- Được rồi, Ông chủ Tần cũng là cái cọc làm ăn đầu tiên trong ngày hôm nay của tôi.
Tuy rằng Lê Vĩnh Hổ không thể nào để ý những khối đá dưới sàn kia, nhưng vẫn giữ vững tinh thần nói:
- Ông chủ Tần chọn trước đi, trở về tôi nhất định sẽ để cho với mức giá ưu đãi.
Buôn bán đá, thật ra cũng có nhiều chỗ tương đồng với buôn bán đồ cổ, tuy dưới từng lán thả không ít đá, nhưng những khối có giá trị thật đều bị ông chủ đặt tại chỗ khác rồi.
- Ông chủ Lê, đưa một giá trước đi.
Tần Phong ngồi xổm xuống, cầm lên một khối đá dẹt cỡ lòng bàn tay trẻ con, sau khi dùng ánh điện phía trên xem xem, lắc đầu nói:
- Những mặt hàng này của ông hơi kém một chút nhỉ? Mỏng như này cũng không nhìn rõ được.
- Đồ tốt thì có, cái chính là Tần Phong cậu không cần mà thôi.
Lê Vĩnh Hổ bụng đầy uất ức nói:
Đá trên sàn kia, 300 tệ một kg, Ông chủ Tần, giá này thật không đắt đấy chứ, phải biết rằng, những khối đá này đều là chính tông từ lão Khanh của Ma gia mà ra đấy.
- 300 tệ một kg? Được, tôi mua một ít vậy.
Tần Phong gật gật đầu, với lấy một cái giỏ bên cạnh bàn, giống hệt như đi chợ, lượn đến phía dưới cái lán, nhìn thấy khối đá vừa ý, đem bỏ vào giỏ.
- Đây…đây chính là giao dịch đá Phỉ thúy?
Chu Khải lần đầu tiên đến nơi như này, nhìn thấy đúng là mắt chữ O mồm chữ A, vốn dĩ cược đá trong mắt gã có chút gì đó thần bí, nhưng sau khi bức màn hạ xuống, không khỏi khiến gã thất vọng.
- Khải Tử, cậu cũng mua vài khối đá chơi đi.
Thấy biểu hiện trên mặt Chu Khải, Hoàng Bính Dư không khỏi nở nụ cười nói:
- Cược nhỏ mua vui, cái này không có gì cả, nếu như vận khí tốt, không chừng có thể kiếm được dăm ba chục ngàn ấy chứ.
Thông thường, khối lượng phát màu ra bên ngoài của Phỉ thúy càng lớn, thì giá cả càng cao, giống như khối đá có hoa văn con trăn kia, chẳng qua trọng lượng hơn 15 kg, mà Lê Vĩnh Hổ đã mở giá là 700 ngàn tệ, gần đến 20 ngàn tệ nửa kg rồi.
Nhưng cái này không đại diện cho việc trọng lượng bên trong nhỏ thì hàng không tốt, nếu như một khối đá cỡ nắm tay có thể cắt ra được Phỉ thúy có chất lượng cao thì một chút kiếm được mấy trăm ngàn tệ cũng không phải chuyện khó.
- Được, vậy tôi cũng chọn vài khối.
Chu Khải bị Hoàng Bính Dư kích thích, ngồi xổm xuống, nhưng từ đằng sau bị Tần Phong đá một cái, nói:
- Về nhà ngươi cắt đá ra là được, ta chọn 7,8 khối rồi.
Trên quầy hàng này của Lê Vĩnh Hổ, tổng cộng có 2,3 mươi khối đá, trong giỏ của Tần Phong đã chất hơn một nửa, Chu Khải ngẫm nghĩ cũng phải, lập tức đi theo Tần Phong đến cạnh cái cân trước bàn.
- Ông chủ Tần, ông chọn 8 khối đá, tổng cộng là 11,5 kg
Lê Vĩnh Hổ gạch gạch lên nền đất vài nét, chỉ lên mấy con số nói:
- Một cân rưỡi coi như là trọng lượng cái giỏ kia đi, tôi xóa đi rồi, tổng cộng là 10 kg, cả cả là 3000 tệ.
- Tức là 8 khối đá này trị giá 3000 tệ á?
Nhìn nhìn mấy khối đá đen thui trong giỏ, Chu Khải bĩu môi, y hiện giờ thậm chí còn chả nghĩ Phỉ thúy có thể cắt ra được từ mấy khối đá kia.
- Tiểu tử, …
Sau khi nghe được câu nói của Chu Khải, Lê Vĩnh Hổ đối lại y:
- Có biết vì sao có nhiều người thích cược đá như vậy không?
- Biết, không phải do sự kích thích sao?
Chu Khải tự mình cho là vậy, người thích cược đá, đương nhiên máu mạo hiểm trong người sẽ nhiều hơn chút.
- Đúng là có phương diện đó, nhưng cũng không phải là tất cả.
Lê Vĩnh Hổ lắc lắc đầu, nói:
- Tục ngữ có câu thần tiên khó đốn ngọc (thần tiên cũng khó đoán bên trong có ngọc hay không - DG), hiện tại vẫn chưa có bất kể kỹ thuật, bất kể chuyên gia nào có thể xác định chất lượng và giá trị của một khối đá.
Loại tính không biết và không xác định này, mới là sự thần bí của cược đá, hoạt động kích thích, khuyến khích kéo dài nguyên chất lượng không yếu.
- Được rồi, Ông chủ Lê, đừng ở đây khuếch trương hạ tuyến nữa.
Tần Phong cười đếm 3000 tệ, đưa cho Lê Vĩnh Hổ, cười nói:
- Ai ko biết lại tưởng ông bán hàng đa cấp đấy, phải rồi, Yết Dương bọn họ nhiều người bán hàng đa cấp như vậy, cũng có thể phát triển tới cược đá thôi.
- Ông chủ Tần, tôi không phải kẻ thích tranh chấp.
Lê Vĩnh Hổ tiếp nhận chồng tiền, mở miệng nói:
- Đến Yết Dương trị an rất tốt, đều là do những người bán hàng đa cấp kia làm cho tối tăm rối loạn, hiện tại buổi tối nếu không có việc tôi không dám ra khỏi cửa.
- Chính phủ phải quản chặt, bằng không kinh tế sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn.
Tần Phong cười cười, …, nói:
- Tôi muốn giải đá rồi, Ông chủ Lê có muốn cùng đến xem xem không?
- Đương nhiên muốn xem rồi.
Lê Vĩnh Hổ cười lớn nói:
- Ông chủ Tần, có cần tôi giúp không?
Lê Vĩnh Hổ biết Phỉ thúy trong quầy hàng của mình, tất cả đều là xuất từ lão Khanh của Ma gia, xác suất cắt ra Phỉ thúy vô cùng lớn, cho nên y không ngại để người ngoài xem được quá trình giải đá, nhân tiện quảng cáo cho quầy hàng của mình.
- Ông chủ Lê, hay để tự tôi làm đi.
Tần Phong cười lắc đầu nói:
- Một việc kích thích như vậy, sao có thể để cho người khác nhỉ?
Giải đá, cũng có thể gọi là cắt đá, hoặc chà đá.
Nói tóm lại, bất kể cắt đá hay chà đá, đều là tách khối đá ra, để lộ Phỉ thúy bên trong, chỉ là hành động cắt đá tương đối lớn, một vết cắt có thể nhìn thấy ngay được bên trong khối đá.
Mà chà đá lại kiểu dần dần tiến vào, lúc nào Phỉ thúy xuất hiện mới ngừng, phương pháp giải đá này thông thường chỉ những người có kinh nghiệm lão luyện mới làm.
Trong toàn bộ cuộc cược đá, giải đá chính xác là một bộ phận của nó, vì vậy sau khi Lê Vĩnh Hổ cố ý nói to muốn giải đá, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.
- Ông chủ Lê, những khối đá mấy chục tệ của ông cũng không sợ mất à ?
Nhìn thấy Lê Vĩnh Hổ đi theo hướng máy cắt đá của mình, Tần Phong không khỏi cười lên nói giỡn.
- Không mất được, nơi này đều là người một nhà cả.
Lê Vĩnh Hổ ngay cả xem những khối đá của mình cũng chỉ liếc qua một cái, tất cả đều bị vây trong phạm vi lán của quầy, gần như tất cả đều là người trong một làng của Dương Mỹ, lại nữa Tần Phong như vậy có người bảo lãnh đưa vào, người ngoài không vào được.
- Tiểu tử, muốn cắt đá không?
Chờ khi Tần Phong mấy người đến phòng máy cắt đá, Lê Lục Thúc đứng bán vé ngoài cửa lớn của quầy, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh máy cắt đá rồi.
- Đúng, cắt đá.
Tần Phong nhìn thoáng qua chú Lục, không tình nguyện móc ra 50 tệ, nói:
- Chú Lục, đá của tôi nhỏ như vậy, không thể mỗi khối 50 được, như vậy thì tôi phải bù chết mất.
- Yên tâm đi, chú Lục là người nhỏ mọn như vậy sao?
Lục thúc cười tủm tỉm nhìn Tần Phong, nói:
- Dùng một lần 50, cậu mua càng nhiều càng có lời.
- Mua càng nhiều lỗ càng nhiều.
Tần Phong nhỏ miệng nói thầm một câu, cầm lấy một khối Hắc Ô Sa cỡ nắm tay trọng lượng khoảng 1 cân rưỡi 2 cân, cố định trên máy, với ra bật nguồn điện của máy cắt.
- Aiza, Tần Phong, với cậu như vậy là giải đá à.
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, Lê Vĩnh Càn đi theo suốt vào cuộc giao dịch nhưng chưa nói câu nào, vội vàng kéo Tần Phong, nói:
- Khối đá này không lớn, có thể dùng đá mài bên cạnh chà đi một chút, không cần cắt vội.
- Đúng vậy, tiểu tử, chà đá trước hãy giải đá, đừng làm sai quy trình.
- Ông chủ Tống nói đúng, nếu cứ như ông chơi cược đá thế này, chất liệu tốt rồi cũng bị phá hết.
Khi bánh răng hợp kim của máy cắt đá xoay tròn phát ra một tiếng chói tai, thôn dân Dương Mỹ và những thương nhân ngọc thạch đến xung quanh lập tức đều bị thu hút lại.
Có vài người thích lên mặt dạy đời, đã bắt đầu chỉ trích Tần Phong, thật sự là vì tư thái Tần Phong biểu hiện ra không giống như người đến cược đá.
Thông thường, trực tiếp hạ đao cắt đá chỉ xảy ra ở 2 tình huống, một là trọng lượng Phỉ thúy đặc biệt lớn, như vậy có thể tùy theo lớp da bên ngoài đá để phân giải ra.
Nữa là mặt trên của khối đá xuất hiện vết nứt, có thể thuận theo vết nứt mà cắt ra, ngoài 2 tình huống này ra, đều sẽ được chà chà lớp da trước tiên.
Loại người bất chấp tất cả như Tần Phong, trong cuộc chào bán Phỉ thúy cũng có, nhưng chẳng qua đều là du khách đến xem sự náo nhiệt của cược đá, không được tính là người trong giới cược đá.
- Đồ này chỉ mấy trăm tệ thôi, không có hàng nào tốt à?
Trên mặt Tần Phong lộ ra thần sắc ngờ vực, có điều bên phải tay cầm xử lý của máy cắt vẫn chưa dùng, thuận thế ép xuống, bánh răng hợp kim sắc bén kia tức thời cắt vào bên trong khối đá.
"Ca... [Răng rắc]..."
Sau khi bánh răng và khối đá cắt nhau, một tiếng chói tai kèm theo một mảnh vỡ bay lên, vô số chi tiết bé tí của khối đá bắn tung tóe lên phía trên Tần Phong.
- Làm sao thì cắt được?
- Đúng vậy, tên tiểu tử này cũng nóng ruột rồi chứ?
- Rốt cuộc là ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức, có loại cược đá như vậy à?
Tần Phong đột nhiên cử động làm cho những người xung quanh có chút choáng váng, chất liệu này lại rẻ, cũng là hắc ô sa xuất xứ từ Ma gia mà, vạn nhất bên trong lộ ra loại thủy tinh, vị chủ nhân này còn không muốn khóc đến chết à?
Khối đá chẳng qua cỡ nắm tay, Tần Phong về cơ bản không dùng cái kính nào, cắt ra từ giữa, sau khi Tần Phong dừng máy, vài người đồng thời giãn tới bên trên máy cắt.
Một người cầm tới một cái vòi nước nối liền ống dẫn trên mặt đất, sau một hồi cọ rửa khối đá, lắc lắc đầu, nói:
- Cái gì cũng không ra, là khối phế liệu.
- May mắn là hắn không cắt ra loại đá tốt, bằng không đó mới thật là phế liệu
Không biết vì sao, sau khi tiếng nói từ người kia cất lên, tất cả mọi người tại đây đều thở phào nhẹ nhõm.
- Lão Triệu, hắn thật sự là đệ tử của Tề Công sao?
Ở đám người bên ngoài, Đậu Kiến Quân cũng xem được màn này, nhưng sau khi xem xong Tần Phong giải đá, khuôn mặt Đậu Kiến Quân lộ chút nghi hoặc, đồ đệ của Tề Công theo lý thì không thể lỗ mãng như thế.
- Lão Đậu, không chừng nhà hắn với Tề Công có giao tình, vậy mới vào được môn hạ của ông ấy.
Khuôn mặt Triệu Phong Kiếm lộ ra một nụ cười…, thấp giọng nói:
- Không hiểu mới tốt, nếu hắn là một hành gia, chúng ta lừa bịp ai hả?
- Cũng thế mà.
Đậu Kiến Quân và Triệu Phong Kiếm liếc nhìn nhau một cái, cười phá lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận