biển trước nay không có ai gây khó dễ.
Lợi nhuận cao nhất khi làm buôn lậu ở vùng ven biển đó là mua bán dầu mỏ, trước đó mấy năm, đều bị Vi Hoa lũng đoạn trong tay, thậm chí còn đỡ đầu cho một đại ca giang hồ Phúc Kiến thích làm ngôi sao.
Chỉ là vận may của đại ca giang hồ đó không tốt, bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực chính trị, cuối cùng không thể không từ bỏ giá trị chục tỷ đường dây buôn lậu một mình trốn ra nước ngoài.
Vụ án này chấn động dân buôn lậu toàn quốc, không chỉ liên quan đến tiền bạc, cao tới hơn chục tỷ, xem là vụ án buôn lậu lớn nhất toàn quốc từ trước tới giờ.
Nhưng những người nắm rõ tình tiết bên trong đều biết, đại ca giang hồ trốn chạy ra nước ngoài không phải là chủ mưu vụ án, sau lưng anh ta vẫn còn ẩn dấu một đôi tay chỉ huy
Biết thì biết vậy, Vi Hoa bây giờ vẫn sống rất thoảI mái, trong nghề buôn lậu, Đậu Kiến Quân tự biết lượng sức mình, so với Vi Hoa còn kém xa.
Nếu thật đắc tội với Vi Hoa, không nói đến dân chính ngạch sẽ cảm thấy bị làm khó, đến ngay những người làm tiểu ngạch sợ rằng cũng tự thấy khó với bản thân.
Đứng nguyên chỗ cũ, sắc mặt Đậu Kiến Quân thay đổi liên tục, sau khi suy nghĩ một hồi vội vã đi đến cửa hàng tạp hóa sát đường, nhấc máy điện thoại công cộng lên, quay số vừa ghi nhớ.
- Alô, ai đó? Điện thoại đổ chuông hai lần, ở đầu dây bên kia vang lên tiếng một người đàn ông trung niên, mặc dù nghe có vẻ khách khí nhưng lại chứa đựng uy nghiêm.
Đậu Kiến Quân nắn nắn cổ họng hỏi:
- Có phải ông chủ Vi không?
- Tôi là Vi Hoa, ai vậy?
Giong nói đó tiếp tục vang lên, khi nghe thấy hai từ Vi Hoa, Đậu Kiến Quân không nghi ngờ gì nữa, dập máy điện thoại.
- Ơ, là ông chủ Đậu à, sao ông cũng dùng điện thoại công cộng ư? Hành động của Đậu Kiến Quân thu hút sự chú ý của những người đứng sau cửa sổ, một người mở cửa vươn người ra hỏi.
- Không có gì, anh Tân, trả tiền anh, nếu có người gọi lại anh bảo là có người gọi nhầm nhé.
Đậu Kiến Quân vứt xuống mười đồng, không quay đầu mà rời khỏi cửa hàng tạp hóa. Tuy chỉ gọi một cuộc điện thoại, đơn giản nói vài câu nhưng chiếc áo của Đậu Kiến Quân sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đến giờ phút này, Đậu Kiến Quân cũng không dám hoài nghi lời của Tần Phong, cho dù quan hệ của Tần Phong và Vi Hoa không thân thiết nhưng Đậu cũng không muốn đi khiêu khích đối phương nữa.
Từ trước đến giờ lời nói” dân không đấu với quan”, chốn quan trường mới là nơi “người ăn thịt nhau không thấy xương”, hiểm ác gấp trăm lần giang hồ
Như Vi Hoa con đại cá xấu làm quan có bối cảnh hùng hậu, xa không nói như Đậu Kiến Quân nhân vât mua bán buôn lậu nhỏ bé có thể đắc tội Vi, đối phương chỉ cần cất lời, Đậu Kiến Quân trước giờ vất vả xây dựng các mối quan hệ làm ăn, sợ là trong nháy mắt đều nát tan.
- Danh tiếng Vi Hoa ở khu ven biển này thật không nhỏ chút nào?
Khi Đậu Kiến Quân đi gọi điện thoại, Tần Phong đã trở về nơi giao dịch, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện của Vi Hoa.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến Đậu Kiến Quân trước dọa sau kính, Tần Phong thật không thể tưởng tượng cái người Vi Hoa thoạt nhìn như nho thương ấy vậy mà trong khu vực ven biển lại có sức ảnh hưởng lớn thế

Bình Luận

0 Thảo luận