Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 232: Thả người..

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
Trong chiếc xe ô tô đỗ cách con hẻm hơn trăm mét, Lý Thiên Viễn lo lắng nhìn Tạ Hiên, hỏi: - Hiên Tử, anh Phong có khi nào gặp chuyện không may rồi không?
Thấy hung quang trong mắt Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên hoảng sợ, vội vàng nói: - Anh Phong có thể xảy ra chuyện gì chứ? Anh Viễn Tử, đám người đó đều là cảnh sát, anh đừng làm bừa.
Từ nửa tiếng trước, khi mấy chiếc xe cảnh sát chạy đến, Tạ Hiên đã nhanh trí lái xe ra khỏi con hẻm, khi gã thấy cảnh sát bắt đầu bắt người, lập tức gọi điện thoại cho Tần Phong.
Nói không lo lắng là nói dối, nhưng Tạ Hiên vẫn phải ổn định Lý Thiên Viễn, ông tướng này tính tình nóng nảy, nếu như thực sự bất chấp mà lao ra, sợ là chuyện sẽ càng rắc rối.
- Mẹ kiếp, đang yên đang lành đàm phán làm gì không biết? Đánh mấy tên kia một trận rồi bỏ đi là xong.
Lý Thiên Viễn như con thú bị cầm tù, không ngừng bẻ đốt ngón tay, trong xe liền vang lên tiếng "răng rắc."
Đang lúc Lý Thiên Viễn không kiên nhẫn được nữa, "rầm" một tiếng, cửa xe bị đẩy ra từ bên ngoài, Tần Phong lặng yên không một tiếng động vọt lên hàng ghế sau.
- Anh Phong, anh không sao chứ? Nhìn thấy Tần Phong, Lý Thiên Viễn vui mừng quá đỗi, vươn tay định sờ sờ Tần Phong.
- Học đâu ra tật xấu này thế? Tần Phong đẩy Lý Thiên Viễn ra, nói với Tạ Hiên ngồi ở ghế lái chính: - Hiên Tử, lái xe về trường học đi.
- Vâng!
Tạ Hiên vâng một tiếng khởi động xe, đắc ý nói với Lý Thiên Viễn: - Anh Viễn Tử, em đã nói anh Phong không sao mà? Đám cảnh sát đó làm gì được anh Phong chứ?
- Được rồi. Chú ý lái xe đi. Tần Phong liếc nhìn Lý Thiên Viễn, nói:
- Viễn Tử, trong thời gian này tôi không đến, quán game đó thế nào rồi?
- Anh Phong, chẳng có gì thú vị cả, ban đầu còn vui, nhưng sau này việc thu tiền mở máy hàng ngày hai cô em kia lo hết rồi, căn bản không cần đến em.
Lý Thiên Viễn lắc đầu, mấy ngày khai trương gã rất hưng phấn, nửa đêm còn lấy giẻ lau máy.
Thế nhưng thời gian sau, cảm giác mới mẻ mất đi, Lý Thiên Viễn cũng cảm thấy nhàm chán, mấy ngày nay sáng sớm và tối mịt gã đi thu tiền ở phòng trò chơi, thời gian còn lại đều luyện công ở nhà.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói: - Đợi mấy ngày nữa, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy người bạn, đều là người luyện võ. Từ nay về sau cậu cứ đi cùng bọn họ.
Công ty phá khóa đã có lão hồ ly Miêu Lục Chỉ bày mưu tính kế phía sau, Tần Phong không cần bận tâm, nhưng đám người Hà Kim Long thì Tần Phong có chút không yên tâm, bảo Lý Thiên Viễn qua đó cũng là có ý muốn trông chừng bọn họ.
- Người luyện võ? Anh Phong, công phu bọn họ thế nào?
Sau khi nghe Tần Phong nói, hai mắt Lý Thiên Viễn sáng lên, từ nhỏ gã đã ham thích đánh nhau, nhưng từ khi quen biết Tần Phong buộc phải từ bỏ sở thích này.
- Công phu của lão Hà mạnh hơn cậu một chút, nhưng cũng vừa phải, còn những người khác thì đều không phải đối thủ của cậu.
Điều này Tần Phong nói là thật. Hà Kim Long từ lúc 5-6 tuổi đã theo ông nội học công phu, thân thể luyện ngoại công rất rắn chắc, Lý Thiên Viễn mặc dù có chút thiên phú nhưng so với Hà Kim Long vẫn hơi kém.
- Mạnh hơn em mới tốt chứ, yếu thì có gì hay? Lý Thiên Viễn cũng chẳng để ý nhiều, nhếch miệng cười.
- Viễn Tử, qua đó phải chú ý hai việc.
Sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc, rút hai khẩu súng ở sau lưng ra, nói tiếp: - Thứ nhất, không cho phép bọn họ chơi súng, nếu như phát hiện phải báo cho tôi biết ngay!
- Cái đệch, anh Phong, anh kiếm được đâu ra mấy thứ này?
Sau khi nhìn thấy hai khẩu súng lục, Lý Thiên Viễn trợn tròn hai mắt, ngay cả Tạ Hiên cũng quay đầu ngó về hàng ghế sau.
- Đừng dính đến thứ này, không tốt đâu.
Tần Phong gọi Tạ Hiên: - Hiên Tử, lái vào lề. Sau khi chiếc xe lái vào gần con sông hộ thành, Tần Phong đẩy cửa kính xe ra, dùng sức ném hai khẩu súng lục ra ngoài.
Khẩu súng vẽ ra hai đường cong trong bóng đêm rồi rơi vào lòng sông, sau khi nổi lên một ít bọt nước thì không thấy tăm hơi gì nữa.
- Ai, anh Phong, anh sao anh lại ném đi?
Hành động của Tần Phong khiến Lý Thiên Viễn không hiểu nổi, tuy rằng gã cũng là người luyện võ nhưng vẫn rất si mê súng ống, vì dù công phu có cao đến mấy cũng không lợi hại bằng có súng trong tay.
- Lời tôi vừa nói cậu không nghe thấy sao? Tần Phong quay ra nhìn Lý Thiên Viễn, giọng nói tuy không lớn nhưng có chút lạnh lùng.
Lý Thiên Viễn hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, nói: - Nghe nghe thấy rồi, anh Phong, không cho bọn họ chơi súng!
- Không chỉ riêng bọn họ, còn cả cậu, một ngày còn đi theo tôi thì không được phép dính đến súng ống, hiểu chưa? Lúc Tần Phong nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng Tạ Hiên vừa quay lại.
Lời Tần Phong nói khiến Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đồng thời rùng mình, cùng đồng thanh nói: - Vâng! Anh Phong, chúng em nghe lời anh!
- Viễn Tử, còn điều thứ hai.
Nhìn thấy hai người trở nên nghiêm túc, Tần Phong mới lên tiếng: - Cậu có thể luận võ với bọn họ, nhưng không được ra tay với dân thường, nếu như tôi biết được, tôi sẽ phế võ công của cậu!
Những lời này Tần Phong nói là muốn tốt cho Lý Thiên Viễn, bởi vì hiện tại gã vẫn chưa thể khống chế được công phu của mình, nếu ra tay với người thường rất dễ xảy ra tai nạn chết người, nếu thực sự như vậy, Tần Phong cũng không thể bảo vệ được gã.
Trước kia ân oán trong giang hồ cũng nảy sinh như thế, một số người học công phu vẫn chưa thành thạo lại thường thích ra tay luận võ với người khác.
Nhưng những người này đánh thắng lại không ngừng tay được, đánh chết người, đánh thua người khác cũng thế, nhẹ thì trọng thương, nặng thì chết, vì thế thù hận liền nảy sinh, sau đó còn gọi người giúp đỡ, thù hận cũng càng lúc càng sâu.
- Anh Phong, em biết rồi, nhất định sẽ không động thủ với người thường. Lần này Lý Thiên Viễn cũng không dám hỏi Tần Phong nguyên nhân, ngoan ngoãn đồng ý.
- Được rồi, lúc về nghỉ ngơi cho tốt, đừng gây chuyện, đợi chuyện bên này xử lý xong, tôi sẽ đi tìm cậu.
Tần Phong vừa nói vừa móc 7-8 vỏ đạn từ trong túi ra, hắn làm việc có thể nói là rất kín kẽ, khi rời đi cũng đã nhặt toàn bộ vỏ đạn sau khi nổ súng giấu trong người.
Sau khi dặn dò xong hai việc, Tần Phong liền nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, đối với Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ hắn cũng không lo lắng lắm. Dù sao đều là người đã lăn lộn lâu trên giang hồ, cảnh sát không tìm thấy chứng cứ thì không có cách nào bắt giữ bọn họ.
Nhưng chuyện thành lập công ty phá khóa và công ty phá dỡ khiến Tần Phong có chút đau đầu, hắn đang nghĩ có nên tìm Tề Công để ông ta giới thiệu mấy người có thể xử lý chuyện này hay không?
- Không được thì đi tìm lão gia, đệ tử của ông ta khắp thiên hạ, chút chuyện này hẳn có thể làm được.
Dọc đường mải suy nghĩ chuyện của mình, xe đã chạy đến cổng trường, sau khi từ biệt Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, Tần Phong trở về ký túc xá tắm một cái rồi lăn ra ngủ.
-------------------------------
Trong khi Tần Phong ngủ ngon lành thì trụ sở đội cảnh sát hình sự thành phố đèn đuốc sáng trưng, bọn họ suốt đêm thẩm vấn những người bị nghi ngờ dính líu đến súng ống vừa bắt được, đã phải làm việc suốt 4-5 giờ liền.
Có điều khuôn mặt của đám cảnh sát ra ra vào vào chẳng nhẹ nhõm chút nào. Bởi vì thẩm vấn liên tiếp 7-8 người vẫn chưa có được manh mối gì, những người này dường như đã thống nhất với nhau, chỉ nói là mình từ Quan Đông đến thủ đô buôn bán.
Thông qua điều tra, cảnh sát phát hiện, những người này trước kia đúng là có làm ăn buôn bán ở Quan Đông. Mặc dù nghi ngờ lũng đoạn thị trường nhưng không để lại bất cứ hồ sơ nào, cực kỳ sạch sẽ.
Còn về một đám người khác bị bắt lại là những người đã từng ngồi tù, nhất là kẻ cầm đầu tên Vu Hồng Hạc. Càng quen thuộc với đồn cảnh sát hơn, nhưng cảnh sát cũng không kiếm ra được đầu mối gì có ích.
- Trưởng phòng Mạnh, chúng ta có khi nào bắt nhầm người rồi không?
Trong văn phòng của Cục công an thành phố, một người hơn 40 tuổi nói chuyện với một người thanh niên rõ ràng trẻ hơn ông ta nhiều, thái độ hết sức kính cẩn.
- Không thể sai được, tôi có cảm giác rằng vụ án đấu súng ở nhà ga là do bọn chúng làm.
Thức trắng suốt mấy đêm, sắc mặt Mạnh Lâm có chút tiều tụy, day day trán, Mạnh Lâm nói: - Lão Vu, vẫn nên nhanh chóng thành lập hệ thống theo dõi toàn thành phố, đặc biệt là trong một số địa điểm quan trọng
Mạnh Lâm từng du học nước ngoài, anh ta nhận thấy một số quốc gia phát triển đã áp dụng rộng rãi ứng dụng giám sát, rất nhiều vụ trọng án phát hiện ra manh mối cũng nhờ việc giám sát.
Nhưng phương diện này trong nước vẫn khá yếu, ngoại trừ một số vị trí các ban ngành quan trọng trong Đảng, Quốc hội và Quân đội, những nơi như nhà ga vẫn chưa thể lắp đặt.
- Trưởng phòng Mạnh, nhưng chúng ta không có chứng cứ.
Người cảnh sát mà Mạnh Lâm gọi là lão Vu liếc nhìn Mạnh Lâm, nói tiếp: - Bên phía Quan Đông có người chuyển lời, nói rằng những người này nếu không có vấn đề gì thì thả đi, bên chúng ta nên trả lời lại thế nào?
Người chuyển lời bên Quan Đông cũng chính là một nhân vật có thực quyền trong Bộ Công an, thậm chí nghe nói sẽ kế nhiệm ghế Bộ trưởng nhiệm kỳ tới, cho nên lời của ông ta cũng khiến lão Vu cảm thấy áp lực rất lớn.
- Không thể thả Mạnh Lâm ngẩng đầu lên, nói tiếp: - Lão Vu, ở trên người bọn chúng và trong tứ hợp viện đều không tìm thấy súng ống sao?
- Trưởng phòng Mạnh, tứ hợp viện đó đã bị lật tung lên rồi
Lão Vu nghe vậy cười khổ, nói tiếp: - Chúng tôi đã dùng dụng cụ dò bom tiên tiến nhất, ngoại trừ hai con dao làm bếp thì không tìm được gì.
- Trưởng phòng Mạnh, tôi thấy vẫn nên thả bọn họ ra trước đi.
Lão Vu nhìn Mạnh Lâm, cẩn thận nói: - Những người này đều có hộ khẩu ở Quan Đông, hòa thượng chạy thì miếu vẫn còn đó, đợi đến khi bọn họ lại gây chuyện nữa thì chúng ta cũng có thể tóm gọn cả lưới.
- Được rồi, thả người
Mạnh Lâm thở dài, nói tiếp: - Ghi lại nơi ở của bọn họ, bảo bọn họ trong vòng một tháng không được rời Bắc Kinh, khi nào gọi là phải có mặt!
Nếu vụ án này không ai chú ý, Mạnh Lâm có thể dùng chút thủ đoạn giam đám người Hà Kim Long lại.
Thế nhưng bên Quan Đông chuyển lời đến, anh ta cũng không tiện làm thế nữa, phải biết rằng, cho dù quan chức ở thủ đô địa vị cao hơn, nhưng bị người nắm được điểm yếu vẫn sẽ ảnh hưởng đến đường thăng quan tiến chức của anh.
- Đúng rồi, lão Vu, chờ một chút. Mạnh Lâm gọi lại lão Vu đi ra ngoài thả người, nói: - Sau khi thả người, đem tất cả báo cáo về vụ án hôm nay đến cho tôi.
- Tôi biết rồi, Trưởng phòng Mạnh, tôi bảo Tiểu Trương mang đến ngay!
Lão Vũ đáp, ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, nhưng lại lắc đầu, vị Trưởng phòng Mạnh này vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm xử lý vụ án lớn không đủ, lần này bắt giữ đã quá vội vàng, hấp tấp.
"Lạ thật, chỗ ở của bọn họ cũng đã lục soát, đều không thấy súng, chuyện này là thế nào?"
Đến tận ngày hôm sau khi ánh nắng chiếu vào văn phòng, đầu Mạnh Lâm vẫn chôn sau chiếc bàn công tác rộng lớn, xem từng câu từng chữ tất cả báo cáo của lần hành động tối qua.
"Hử? Tần Phong, sinh viên Đại học Bắc Kinh, từ Cảnh Sơn đi qua hiện trường bắt giữ?"
Bỗng nhiên, số liệu ít ỏi trên báo cáo khiến Mạnh Lâm mở to mắt, mông như gắn tên lửa, cả người bật dậy khỏi ghế.
Chương 233 - 1: Nhờ người làm việc..
- Tần Phong? Sao cậu ta lại ở gần đó?
Cầm bản báo cáo đó lên, nhìn cái tên phía trên, Mạnh Lâm đứng lên đi đi lại lại trong phòng làm việc, trong đầu vô thức hiện lên khuôn mặt của Tần Phong.
Thời gian trước, trong buổi lễ khánh thành Câu lạc bộ Đồ cổ Vi Hoa, ấn tượng Tần Phong để lại cho mọi người vô cùng sâu sắc, là một thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, cực kỳ phù hợp với thân phận sinh viên Đại học Bắc Kinh của hắn.
Nhưng sau đó Tần Phong đã dùng kỹ thuật đàn piano khiến tất cả mọi người kinh ngạc, nếu như nói hắn là học trò của một nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới sợ là chẳng có ai nghi ngờ.
Nhưng những điều này dường như vẫn chưa đủ để nói hết tài hoa của Tần Phong, trong phần giám định đồ cổ sau đó, Tần Phong càng khiến những chuyên gia giám định đứng đầu cả nước được mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa chiếc gương đồng trong câu chuyện cổ "Gương vỡ lại lành" mà Tần Phong đã phát hiện cũng khiến danh tiếng của Câu lạc bộ Vi Hoa lan truyền, bản thân Tần Phong cũng được Vi Hoa mời làm chuyên gia giám định đồ cổ của Câu lạc bộ.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, ấn tượng của khách quý tham dự ngày đó đối với Tần Phong đều là một thanh niên tài hoa hơn người, không ít người muốn qua lại thân thiết với hắn...
Nhưng những người đó hoàn toàn không biết quá khứ của Tần Phong, chỉ có Mạnh Lâm biết rõ, những gì Tần Phong thể hiện gần như chỉ là một phần của tảng băng trôi, thứ ẩn giấu sau sự tài hoa đó còn có quá khứ từng ngồi tù.
Mặc dù ở nhà giam hoặc trong hệ thống công an rất nhiều người đều luôn miệng nói "thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu", nhưng tận sâu đáy lòng những người trong ngành vẫn có một sự đề phòng và không tín nhiệm đối với các phần tử phạm tội.
Đây cũng là nguyên nhân đầu thập niên 80, rất nhiều người mãn hạn tù được phóng thích đều bị xã hội coi thường, thậm chí nhiều người mãn hạn tù còn bị tước đoạt quyền lợi làm việc, bởi vậy dẫn đến việc hình thành nên hai loại người.
Một là loại người cam chịu, tiếp tục lún sâu vào con đường phạm tội, kết quả cuối cùng chính là lại ngồi tù thậm chí bị xử cực hình.
Còn một loại người, vừa không muốn trở lại nhà tù nhưng lại cần tiếp tục sinh tồn trong xã hội này, thế nên bọn họ mặc kệ người khác xem thường, thành lập nên kinh tế hộ cá thể mà hồi ấy mọi người vẫn xem thường.
Xã hội mở cửa, chuyển đổi sang kinh tế thị trường, những người này trở thành nhóm người giàu lên đầu tiên từ khi cải cách mở cửa, cũng chính là doanh nhân thành đạt mà hiện giờ mọi người vẫn nói.
Từ hai loại người trên có thể thấy, những người đã từng ngồi tù kỳ thực có một sức bật không thể khinh thường.
Sức bật kiểu này dùng trong những thủ đoạn đường ngang ngõ tắt sẽ tạo nên mối nguy hại lớn cho xã hội, nhưng cũng có thể tạo dựng sự nghiệp có thành tựu nổi bật, cho nên bây giờ đã có người gọi xã hội, bộ đội và nhà tù là ba trường đại học.
Xét bản chất, Mạnh Lâm thuộc loại người hay bàn luận thời thế. Anh ta vẫn tin tưởng rằng tâm tính người ra khỏi nhà tù khác với người bình thường, hoặc có thể nói những người này luôn cảm thấy xã hội nợ bọn họ.
Nhất là người như Tần Phong, giống như người bị ngồi tù oan uổng vài năm, Mạnh Lâm càng cảm thấy hắn như một tòa núi lửa, không biết khi nào sẽ bùng nổ.
"Không được, phải tiếp xúc với Tần Phong một chút, nếu như thực sự là hắn làm ác thì sẽ vô cùng nguy hại cho xã hội."
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Mạnh Lâm liền quyết định. Tự học thành tài trong tù, sau khi ra tù còn có thể thi vào Đại học Bắc Kinh danh tiếng đủ thấy chỉ số IQ của Tần Phong hơn người.
Mà người có chỉ số IQ cao thế này nếu như phạm tội sẽ là ác mộng của tất cả cảnh sát, những lời lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt gì đó đều là nhằm vào một số kẻ trộm ngu xuẩn mà thôi.
Phần tử phạm tội có chỉ số IQ cao thực sự sẽ để bạn biết rõ ràng hắn phạm tội nhưng không có chứng cứ để bắt hắn.
Trái ngược với Mạnh Lâm suốt đêm không ngủ, vì Tân Nam không ở ký túc xá nên Tần Phong thoải mái ngủ trọn một giấc. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy luyện công xong, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nhiên.
Vừa đi vào ký túc xá của Tần Phong vừa ngáp, Lý Nhiên oán giận nói:
- Thằng kia, không biết hôm nay là cuối tuần sao?
- Anh Nhiên, hai mắt anh đỏ thẫm, hai má trắng bệch, hẳn là phóng túng quá độ rồi.
Tần Phong nhìn chằm chằm mặt Lý Nhiên một lát, lắc đầu, nói tiếp:
- Anh nếu như không kiềm chế một chút, qua 30 tuổi có lẽ phải thay thận đấy.
Tần Phong tuy rằng chẳng thể gọi là thánh thủ Đông y gì, nhưng còn giỏi hơn rất nhiều "thầy thuốc Đông y" treo đầu dê bán thịt chó, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân thể Lý Nhiên có vấn đề, người mới 25-26 tuổi mà thận hư đã đến mức độ này.
- Ai, thật hay đùa thế? Này... này, nhóc đừng dọa anh chứ.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Nhiên đang ngái ngủ lập tức tỉnh người, kéo tay Tần Phong, nói:
- Anh một không rượu chè, hai không cờ bạc hút thuốc, chỉ có chút sở thích đó thôi, cũng không thể tước mất của anh thế chứ?
Đại học Bắc Kinh nhiều trí thức, mà trí thức hay chơi bời trăng gió, Lý Nhiên cũng không biết học ai cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt, hại không biết bao nhiêu giáo viên và học trò trong trường.
Nhưng Lý Nhiên tự xưng là phong lưu mà không hạ lưu, đúng là chưa từng nghe nói anh ta cưỡng ép cô gái nào, chỉ là thay bạn gái như thay áo, thận còn tốt mới là lạ.
Gần đây Lý Nhiên vừa quen được một ngôi sao điện ảnh, cô gái đó tuổi tuy rằng không lớn, nhưng cũng rất biết nũng nịu, cả ngày quấn quýt lấy Lý Nhiên ngày đêm triền miên, cho nên mới khiến cho khuôn mặt Lý Nhiên tiều tụy như hút ma túy.
Tần Phong bũi môi, nói:
- Anh Nhiên, chuyện phòng the anh phải tiết chế, anh cứ một đêm bảy lần như tối qua, em thấy chưa đến ba mươi anh sẽ không lên được.
- Một... hai... ba...
Lý Nhiên xòe bàn tay ra đếm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, Tần Phong, làm sao chú biết tối qua anh làm bảy lần? Mẹ kiếp, cô nàng đó đúng là dâm đãng...
- Được rồi, anh Nhiên, em chỉ nói đến thế thôi, có nghe hay không là chuyện của anh.
Tần Phong bó tay với cái mặt dày của Lý Nhiên, người thế này còn quy củ chán so với đám con cháu thế gia khác.
- Nghe chứ, lời của anh em nói sao anh lại không nghe chứ?
Lý Nhiên cười hì hì ghé lại gần, nói tiếp:
- Tần Phong, chú có thể nhìn ra thân thể của anh không ổn, chắc là... có biện pháp chữa trị chứ? Chú nhẫn tâm thấy anh sau này nhìn thấy đàn bà chỉ có thể chảy nước miếng ròng ròng mà không làm gì được hay sao?
- Vậy thì liên quan gì đến em?
Tần Phong nghe vậy liếc mắt xem thường, nói tiếp:
- Giờ anh lấy dao cắt phéng cái đó đi, đảm bảo sau này chẳng có gì phải phiền não nữa.
- Mẹ kiếp, đời người chỉ có chút thú vui đó mà thôi, nhịn mãi khó chịu lắm.
Lý Nhiên dựng thẳng ngón giữa về phía Tần Phong, híp mắt lại, nói:
- Tần Phong, hôm nay chú tìm anh có việc gì? Cũng đừng trách ông anh này không trượng nghĩa, điều trị giúp anh, chuyện gì anh cũng có thể hứa với chú.
Xuất thân hào môn thế gia, Lý Nhiên nào có phải người đơn giản. Cho dù Tần Phong chưa mở miệng, nhưng anh ta vẫn nghe ra điều gì đó từ trong cú điện thoại vừa rồi, quen biết Tần Phong thời gian dài như vậy mà chưa từng thấy thằng nhóc này gọi điện thoại cho mình lần nào.
Chương 233 - 2: Nhờ người làm việc.
Sau khi nghe Lý Nhiên nói, Tần Phong nở nụ cười, xem thường, nói: - Anh Nhiên, khẩu khí hơi lớn rồi đấy, em muốn làm Hiệu trưởng của trường anh cũng làm được sao?
- Sao chú không nói là làm Chủ tịch nước ấy?
Lý Nhiên tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong, nằm dài ra giường của Tân Nam, nói tiếp: - Không nói chuyện nữa, anh ngủ bù một giấc, anh ngủ rồi thì chú nói gì anh cũng không nghe được đâu.
- Đừng thế, anh Nhiên, trong 10 người đàn ông có 9 người bị thận hư, cũng không phải không thể chữa trị.
Tần Phong đi đến bên giường, kéo Lý Nhiên dậy, nói tiếp: - Anh nhìn thấy bình rượu kia của em không? Ba ngày uống một chén, đảm bảo anh "kim thương bất đảo"!
- Thật chứ?
Lý Nhiên nhìn rượu ngâm trong bình thủy tinh, vẻ mặt nghi ngờ, hỏi: - Không phải chú nói không thể uống lung tung sao?
- Không bệnh đương nhiên không thể uống lung tung, anh không phải đang bị thận hư sao?
Rượu thuốc mà Tần Phong ngâm vốn dùng để cường tráng gân cốt, điều trị nội thương, nhưng bên trong cũng có chút dược liệu tăng cường dương khí, có tác dụng tư âm tráng dương.
- Không được, anh phải nếm thử trước Lý Nhiên nóng lòng nhảy từ trên giường xuống. Rót một li nhỏ rượu thuốc từ vòi bình thủy tinh, một ngụm hết sạch.
Híp mắt cảm thụ một lúc, Lý Nhiên mở miệng hỏi: - Hơi nóng, Tần Phong, có hiệu quả thật chứ?
- Tin hay không tùy anh. Trong ba ngày đừng đụng tới đàn bà, sau đó anh thử lại sẽ biết.
Lời này của Tần Phong một nửa là nói dối, mấy ngày không đụng đến đàn bà, với tầm tuổi hiện giờ của Lý Nhiên, tất nhiên có thể khôi phục lại, lại thêm công hiệu của loại rượu này, đến lúc đó tất nhiên sẽ "kim thương bất đảo".
- Được, anh tin chú mày một lần Lý Nhiên bán tín bán nghi liếc nhìn Tần Phong, nói tiếp: - Nói đi, muốn nhờ anh làm chuyện gì?
- Kỳ thực cũng chẳng phải chuyện gì lớn, anh Nhiên, anh có quen biết mấy người ở Bộ Xây dựng không?
Muốn mở công ty phá dỡ không thể không qua lại với bên Xây dựng, hơn nữa lúc làm thủ tục xin giấy phép kinh doanh cũng cần bọn họ đưa ra tư chất liên quan, không đả thông được những khâu này thì chẳng thể làm được phần tiếp theo.
- Đúng là anh có quen biết người trong Bộ Xây dựng, nhưng phía dưới thì anh không biết.
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, nói tiếp: - Tần Phong, chú nói thẳng là chuyện gì đi, chỉ cần trong phạm vi Bắc Kinh là chúng ta sẽ tìm được quan hệ thôi mà.
Sống vài thập niên ở Bắc Kinh, đám con cháu nhà giàu này đã học được thói quen của người sống lâu năm ở thủ đô, động một tí là truyền đạt lên trên, nhà của lãnh đạo quốc gia chẳng khác gì hoa viên của bọn họ.
Có điều Lý Nhiên cũng không nói khoác, anh họ nhà bác cả của anh ta hiện giờ chính là một Trưởng phòng trong Bộ Xây dựng, 38-39 tuổi đã là lãnh đạo cấp Sở, muốn tìm kiếm quan hệ trong ngành là một chuyện hết sức dễ dàng.
- Anh Nhiên, là thế này, có mấy người bạn của em muốn mở một công ty phá dỡ di dời, chuyện này là do Bộ Xây dựng quản.
Tần Phong cân nhắc câu chữ, nói tiếp: - Nhưng mấy người bạn của em cũng không phải người thủ đô, sau khi đến thì chẳng biết gì cả, nên mới phải nhờ đến anh
- Tần Phong, ít giả vờ với anh đi Lý Nhiên nhìn Tần Phong, ha ha cười nói: - Công ty này chú cũng có phần phải không?
- Anh Nhiên, chỉ là giúp đỡ bạn bè mà thôi. Tần Phong cười hì hì nhìn Lý Nhiên, không gật đầu cũng không lắc đầu.
- Nhóc con đúng là ranh mãnh, ngay cả tin tức này cũng có thể hỏi thăm được?
Lý Nhiên thở dài, nhưng trong lòng lại đánh giá cao Tần Phong, những thứ khác không nói, sinh viên khắp Bắc Kinh này cũng phải đến mấy chục ngàn người, nhưng có mấy người cân nhắc đến việc kinh doanh ngay từ năm nhất chứ?
Hơn nữa quan trọng hơn là, trước đó trong một buổi liên hoan ở nhà, Lý Nhiên dường như có nghe anh họ đề cập qua rằng kế hoạch cải tạo thành cổ Bắc Kinh sắp được thực thi, phá bỏ xây mới những khu nhà dân cũ kỹ, bẩn thỉu.
Tuy rằng bản thân Lý Nhiên không kinh doanh, nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc đều có thể nhìn thấy cơ hội kiếm tiền cực lớn trong đó. Công ty phá dỡ di dời mà Tần Phong nói tất nhiên có thể được chia một phần.
- Tin tức, tin tức gì?
Lý Nhiên lần này đã hiểu nhầm Tần Phong, chỉ là vì đám người Hà Kim Long thích hợp làm công việc này nên hắn mới nảy ra ý định mở công ty phá dỡ, nào biết rằng quốc gia có sự thay đổi chính sách.
- Chú không biết chuyện khu thành cổ phải cải tạo sao? Lý Nhiên nghe vậy có chút ngạc nhiên, nói tiếp: - Không biết, chú lập công ty phá dỡ di dời làm gì?
- Anh Nhiên, em thực sự không biết. Con ngươi Tần Phong xoay chuyển, cười nói: - Hiện tại biết cũng không muộn, anh Nhiên, thế có nghĩa là anh có cửa rồi phải không?
- Nói thừa, đương nhiên là có, chuyện này anh hứa với chú, đợi mấy ngày nữa chú bày tiệc rượu, anh mời mấy người ăn cơm
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, phất tay nói: - Thôi, rượu này anh mời, chú cứ sắp xếp, đừng mở tiệc ở vỉa hè là được, đến lúc đó chú đi theo là được rồi.
Sinh ra trong nhà quan lại, Lý Nhiên tuy rằng chưa từng mượn thế lực nhà mình làm chuyện gì, nhưng vẫn hiểu rõ những chuyện này.
Anh họ anh ta tất nhiên có thể giới thiệu người cho Tần Phong, nhưng chuyện cụ thể sẽ không thể đề cập đến một câu, về phần Tần Phong có làm xong được việc không thì phải xem bản lĩnh và nhận thức của hắn thôi.
Tần phong tất nhiên không thể để Lý Nhiên bỏ tiền, lập tức cười nói: - Anh Nhiên, anh mời khách, để em trả tiền cho.
- Mấy chuyện đó không quan trọng, nhóc cho anh rượu này mới là quý. Lý Nhiên không hứng thú với chuyện kinh doanh, nếu không với quan hệ của gia đình anh ta, hiện tại hẳn đã là người phụ trách của công ty hoặc tập đoàn nào đó rồi.
- Anh Nhiên, rượu này không thể uống nhiều, hơn nữa nữa cũng không thể rời khỏi bình, nếu không dược tính sẽ giảm.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói tiếp: - Chốc nữa em làm cho anh ít thuốc bổ thận dưỡng khí, mỗi ngày dùng ba bữa, cũng không cần lo thận khí không khỏe nữa, nhưng mà anh cũng phải kiềm chế một chút, thuốc có ba phần độc, thuốc Đông y cũng không phải vạn năng.
- Anh biết rồi, mẹ kiếp, đợi mấy hôm nữa anh mày sẽ cho đám đàn bà kia biết tay!
Nghĩ đến mấy ngày nữa có thể làm cho cô nàng ngôi sao kia kêu cha gọi mẹ, Lý Nhiên chỉ cảm thấy bụng nóng lên, nếu Tần Phong trước đó không dặn dò, anh ta chỉ hận không thể lập tức trở về đại chiến ba trăm hiệp.
- Anh Nhiên, còn chuyện này em muốn nhờ anh, em còn mấy người bạn, muốn mở công ty phá khóa, anh thấy chuyện này có thể nhờ ai không?
Cùng một chuyện không nhờ hai người, nếu đã mở miệng với Lý Nhiên, Tần Phong dứt khoát nói ra chuyện của công ty phá khóa.
- Công ty phá khóa? Chuyện này có chút phiền phức, cần phải tìm người ở bên công an, nhà anh thì không quen biết bên đó.
Lý Nhiên nghe vậy thì nhíu mày, các thế gia trong thủ đô cũng có phạm vi thế lực của mình.
Lý Nhiên muốn nhúng tay vào việc kinh doanh khối xây dựng là chuyện đương nhiên, nhưng phía công an rất phức tạp, nếu anh ta mở miệng nhờ vả, khó tránh khỏi khiến một số người chú ý.

Bình Luận

0 Thảo luận