- Lão Miêu, chờ sau khi sang tên xong, chuyện sửa sang ông cũng lo đi, thời gian này tôi thật sự là rất bận…
Thấy bản thân Miêu Lục Chỉ còn không đủ tin tưởng, Tần Phong sao có thể hy vọng vào kho báu gì đó được? Đúng lúc tài vụ cũng đem tiền, hắn đưa chi phiếu 2 triệu giao cho Miêu Lục Chỉ.
- Lão Miêu, gần đây tình hình kinh tế của tôi khá khó khăn, tiền sửa sang cứ tính vào chỗ ông đi…
Tần Phong biết, đừng thấy Miêu Lục Chỉ rách rưới, lão tặc tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ như lão nhất định là sẽ không thiếu tiền để dưỡng già
- Đúng rồi, còn chuyện này…
Không đợi cho Miêu Lục Chỉ trả lời, Tần Phong vội nói tiếp:
- Tôi nghe nói ở trên thị trường đã có một loại thiết bị sưởi ấm, ông lắp đi, nếu không mùa đông sẽ rất lạnh, cũng không tốt cho sức khỏe của người lớn tuổi như ông.
- Tần gia, tôi cũng chỉ cần ở môn phòng thôi, cậu cũng không bày vẽ quá chứ?
Nghe Tần Phong nói, Miêu Lục Chỉ không khỏi cười khổ. Tứ hợp viện đó tới hơn 1000 mét vuông, cho dù chỉ là sửa sang qua loa, sợ là không có vài ba chục nghìn thì không được.
Nếu còn lắp máy sưởi gì đó theo lời Tần Phong, có lẽ còn phải thay đổi một chút kết cấu nhà, vậy thì công trình sẽ khá lớn. Mua nhà hết 2 triệu, sửa sang sợ là 2 triệu cũng không đủ.
- Lão Miêu, nơi an hưởng tuổi già của ông, chúng ta nhất định phải trang hoàng cho tốt chứ.
Tần Phong cười xấu xa, nhìn Miêu Lục Chỉ. Hắn muốn biết rốt cuộc lão già này giấu bao nhiêu tiền riêng. So với việc để tâm vào kho báu mờ mịt kia của Thái Bình Thiên Quốc thì thà rằng moi tiền dưỡng già của Miêu Lục Chỉ ra.
- Được. Tần gia đã phân phó nhất định tôi sẽ làm tốt.
Miêu Lục Chỉ nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tần gia, lần này cậu định đi Hà Nam đúng không? Cậu phải giúp tôi làm chút chuyện, nếu không tôi cũng không có tiền để sửa sang nhà đâu…
- Đúng là đi Hà Nam. Ông muốn tôi làm chuyện gì? Tôi cũng không đảm bảo là có thể làm được…
Tần Phong nghe vậy sửng sốt. Nói chuyện với thần trộm Miêu Lục Chỉ thì phải rất tỉnh táo, nếu không nói không chừng sẽ bị trúng kế của đối phương.
- Chuyện này đơn giản. Tần gia, cậu đưa tai lại đây.
Miêu Lục Chỉ cười cười nói mấy câu vào tai Tần Phong. Tần Phong nghe xong mắt sáng lên.
Nghe Miêu Lục Chỉ nói xong, Tần Phong kéo ông ta lại, kêu lên:
- Tốt. Lão Miêu, tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, ông thì bốn phía đều chôn bảo vật, nói thật đi, chỗ khác còn có không?
- Không có. Tần gia, thật sự không có rồi.
Miêu Lục Chỉ giơ tay thề, nói:
- Tôi cũng chỉ là năm xưa dưỡng thương ở trong chùa đó, vốn nghĩ là số vàng đó sẽ để lại cho Phật tổ, coi như góp tiền hương khói, bây giờ Tần gia cần dùng, tôi không thể không lấy ra…
Hóa ra, năm đó, sau khi ám sát sư huynh Yến Tử Lý Tam không thành, thân bị trọng thương trốn khỏi Bắc Kinh, sợ Lý Tam đuổi giết nên trốn đến Hà Nam, dưỡng thương ở chùa Bạch Mã thành phố Lạc Dương.
Lúc đó, Miêu Lục Chỉ mang theo người một chiếc thắt lưng đặc biệt, phía trên quấn tổng cộng 38 con cá vàng, đây cũng là toàn bộ tài sản mà Miêu Lục Chỉ có được sau nửa năm ở Bắc Kinh.
Vào năm đó, 5 lượng vàng đã có thể đổi được một đống tứ hợp viện lớn ở Bắc Kinh.
Của cải mà Miêu Lục Chỉ trộm được, có thể đủ để mua vài toàn vương phủ. Có thể thấy thần trộm Miêu Lục Chỉ quả là danh bất hư truyền, nếu ông không rời khỏi Bắc Kinh, không biết còn có bao nhiêu đồ quý giá trong các gia đình giàu có không cánh mà bay.
Sau khi lẩn trốn ở trong chùa Bạch Mã, Miêu Lục Chỉ đã giấu gần mười kí vàng này ở chỗ cái giếng cạn ở gần cửa trước của chùa Bạch Mã. Thủ pháp giấu của Miêu Lục Chỉ rất khéo léo, cho dù cái giếng đó bị đào lại từ đầu cũng không thể phát hiện ra số vàng mà ông giấu.
- Anh Phong, hai người lén lút nói cái gì thế?
Nhìn thấy Miêu Lục Chỉ đang thì thầm với Tần Phong, Tạ Hiên nhất thời tỏ ra khó chịu. Hành vi của một già một trẻ này khiến cho cậu cảm thấy mình bị gạt sang một bên.
- Hiên, không có gì, lão Miêu giấu chút vàng, lần này đi tôi tiện đường sẽ lấy ra.
Tần Phong cũng không nói dối Tạ Hiên, số vàng đó không ít, cũng tương đương với hơn 1 triệu nhân dân tệ bây giờ. Nhưng chỉ là hơn 1 triệu, chút tiền ấy không thể tạo ra khoảng cách giữa anh em họ.
- Bây giờ ai còn dùng vàng, cổ lỗ sĩ quá…
Tạ Hiên nghe vậy bĩu môi. Vàng bây giờ 1 gam không quá 100 tệ, nếu so ra thì còn không bằng giá của phỉ thúy và ngọc thạch ở đây.
- Được rồi, mai chúng ta chia nhau ra làm. Hiên, cậu đi theo anh Nhiên, ở Tân Cương sẽ không sợ bị thiệt thòi.
Tần Phong có chút lo lắng, lại dặn dò:
- Lần này cậu đi là phải tìm được nguồn cung cấp, có thể trả trước một phần tiền cọc, nhưng nhất định phải chờ sau khi họ chuyển ngọc thạch tới Bắc Kinh rồi mới thanh toán…
Tạ Hiên có thông minh, nhưng kiến thức chuyên môn còn kém. Tất cả đồ ngọc đang bán đều là tinh phẩm, nên yêu cầu đối với ngọc thô cũng cao. Tần Phong sợ cậu ta sẽ bị người khác dùng ngọc nga để nói là hòa điền ngọc để ăn lãi.
- Anh Phong, em biết rồi. Nhưng chỉ mua được ngọc thô thì chúng ta cũng không có ai gia công.
Tạ Hiên nghe vậy nhíu mày. Tạ Hiên đã trở thành đại chưởng quầy, nên về con đường từ cung cấp đến tiêu thụ, cậu ta rõ như lòng bàn tay.
Mua ngọc thô là bước đầu tiên, còn gia công ngọc là bước đóng vai trò quan trọng. Nếu không có nó thì cũng không thể đem nguyên đống ngọc thô ra quầy để bán được.
- Tôi đã tìm Liễu sư huynh. Anh ta giới thiệu cho tôi một xưởng gia công, chỉ là ở Bắc Kinh. Chờ sau khi ngọc thô tới sẽ chuyển thẳng tới xưởng, có lẽ sang năm là có thể tiêu thụ.
Việc này Tần Phong đã sớm nghĩ tới, khi tới tìm Hội trưởng Liễu để hỏi về nguồn cung cấp ngọc thô cũng đã hỏi về tình hình gia công ngọc thạch ở Bắc Kinh.
Mấy năm gần đây, người gia công ngọc thạch ở Bắc Kinh ngày càng ít, thủ công mỹ nghệ từ xưa sánh ngang với Dương Châu, sớm đã không còn được như trước.
Nhưng Hội trưởng Liễu có vị bằng hữu vừa mới mở một xưởng gia công không lớn nhưng nếu tập trung sản xuất thì có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp hiện tại.
Sau khi Tần Phong nghe được tin này, vốn muốn mua lại xưởng gia công đó nhưng thời gian này thật sự quá bận, đành phải đợi sau khi từ Hà Nam trở về rồi mới tính.
Vào năm 98, ngoài một số thương nhân lớn và một số ngôi sao truyền hình hoặc quan chức, những người còn lại cũng rất ít đi bằng máy bay. Tuy rằng gần tết bận rộn nhưng giao thông hàng không lại rất trôi chảy, Lý Nhiên mua được vé máy bay một cách dễ dàng.
Sáng hôm sau, mấy người Tần Phong chạy tới sân bay. So với nhà ga đông người nhốn nháo thì sân bay yên ắng hơn rất nhiều, không có mấy người đang làm thủ tục lên máy bay.
Tần Phong và Chu Khải cùng bay tới thành phố Lạc Dương. Lý Nhiên và Tạ Hiên cùng đi tới Tân Cương. Hai chuyến bay lệch nhau hơn 20 phút, cả nhóm cũng tiến vào trong đại sảnh sân bay.
- Anh Phong, những người đó có thể rơi xuống không?
Nhìn qua cửa kính ở phía sau phòng có thể nhìn thấy máy bay trên đường băng. Sắc mặt Tạ Hiên hơi tái đi, dù sao một cỗ sát bay ở trên trời như vậy cũng luôn khiến cho người ta có cảm giác không được an toàn cho lắm.
- Hiên, đừng có nói gở.
Tần Phong cũng là lần đầu đi máy bay. Nói trong lòng không sợ thì không đúng lắm. Người như hắn, càng chỉ quen nắm sự an toàn trong tay mình chứ không phải trong tay của người lái máy bay.
- Không sao, nhìn hai người nhát gan kìa.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Phong và Tạ Hiên, Lý Nhiên ở cạnh giễu cợt, nói:
- Máy bay gặp tai nạn còn hiếm có hơn cả trúng thưởng lớn. Mọi người bình thường đều nghe thấy tin tai nạn giao thông, có mấy khi nghe thấy tai nạn máy bay không?
- Cũng đúng. Anh Nhiên, em xin được giao Hiên cho anh.
Tần Phong nghĩ cũng thấy có lý. Thấy đài phát thanh ở sân bay đã gọi họ chuẩn bị lên máy bay, vội nói:
- Nhớ kỹ anh cũng là cổ đông đấy, đến khi đó phải giảm giá xuống thật thấp!
- Cậu cút đi, nghĩ tôi ngốc à?
Lý Nhiên đá vào mông Tần Phong một cái. Đường đường là công tử của Lý gia đi tới nơi thâm sơn cùng cốc như Tân Cương, nếu không được chính quyền địa phương ưu đãi chút nào thì Lý Nhiên đúng là đã phí công lăn lộn.
Sau khi tiễn Tần Phong và Chu Khải, Lý Nhiên đem theo Phùng Vĩnh Khang và Tạ Hiên hai chân đang run đi về phía trước, lên lên máy bay đi Tân Cương.
Hơn một giờ sau, máy bay của Tần Phong đã hạ cánh xuống sân bay Lạc Dương.
- Còn nói nữa, máy bay này thật là chắc chắn, cảm giác còn thoải mái hơn so với tàu hỏa.
Người lần đầu đi máy bay như Tần Phong vẫn còn có chút chưa hết lo lắng. Trừ lúc cất cánh và những lúc bị rung xóc ra thì thời gian còn lại máy bay đúng là thoải mái hơn do với tàu hỏa.
- Anh Phong, vé máy bay cũng đắt hơn so với tàu hỏa đó.
Phải nói Chu Khải đúng là có tính tình keo kiệt của tổ tiên vùng Sơn Tây. Trong túi đựng hơn 300 nghìn tệ lại không cho hắn bỏ tiền mua vé máy bay, trên mặt vẫn còn bộ dạng đau khổ.
- Năng suất, lão Chu, cậu hiểu cái gì gọi là năng suất không?
Tần Phong cười cười gõ đầu Chu Khải một cái, nói:
- Ngồi tàu từ Bắc Kinh đi tới đó, ít nhất cũng phải mất 12,13 tiếng, chúng ta bây giờ mới bay được chưa lâu mà…
- Anh Phong, thời gian ngắn nhưng phải mất một tháng lương của người bình thường đấy…
Chu Khải bĩu môi nói:
- Cha tôi từ Lạc Dương đến Quảng Đông đều là đi ô tô, phải đi mất hai ba ngày, còn vất vả hơn chúng ta nhiều.
- Haiz, lão Chu, đừng có nói nhảm. Người mặc áo dài, đội mũ kia là cha cậu sao?
Tần Phong vừa đi vừa nghĩ tới hình tượng một ông chủ vùng Sơn Tây của cha Chu Khải, vừa nhấc đầu lên thì nhìn thấy một người trung niên khoảng hơn 40 tuổi, cách ăn mặc giống như trong cảm nhận của mình.
- Đi, cha của cậu mới có cái bộ dạng đó.
Chu Khải tức giận xì một cái, giương mắt xem xét xung quanh, kéo Tần Phong ra ngoài, chỉ vào một người trung niên tướng mạo đường đường, mặc âu phục, giày da, nói:
- Đó mới là cha tôi!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận