- Anh Nhiên, không thể nói như vậy, khi chưa mở, ai cũng không biết là có thể kiếm được tiền như vậy hay không mà.
Nhìn thấy mấy người kia không lên tiếng, Tần Phong nói tiếp:
- Tôi đã một lần làm mỏng cổ phần của mọi người, lợi nhuận bây giờ tôi không thể để mọi người chịu thiệt được, cứ làm như thế đi.
Thật ra trước đó Tạ Hiên cũng đã hỏi Tần Phong câu hỏi như vậy, gã cho rằng không cần phải chia cho mấy người kia nhiều tiền như vậy, nhưng Tần Phong vẫn quyết định chia theo tỉ lệ mà trước đó mình đã nói.
- Tần Phong, anh Nhiên nói đúng đấy.
Tần Phong chưa dứt lời, Tân Nam liền lên tiếng:
- Cổ phần chúng tôi nắm có hơi cao thật, Tần Phong, cậu đừng nói vội, hãy nghe tôi nói đã.
Nhìn thấy Tần Phong muốn phản bác lời của mình, Tân Nam khoát tay nói:
- Thứ nhất, lúc đó mọi người đều không biết tình hình phát triển sẽ như thế này, nếu nói ra ngoài thì chắc cũng chẳng ai tin, số tiền chúng tôi đầu tư thật chẳng thấm vào đâu so với số nhận được.
Thứ hai, trong quá trình kinh doanh chúng tôi không bỏ ra chút công sức nào, đều là do cậu và Tạ Hiên phụ trách, do đó 2,5% tôi cầm cũng có chút thẹn lòng.
Tạ Hiên tuổi tác lớn hơn một chút, gã có suy nghĩ giống như Lý Nhiên, bây giờ bọn họ không làm gì mà cầm tiền có lẽ Tần Phong không nói gì, nhưng sau này khó đảm bảo Tần Phong sẽ không suy nghĩ.
- Tần Phong, tôi thấy anh Nhiên và anh Nam nói có lý đấy.
Một lúc sau Phùng Vĩnh Khang cũng mở miệng nói:
- Vừa rồi chỉ nghĩ đến tiền, giờ cẩn thận nghĩ lại, như thế đúng là không công bằng cho cậu và Tạ Hiên.
- Đúng vậy, Tần Phong, cổ phần nên được phân phối lại, nếu không cầm tiền này cũng thấy bỏng tay.
Người cuối cùng lên tiếng là Chu Khải.
- Haiz, tôi nói này, đầu óc của mấy bị đều bị đốt hỏng rồi à? Có tiền mà cũng chê…
Tần Phong lúc này cảm thấy dở khóc dở cười, vì chuyện này hắn đã quạt cho Tạ Hiên một trận. Không ngờ mấy người này lại phản ứng như vậy.
- Tần Phong, bây giờ mà cầm số tiền này, thì về sau khó làm bạn tiếp lắm.
Lý Nhiên lắc đầu nói:
- Trước đó chúng tôi đầu tư đều là cam kết miệng, chứ không có giấy tờ theo pháp luật gì cả. Sau này cậu muốn cắt bớt của chúng tôi đi thì chúng tôi cũng chẳng làm gì được.
Như thế này đi, hôm nay chúng ta sẽ xác định lại tỉ lệ phân phối cổ phần, viết thành văn bản đem công chứng hẳn hoi, việc kiếm tiền sau này cũng không thể thiếu phần của chúng tôi…
- Anh Nhiên nói rất đúng…
- Cứ làm theo ý của anh Nhiên đi…
Lý Nhiên vừa dứt lời, ba người Phùng Vĩnh Khang liền gật đầu đồng ý.
- Anh Nhiên, anh, haiz, tiền thì kiếm sao cho hết được, cần gì phải thế chứ…
Tần Phong biết ngoài miệng Lý Nhiên nói sợ mình chịu thiệt, nhưng thực tế không phải như vậy. Thở dài một cái, Tần Phong nói:
- Vậy các anh nghĩ nên tính thế nào thì thích hợp?
- Người bỏ ra 250 ngàn, thì cổ phần là 1,25% nhé? Bốn người Nam Tử, cộng lại là 5%...
Lý Nhiên suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi bỏ vốn 1 triệu, coi như là 5%, tổng cộng là 10%, 90 % còn lại là của cậu và Tạ Hiên, còn về phần các cậu chia thế nào thì chúng tôi không quan tâm.
- Chúng tôi đồng ý, làm theo ý của anh Nhiên đi.
Suy nghĩ một chút, mấy người Tân Nam gật đầu đồng ý, hôm nay coi như là cuộc họp cổ đông, có nhiều người đồng ý như vậy, mặc dù Vi Hàm Phi không có mặt thì cũng có thể được thông qua.
- Được, tình cảm của các anh em tôi xin nhận.
Thấy mọi người nhất trí với ý kiến của Lý Nhiên, Tần Phong mở miệng nói:
- Bản thỏa thuận về điều này tôi sẽ bảo Hiên Tử đi làm, tuy nhiên tôi cũng có một điều kiện, mọi người phải đồng ý mới được.
- Điều kiện gì thế?
Lý Nhiên mở miệng hỏi.
- Rất đơn giản, về sau cổ phần cứ dựa theo lời của anh Nhiên mà làm.
Tần Phong liếc nhìn mấy người một cái, nói:
- Tuy nhiên tiền hoa hồng lúc này, cứ làm theo thỏa thuận lúc trước.
- Ha ha, cái này có thể đồng ý.
Giọng nói của Tần Phong còn chưa dứt, Chu Khải liền cười nói.
- Được rồi, cứ làm như thế đi. Chút nữa mọi người đưa tài khoản cho tôi, tôi sẽ bảo tài vụ chuyển tiền vào tài khoản cho.
Tần Phong thở phào, vốn hôm nay chủ đề của cuộc họp cổ đông không phải vì chuyện chia hoa hồng, không ngờ lại mất nhiều thời gian vì chuyện này đến vậy.
- Giờ thì nói chuyện khác đi, các vị cổ đông thân mến, chúng ta gặp chuyện khó xử rồi, nếu không giải quyết được, e rằng sẽ phải đóng cửa.
Tần Phong cũng không nói quá, hắn làm tiêu thụ ngọc đầu cuối, nếu không có thương phẩm thì phải đóng cửa thật, tuy nhiên vừa rồi mới nói chuyện chia hoa hồng, giờ Tần Phong lại thốt ra những lời này, nhất thời khiến cho mấy người kia đều trợn tròn hai mắt.
- Tần Phong, không phải cậu đang nói đùa đấy chứ? Kiếm tiền như vậy làm sao có thể đóng cửa được?
Tân Nam vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Tần Phong.
- Tần Phong, có kẻ gây phiền toái à? Kẻ đó ở đâu?
Lý Nhiên hiểu sai ý của Tần Phong, ánh mắt trừng lên, nói:
- Bất kể là kẻ đó ở đâu, tôi đều phụ trách xử lý, mẹ nó chứ, nhìn thấy người ta làm ăn được là muốn phá à?
Ở thủ đô đúng là có một nhóm người như vậy thật, dựa vào thế lực của gia tộc nên muốn nhúng một chân vào việc kinh doanh của người khác, Lý Nhiên còn tưởng rằng Tần Phong đụng phải những người như vậy.
- Anh Nhiên, không phải như vậy, anh hiểu lầm rồi.
Tần Phong lắc đầu, cười khổ nói:
- Không phải như vậy, là trong tiệm của chúng ta, sắp hết nguồn hàng rồi…
Đều là cổ đông, cho nên Tần Phong cũng không giấu diếm, lập tức nói lại tình hình tiêu thụ trong tám ngày nay, bao gồm cả chuyện kho tồn của sản phẩm cho mọi người nghe.
Tần Phong cuối cùng nói:
- Trong dịp tết, Phan gia viên sẽ tổ chức liên hoan dân tộc, khi đó chỉ sợ sẽ là cao điểm tiêu thụ, tiệm chúng ta ít nhất cũng phải chuẩn bị hàng 20 triệu, nếu không phải ngừng mất, mọi người nghĩ cách đi.
Chỉ còn một tháng nữa sẽ tới tết, bây giờ kho hàng không còn nhiều, nếu như đến lúc đó vì không có hàng mà phải đóng cửa thì sẽ trở thành trò cười của giới đồ cổ mất.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, suy nghĩ một chút nói:
- Tần Phong, ba tôi có quan hệ không tồi với một số mỏ đá quý ở Tân Cương, nguyên liệu có lẽ không phải vấn đề lớn.
- Lão Phùng, bây giờ không phải là vấn đề nguyên liệu thô, cái đó tôi cũng có biện pháp.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Mọi người đều biết sư huynh tôi quản việc xem xét giám định ngọc thạch, ông ấy cũng có quan hệ ở Tân Cương, mấu chốt là là nguyên liệu chế tác thành phẩm không thể làm được trong thời gian ngắn.
Trong cả tuần nay Tần Phong cũng không nhàn rỗi, ngoài Phương Nhã Chí ra, cũng tìm đến hội trưởng Liễu đề nhờ giúp đỡ.
Nhưng nước xa không thể giải được cơn khát ở gần, hội trưởng Liễu tuy rằng có thể giúp hắn liên hệ với bạn bè ở Tân Cương, nhưng quá trình biến nguyên thạch thành vật phẩm trang sức thì không thể làm trong thời gian ngắn được.
Đặc biệt Tần Phong yêu cầu rất cao, thứ hắn cần đều là tinh phẩm, chất lượng không thể có tỳ vết nào, cho dù là hội trưởng Liễu cũng bó tay.
- Tần Phong, hay là thế này, nhà tôi cũng kinh doanh ngọc thạch, bảo ba tôi đem ngọc ở nhà ra…
Chu Khải ngẫm nghĩ một chút, nói tiếp:
- Cứ tạm qua thời gian này đã, sau đó đồng bộ liên hệ nguyên thạch, bắt đầu chế tác sản phẩm ngọc của mình, những việc này chỉ cần trở thành vòng tuần hoàn thì chúng ta không phải lo nguồn cung cấp nữa.
- Lão Chu, chú Chu có thể cung cấp bao nhiêu hàng?
Tần Phong nghe vậy liền vui mừng, thời gian trước hắn đã liên hệ với nơi cung cấp ở Tân Thiên, nhưng bên đó chỉ có thể cung cấp được nguồn hàng 3 triệu, đó chẳng khác nào muối bỏ biển.
Chu Khải nghĩ một chút, nói:
- Ba tôi ở đó có sức ảnh hưởng lớn, hàng của ông ấy không đủ thì có thể lấy từ nơi khác, cụ thể thế nào tôi gọi điện cho ông ấy thì mới biết chắc được…
Tần Phong móc điện thoại trong người ra nói:
- Bây giờ đánh ngay, nếu có thể định ra, thì để cậu và Tạ Hiên trở về ngay.
Chu Khải biết sự tình cấp bách, liền nhận điện thoại gọi về nhà, nói chuyện với cha với vẻ rất hưng phấn…
- Tần Phong, ba tôi mà không đáng tin sao?
Cúp điện thoại xong, Chu Khải vẻ mặt uể oải, mở miệng nói:
- Ba tôi nói, cậu…nếu cậu có thể bán được hàng 20 triệu trong tám ngày thật thì ông ấy sẽ tặng không những bảo bối trong kho của ông ấy cho cậu.
Nói tới đây, sắc mặt Chu Khải có chút cổ quái, gã biết cha mình cất giữ không ít ngọc quý, tính giá trị cũng phải đến mấy chục triệu
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận