Đúng lúc Tần Phong và Tạ Kim Bảo nói chuyện, có mấy người đi tới, đi đầu là Đậu Kiến Quân, người chưa đến đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói:
- Nghe nói Tần lão đệ là đệ tử của Tề tiên sinh, nghĩ rằng tất năng lực giám định nguyên thạch (đá nguyên khối) cũng không tầm thường?
- Đệ tử của Tần tiên sinh, chắc gì đã có tài như thầy giáo?
Một giọng nói lành lạnh vang lên theo sau đó:
- Ông chủ Tần liên tiếp cược thua tám khối nguyên thạch, cái này vận may không phải tệ bình thường, vừa xong tôi lại cắt ra được miếng Phỉ thúy nhé…
Không tính những miếng đá giả, hàng đá nguyên chính gốc đến từ Myanma, cho dù cắt không ra thượng hạng Phỉ thúy, thì thường cũng phải cho ra Phỉ thúy chất lượng bình thường hoặc kém.
Hành động Tần Phong cố ý làm mình không hiểu nghề, làm cho mọi người hết sức thất vọng về năng lực giám định đá cược của hắn, nghe thấy có người nói vậy, nhiều người cũng gật đầu tỏ ý đồng tình.
- Ông chủ Triệu, ông cắt ra được Phỉ thúy à? Không phải là giả đấy chứ?
Tần Phong không có chút thiện cảm nào với Triệu Phong Kiếm, mở lời nói:
- Ông chủ Triệu bán ngọc thạch, mười hai miếng thì cả mười hai là giả, dễ thấy vận may cũng không tốt hơn tôi là mấy đâu.
- Cái gì? Mười hai miếng đá đều là giả?
- Sợ là cố ý đấy? Lão họ Triệu này không coi trọng…
- Nhất định là cố ý, nghe nói người Hà Nam làm giả ghê lắm…
Người Quảng Đông chơi Phỉ thúy rất nhiều, nhưng ngọc Hòa Điền lại chẳng mấy thịnh hành, vì vậy ở Hà Nam phát sinh ra việc này lại không truyền đến Quảng Đông.
Chỉ là hôm nay có mặt tại đây đều là những người kiếm ăn trong nghể ngọc thạch, ngọc Điền Hòa và Phỉ thúy cũng có chỗ giống nhau, mọi người nghe Tần Phong nói xong bắt đầu xì xào bán tán.
- Thằng họ Tần kia, đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng mày không hiểu ngọc thạch, đừng có đem tao ra ra bảo hàng giả nhé.
Vốn nghĩ chạy đến Quảng Đông sẽ không có ai nhắc đến chuyện này nữa, nhưng Triệu Phong Kiếm không ngờ tới Tần Phong lại đem ra nói ở đây, phút chốc gương mặt Triệu như bị lửa đốt, nóng ran.
- Vì thế Triệu Kiếm Phong cũng lật mặt ngụy trang, ngoài việc chửi bới ầm ĩ và động thủ đánh người, ngôn ngữ đã không còn khách khí gì.
- Hàng thật hàng giả, trong tâm biết là được rồi.
Tần Phong lắc đầu, tâm tính Triệu Phong Kiếm ti tiện dị thường, Tần Phong hết sức phản cảm, lười không thèm tốn nước bọt với nó.
- Bản lĩnh không đủ, là thật là giả, mày cũng không sợ mất mặt Tề tiên sinh à?
Triệu Kiếm Phong cười nham hiểm nói:
- Cả tám miếng Phỉ thúy một cái cũng không cắt ra được tí nào, có thật là do vận may không tốt? Sợ là chỉ nói lên rằng con mắt nhìn có vấn đề?
- Ông chủ Triệu, quân tử tuyệt giao không nói lời xấu…
Ánh mắt Tần Phong bình tĩnh nhìn Triệu Phong Kiếm nói:
- Chỉ là tôi không muốn hàng nhà ông thôi, làm gì mà phải như thế?
- Đồ của tao là thật thật, dựa vào mắt nhìn của mày, đến ngọc Hòa Điền cũng xem không chuẩn thì xem sao được đá nguyên Phỉ thúy à?
Triệu Phong Kiếm không muốn buông tha Tần Phong, liếc một cái đống đá đang để trên xe của Tần Phong nói:
- Chỉ sợ mày mua những miếng đá” nửa cược” này sẽ cắt thua cho xem? Thực tế luôn thắng hùng biện, mắt nhìn của ngươi như nào, mọi người đều thấy cả rồi…
Về việc Tần Phong vạch trần việc mình buôn bán ngọc giả ở Lạc Thị, Triệu Phong Kiếm vẫn luôn canh cánh trong lòng, nếu không ông ta đã không bảo Đậu Kiến Quan tìm Tạ Kim Bảo chơi xấu Tần Phong.
Lúc này thấy Tần Phong bỏ ra hai triệu mua miếng đá “nửa cược” giá chỉ ba bốn trăm nghìn. Triệu Phong Kiếm khoái chí, toàn thân phấn chấn vui vẻ, nhất thời không nhịn được nên chọc ngoáy Tần Phong vài câu.
Nhưng lời Triệu Phong Kiếm vừa thốt ra, những người đang đứng đó nhất thời trau mày, trong hội cá cược mà nguyền rủa người khác cược thua, đây rõ là lời lẽ so với chửi cha mẹ họ hàng còn độc ác hơn nhiều
Tuy không biết chuyện giữa Tần Phong và Triệu Phong Kiếm ai thật ai giả, nhưng trong tâm mọi người đều giữ ấn tượng đề phòng.
- Ngay Tạ Kim Bảo và Đậu Kiến Quân đưa Tần Phong vào chòng cũng không nhịn được nheo mắt lại.tục ngữ nói làm người phải biết giữ đường lùi, Triệu Phong Kiếm cũng thật không cần phải hung hãn ép người thế chứ.
Nghe xong lời của Triệu Kiếm Phong, Tần Phong trong lòng cũng rung động, ánh nhìn nơi khóe mắt có phần không tự nhiên lướt qua mặt của Tạ Kim Bảo, đột nhiên hiểu ra, Tạ Kim Bảo cho mình vào chòng cũng có nguyên nhân cả?
- Nguyên thạch vẫn chưa cắt, ông chủ Triệu đã biết tôi nhất định thua, thật là có mắt nhìn đời, tốt thật…”
Tần Phong trong lòng lạcoi như không, tuy cái chòng này là do Tần Phong tự nguyện chui vào, huống hồ ai cười đến phút cuối còn chưa biết được, nhưng bị người khác tính kế, cũng đủ làm cho Tần Phong thật sự nổi điên.
Tần Phong càng phẫn nộ, biểu hiện trên mặt càng tỏ ra bình tĩnh, chỉ là lời hắn nói ra lại làm cho Tạ Kim Bảo và Đậu Kiến Quân đều sửng sốt, trên mặt lại càng biểu hiện ra không tự nhiên.
- Lão Triệu, đi, ăn cơm thôi.
Nhìn thấy cuộc tranh cãi này sắp bùng nổ lên cao trào, Đậu Kiến Quân kéo lấy Triệu Phong Kiếm, anh tuy là buôn lậu nhưng cũng liên quan tới hàng cổ vật nên vẫn kiêng kị ba phần trước thanh danh của Tề Công
- Lão Đậu, thằng nhóc này cá nằm trên thớt rồi mà vẫn già mồm…
Triệu Phong Kiếm tự thấy mình chiếm thượng phong, vẫn chưa muốn tha cho Tần Phong nói:
- Có hay không bản lĩnh giám định Phỉ thúy, cắt đá ra mới biết, tên họ Tần kia, mày có dám cắt đá trước mặt mọi người không?
- Đá của tôi, cắt hay không cắt có liên quan gì tới ông?
Tần Phong dù tuổi không lớn, nhưng cũng gọi là có máu mặt giang hồ rồi, sao có thể nghe lời kích bác của Triệu Kiếm Phong?
- Tề tiên sinh cũng thật là già cả mắt hoa rồi, sao lại nhận một thằng như mày làm đệ tử? Triệu Phong Kiếm bĩu môi, không nhận thấy, câu nói này của mình lại mang đến họa hại thân.
- À? Thật là muốn tôi cắt đá à?
Tần Phong cúi đầu, không ai nhìn được sát khí trong đôi mắt ấy, rồi khi ngẩng đầu lên lại là một gương mặt tươi tắn như ánh mai, cười nói:
- Tốt thôi, vậy trưa nay không ăn cơm trưa nữa, cho mọi ngườI chứng kiến miếng đá “nửa cược” của ông chủ Tạ!
Tần Phong sau khi mua được miếng Phỉ thúy màu sắc đặc biệt kia, vốn đã không muốn để bụng với Tạ Kim Bảo, nhưng sau khi cảm thấy bị Tạ Kim Bảo và Triệu Phong Kiếm lừa mình vào chòng, Tần Phong cũng không muốn giữ thể diện cho lão họ Tạ nữa.
- Ôi, ông chủ Tần, ăn cơm, chúng ta ăn cơm trước đã, có việc gì ăn xong rồi làm cũng không muộn mà.
Tạ Kim Bảo là người miền nam, làm người ứng xử so với Triệu Phong Kiếm khéo léo hơn, tuy đã chòng được Tần Phong nhưng cũng không muốn đắc tội chết, vì vậy nên mới đánh trống lảng.
- Tay nghề ông chủ Tạ khá lắm, ông chủ Tần bữa trước có cầm mấy thứ không phải xuất từ chỗ ông đấy chứ? ’
Tần Phong vẫn đang mỉm cười, nhưng lời hắn nói ra lại làm cho sắc mặt Tạ Kim Bảo Đậu Kiến Quân và Triệu Kiếm Phong cùng lúc biến đổi.
- Sao nó lại biết? Tần Phong nói ra câu này trong lòng Tạ Kim Bảo ba người đồng thời nảy sinh nghi vấn.
Đậu Kiến Quân làm nghề buôn lậu cổ vật, nhưng lại ở Dương Mỹ chủ yếu, cũng không thiếu lần va vấp với ngọc thạch, huống hồ còn có lúc ông cũng đánh tráo ngọc thạch thật giả với nhau, mang ra nước ngoài tiêu thụ.
Còn Tạ Kim Bảo lại là cao siêu trong công nghệ làm giả, bị Tần Phong nhìn chuẩn đúng luôn, Triệu Phong Kiếm đem ra số ngọc thạch giả mại ngọc Điền Hòa đều là tác phẩm của Tạ Kim Bảo.
- Ha ha, tôi chỉ nói chơi thế thôi, ông chủ Tạ là ông chủ lớn, nhất định không có chuyện làm giả đâu.
Tần Phong cười ha ha lạI làm cho lòng dạ ba người khó chịu, họ hợp tác đã được một số năm, nhưng chưa hề xảy ra vấn đề gì, không ngờ nay lại bị Tần Phong phá đám.
- Tất nhiên rồi, thanh danh của lão Tạ này, ai cũng đều biết cả, ông chủ Tần cứ đùa.
Trán Tạ Kim Bảo lộ ra một vệt mồ hôi hột, việc mua bán ngọc thạch của ông ta rất lớn, chế tạo ra những đồ nhái ngọc thạch, không ít lần từng bán với giá hàng thật.
Nếu mà bị đám khách quen nghe thấy những thông tin ông ta làm nhái này mà chuyên môn vào ngành giám định, vậy thật là làm ông ta tổn thất không biết bao nhiêu mà kể
- Có phải đùa hay không, chúng ta đem những miếng đá này cắt ra thì biết?
Gương mặt Tần Phong lộ vẻ nham hiểm, quay trở lại nói:
- Khải, chuẩn bị công cụ, lau xoa dọc xuống theo đường vân con trăn ra, tôi muốn xem xem, đá nguyên của ông chủ Tạ thật đến mức nào?
Tần Phong vẫn luôn khắc ghi lời thày “làm người giữ đường lùi”, nhưng nhiều lần Triệu Phong Kiếmép người quá lắm, lần này làm Tần Phong nóng tiết rồi, chuẩn bị vạch mặt đối phương.
- Lời của Tần Phong vừa nói ra, sắc mặt Tạ Kim Bảo trong khoảnh khắc trắng bạch một mảnh.
Phải biết, những mãng văn tạo giả ấy, mãng văn là mãng văn chuẩn nhưng đều là “di hoa tiếp mộc” lấy từ những nguyên thạch cược thua chắp nối vào.
Cách chắp nối này tuy là cao minh nhưng phải dùng đến một số hóa chất kết dính.
Nếu lau theo đường cắt, thì ai cũng không thể phát hiện thủ thuật bên trong, nhưng nếu chuyên môn lau theo đường mãng văn, thì những hóa chất kết dính ấy nhất định sẽ bị những người giàu kinh nghiệm nhận biết được.
Vì vậy sau câu nói này của Tần Phong, đầu óc Tạ Kim Bảo nhất thời hỗn loạn, ông nghĩ thế nào cũng không hiểu, vì đâu Tần Phong lại nhìn ra vết tích hoa văn con trăn ông ta làm.
Điều càng làm cho Tạ Kim Bảo không hiểu là tại sao Tần Phong rõ ràng biết đây là miếng bị làm giả, vậy mà còn bỏ ra số tiền lớn thế để mua cho được?
Nhưng lúc này Tạ Kim Bảo biết rằng, nếu Tần Phong thật sự lau đá từ nơi có mãng văn, thì thanh danh của ông ta trong hội cược đá coi như xong, về sau chẳng ai thèm mua đá của ông ta nữa.
So với tương lai kinh doanh về sau, số tiền hai triệu nay thu từ Tần Phong thật chẳng bõ bèn gì.
Chỉ nghĩ tới đây, chân tay của Tạ Kim Bảo đã lẩy bẩy, môi run run, muốn nói lời cầu xin Tần Phong nhưng giữa chốn đông người này, thật không biết phải làm sao.
Đến ngay cả Triệu Phong Kiếm vừa dương dương đắc ý cũng biết việc không đúng, liền ngậm chặ miệng, không dám nói đểu Tần Phong nữa.
Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của bạn mình, Đậu Kiến Quân đứng ra nhìn về phía Tần Phong nói:
- Ông chủ Tần, không biết có thể mời cậu nói chuyện riêng chút được không?
Việc này là do Triệu Kiếm Phong gây ra, nhung đi thu dọn, Đậu Kiến Quân bắt buộc phải làm, không cần biết là hù họa hay uy hiếp đều không thể để Tần Phong hôm nay vạch trần hành vi làm giả.
- Được, ông chủ Đậu có lời, tiểu tử nào dám không đồng ý?
Tần Phong gật gật đầu, quay người đi ra ngoài, Đậu Kiến Quân đứng ngẩn ra, liên tục ra ám thị Tạ Kim Bảo và Triệu Phong Kiếm đừng có ra ngoài, rồi bản thân tiếp gót sau Tần Phong.
- Ông chủ Đậu, đường chúng ta đi không giống nhau, ông tội gì phải dây dưa vào chuyện này?
Đên nơi giao dịch đá nguyên ngọc thạch này, bỗng nhiên khí chất của Tần Phong thay đổi hẳn, mùi giang hồ lan tỏa, dù đứng cạnh Đậu Kiến Quân người nắm giữ các con đường buôn lậu Quảng Đông Quảng Tây, cũng không có một chút nào chịu lép vế
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận