- Này? Xảy ra chuyện gì thế? Bọn họ vẫn chưa đi sao?
Đi đến trước cửa thang máy đợi một lúc, Lý Nhiên phát hiện mấy người đám Hà Kim Long theo không kịp liền nhìn về phía Tần Phong với vẻ kì lạ.
Ngón tay cái và ngón trỏ của Tần Phong ra hiệu làm động tác kiếm tiền, hắn cười nói: - Anh Nhiên, đang cầu người ta làm việc cho. Tóm lại là phải ý tử một chút.
- Ý tứ một chút?
Thấy động tác này của Tần Phong, vẻ mặt của Lý Nhiên không được vui lắm, anh ta kéo tay Tần Phong nói nhỏ:
- Tân Phong, cậu coi thường anh đây hay sao? Cho dù cậu có phải lo một chút chuyện lẽ nào lại bắt cậu chi tiền hay sao?
Tuy ở Bắc Kinh Lý Nhiên không có tính ăn chơi trác táng nhưng vẫn là người rất trọng sĩ diện. Sở dĩ lần này giúp Tần Phong là vì lần trước trong hội sở đồ cổ Tần Phong đã nể mặt mình.
Hơn nữa, theo Lý Nhiên thì cái gì mà cục trưởng Vương với cả cục trưởng Triệu chứ, chỉ cần vẫn muốn ở trong một thể chế hỗn độn thì đương nhiên là không ai dám đắc tội với Lý gia cả, áp chế chính là không cần phải đưa tiền.
- Anh Nhiên, đây là hai chuyện khác nhau.
Tần Phong cũng nhìn ra rồi, Lý Nhiên không đi theo con đường làm quan cũng không nhìn ra phương diện này, hắn lập tức nói: - Anh Nhiên muốn làm môi giới, vậy thì thể diện này cũng đủ rồi. Sau này có chuyện gì huynh đệ sẽ không làm phiền gì đến anh nữa...
Trong Tiền văn đã từng nói đến giang hồ. Thực ra vào nhà, cướp của, chiếm đất chính là vua giang hồ. Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, làm trộm vặt cũng là giang hồ. Miếu thờ quan phủ, công đường, nha môn cũng giống như một loại giang hồ.
Nếu đã là giang hồ thì phải có quy tắc này. Như chuyện hôm nay. Về thể diện hai vị cục trưởng Vương Triệu nhất định sẽ nể mặt Lý Chấn để cho Hà Kim Long có thể đi vào hạng mục di dời và giải phóng mặt bằng này.
Liên quan đến các thủ tục di dời và giải phóng mặt bằng của công ty chắc chắn là hai người họ Vương, Triệu sẽ giúp Hà Kim Long làm xong.
Nhưng hai vị cục trưởng làm được đến bước này, cho dù là nể mặt Lý ChấnChấn thì chuyện tiếp theo nữa cũng vẫn phải xem Hà Kim Long có hiểu cách làm hay không?
Phải biết rằng từ cổ đã có câu: Quan tri huyện 3 năm trong sạch có 10 vạn nén bạc trắng bông tuyết. Tuy không phải có ý nói rằng viên quan nào cũng là tham quan nhưng chuyện có thể kiếm tiền thì họ đương nhiên phải ưu tiên cho người nhà.
Như cục trưởng Vương có người thân trong nhà đang mở một công ty xây dựng. Em vợ của cục trưởng Triệu cũng đang mở một phòng đất đai, công việc kinh doanh rất náo nhiệt.
Còn di dời và giải phóng mặt bằng cũng là một hạng mục béo bở. Chỉ dựa vào thể thiện của một mình Lý Chấn thì chưa đủ để bọn họ nhượng lại khoản này.
Nếu Tần Phong thực sự nghĩ buổi ăn uống hôm nay là để tạo mối quan hệ với hai vị cục trưởng kia thì sau khi Hà Thiên Long mở công ty thì 3 năm cũng chưa chắc đã có một hạng mục di dời và giải phóng mặt bằng nào.
- Còn có nhiều vấn đề vậy sao?
Lý Nhiên rất ghét cái áo chính trị, thực sự anh ta không biết những vấn đề bên lề trong chuyện này. Nghe thấy Tần Phong nói như vậy anh ta không khỏi há mồm trợn mắt, lẩm bẩm nói: - Mẹ kiếp, may mà anh bạn không đi theo con đường làm quan. Nếu không thì chẳng phải đã bị những tên khốn khiếp âm thầm đùa chết rồi sao?
- Anh Nhiên, cũng không thể nói như vậy được. Tần Phong nghe thấy vậy liền cười nói:
- Tục ngữ nói: con đường tiền bạc mà bị chắn thì chẳng khác nào bị người giết cha mẹ. Có tiền để mọi người kiếm mới là lẽ phải chứ.
- Được rồi, bọn họ cũng đến rồi, đi thôi.
ThấyHà Kim Long và hai vị cục trưởng đi ra khỏi ghế lô, Lý Nhiên khẽ lắc đầu quả nhiên là trên có đối sách của trên, dưới có đối sách của dưới. Nhìn hai ông anh này có vẻ cung kính trước mặt mình nhưng chưa biết chừng sau lưng họ lại chửi mình.
Sau khi đi ra, Hà Kim Long nói: - Thật ngại quá, bụng hơi khó chịu, để hai vị chờ lâu rồi.
- Không sao, đi thôi.
Lý Nhiên cũng lớn lên trong gia đình chính trị, anh ta nhận thức về chuyện này rất nhanh, cũng không tỏ vẻ gì cả. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ mấy người đi vào thang máy.
Lúc thang máy bắt đầu chuyển động, Lý Nhiên nhìn về phía Tần Phong nói: - Tần Phong, chúng ta đi sòng bạc chơi đi. Cậu cũng đừng mụ mị như thế. Trong vòng của chúng ta thậm chí có người còn chơi đến mức liên lụy đến cả người trong nhà đấy...
Lý Nhiên biết Tần Phong mang theo sổ tiết kiệm 3 triệu. Đúng là có sợ tên tiểu tử này chơi đến mức tức giận lại bỏ ra sổ tiết kiệm kia. Phải biết rằng, người mở ra hội sở này không sợ Tần Phong quỵt nợ.
- Anh Nhiên, tôi không đánh bạc đâu, chỉ đi theo xem là được rồi.
Tần Phong cười lắc lắc đầu nói: - Hôm nay anh Vương và anh Triệu làm chủ, nhìn vẻ mặt hồng hào của hai vị lão ca này chắc chắn là có thế giết địch tứ phương rồi...
- Ha ha, chúng ta đến làm quen đi.
Vương Quang Lương tươi cười, rất hài lòng với cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ với một ông chủ Hà xuất hiện vừa rồi vừa nghe nói đã muốn đi đánh bạc sẽ cho mình và lão Triệu mỗi người 50 ngàn đô ngay.
Tuy chủ quản của ngành này là một chức quan béo bở nhưng bình thường là cấp dưới tặng quà nhưng cũng là mấy thứ thuốc ngon, rượu ngon. Còn những ông chủ cần đến mình thì nhiều nhất là vào các ngày lễ tết họ sẽ rặng mấy ngàn tệ chi phiếu đến nhà mình.
Vốn dĩ Vương Quang Lương cũng không ngờ là Hà Kim Long lại ra tay lớn như vậy, lúc mới bắt đầu đã bị hoảng sợ. Sau khi nhìn lão Triệu hai người cuối cùng đã thu tiền vào.
Thu tiền cũng phải nhìn người, hai người Vương, Triệu biết tuy Lý Chấn không nói nhiều nhưng cũng đã giới thiệu với mình về Hà Kim Long và người thanh niên kia đã đủ nói nên nhiều vấn đề. Cho dù Hà Kim Long không đi thì ít nhất cũng phải cho mấy công trình đầu tiên.
Bây giờ Hà Kim Long làm như vậy hại vị cục trưởng Vương, Triệu hoàn toàn có thể cho anh ta là người một nhà. Sau này có tiền thì mọi người cùng kiếm. Phía trên còn có cái ô là Lý Chấn. Loại tiền này chắc chắn có thể kiếm được một cách yên ổn.
- Mấy vị tiên sinh đến rồi...
Trong hội sở này có một kiến trúc ngầm. Vì lúc thang máy dừng lại hiển thị là tầng phụ thứ 2 sau khi thang máy mở cửa các nhân viên đã dẫn họ đi qua hành lang vào trong một đại sảnh.
Vì phía trên là mặt đất cho nên diện tích của đại sảnh cũng không phải lớn lắm nhưng máy móc đánh bạc thì loại nào cũng có. Bên trong có khoảng 20-30 người. Vẻ mặt của người nào cũng rất thản nhiên.
- Mấy vị, hoan nghênh đã đến nơi này.
Sau khi đi vào đại sảnh một cô gái dáng người cao, xinh đẹp ăn mặc rất chuyên nghiệp đi lên đón nói: - Mấy vị tiên sinh có thể đi lên phía trước đổi đồng xu, bởi vì trong sòng bạc không cho phép lưu thông tiền mặt.
Chủ nhân của hội sở này vốn dĩ không muốn kinh doanh ngành này, chỉ là trong đó có rất nhiều nhân sĩ đến từ Hồng Kông. Dưới sự đề nghị của những người đó cho nên sòng bạc này cũng nắm thời cơ mà kinh doanh.
Mặc dù hai vị cục trưởng Vương, Triệu có kiến thức rộng rãi nhưng vẫn là lần đầu tiên đến sòng bạc chuyên nghiệp như vậy. Họ hơi rụt rè đi theo nữ phục vụ đến trước đài. Hai người đều đưa tiền mặt cho Hà Kim Long để đổi thẻ.
- Anh Nhiên, chúng tôi cũng chỉ chơi cho vui thôi mà. Tần Phong lấy 20 ngàn trong túi ra ném ên trước đài nói: - Đổi hai chục ngàn, đều là giá trị thấp nhất.
- Vâng, tiên sinh...
Đổi tiền là một cô gái xinh đẹp ánh mắt của cô ta hơi khinh thường. Bởi vì thẻ có giá trị thấp nhất ở chỗ họ cũng đã là 5 ngàn một đồng xu. Hai chục ngàn chỉ đổi được 2 đồng xu mà thôi.
- Sòng bạc này còn lớn hơn cả sòng bạc ở Ma Cao.
Nhìn thấy hai đồng xu Tần Phong ngây người ra. Ở Ma Cao còn có xu giá trị 5 đến 10 tệ, vậy mà ở đây giá trị thấp nhất đã là 5 ngàn.
- Tiên sinh, hội viên ở chỗ chúng tôi toàn là những người đã về hưu không giao lưu với bên ngoài cho nên lợi tức hơi cao một chút.
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, người phụ nữ đứng bên cạnh liền giải thích: - Nhưng ở chỗ chúng tôi chia thành hà quan và kỹ thuật tổng giám đều mời từ Ma Cao đến. Có thể đảm bảo ván bạc sẽ tuyệt đối công bằng, không ai có thể thiên vị được ở chỗ này...
Nghe thấy người phụ nữ đó giải thích, Tần Phong cũng bình thường trở lại. Trong sòng bạc ở Ma Cao cũng chia thành các khu vực không giống nhau. Có phòng VIP nhằm vào những người khách lớn.
Mà vào sòng bạc này đều là những nhân vật giàu có, đương nhiên sòng bạc cũng không cần phải thiết kế những đồng xu mặt nhỏ. Cho dù thấp nhất là 5 ngàn thì ở trước mặt những người này nó cũng làm thấp thể diện của họ đi.
- Được rồi, chúng ta đi thôi. Tần Phong nhìn hai đồng xu tự giễu nói: - Thế này phải chọn ván chắc thắng rồi, nếu không hai đồng này cũng đi tong, thế thì đáng tiếc biết bao...
- Tiểu tử cậu nói ít đi mấy câu. Lý Nhiên bên cạnh Tần Phong đi muốn tìm một lỗ để chui xuống cho xong. Hắn không phát hiện ra là cô gái xinh đẹp kia đang rất là miễn cưỡng sao?
- Mấy vị, đây là bàn chơi bạc đĩa quay có tổng cộng 37 con số. Sau khi đĩa quay sẽ có một quả tiểu cầu lăn bên trong. Cuối cùng quả tiểu cầu sẽ rơi vào một con số đó chính là con số trúng thưởng.
Cô gái dẫn đường vừa đi vừa giới thiệu về cách chơi bạc cho đám người Tần Phong. Theo như cô ta nói tỉ lệ chơi là 1: 35. Nói cách khác, nếu thắng 1 thì có thể đổi thành 36 ngàn.
- Hay là thôi đi, tôi đi xem to nhỏ thôi.
Tần Phong lắc lắc đầu. Nếu trên tay hắn có tiền triệu thì Tần Phong sẽ chọn bàn quay. Bởi vì hắn có thể thông qua xác suất toán học để tính ra con số mà quả tiểu cầu sẽ rơi vào.
Trên quốc tế còn có những tổ chức đáng bạc chuyên nghiệp. Theo tính toán về quỹ đạo chuyển động của bàn cược, do đó có thể kiếm được đầy 4 bát đầy chỉ là trong tay Tần Phong chỉ có 2 đồng xu đợi hắn tính xong thì cũng hết xu để chơi rồi.
- Tiên sinh, các cỡ lớn nhỏ đều ở bên cạnh. Nghiệp vụ của cô gái kia rất cao. Khi nghe Tần Phong nói như vậy, cô ta liền hướng dẫn họ đến giữ phòng đánh bạc.
Lúc mấy người đi đến trước bàn, cục trưởng Vương đứng lại nói: - Bách gia lạc, lão Triệu, ông chủ Hà chúng ta chơi trò này đi.
Cách chơi của Bách gia lạc vô cùng đơn giản, bình thường dùng 3-8 bộ, mỗi bộ là 52 quân bài nháo lên cùng một chỗ rồi chia vào từng hộp, rồi từ đó phân phát đều cho mỗi người.
Mọi người đều cố gắng tranh được để có 3 quân bài tổng số đếm là 9 hoặc các nước cờ gần nhau 91J, Q, K và 10 được tính là 0. Số 9 lớn nhất.
Trò chơi này trước kí rất thịnh hành ở Châu Âu sau đó được thánh bạc là Diệp Hán mang vào Ma Cao. Cách đánh bạc này cũng thường xuyên xuất hiện ở Hồng Kông. Cho nên ở đại lục cũng có không ít người thích chơi loại đánh bạc này.
- Mấy vị cứ chơi trước đi...
Thấy mấy đám người Vương, Triệu đứng lại trước bàn chơi Bách gia lạc Tần Phong lắc lắc đầu mỉm cười liền léo Lý Nhiên đến bên bàn chơi bạc to nhỏ kia.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận