- Kiếm được tiền mà cũng có phiền não sao?
Tên mập buồn rầu dứt tóc, hiện tại cũng không phải thời kỳ kinh tế kế hoạch mười mấy năm trước, trong thời đại thị trường là vua này, gã đến tận giờ chưa từng nghĩ bản thân còn có thể buồn rầu vì không có hàng bán.
Ném quyển số sang một bên, Tạ Hiên nhìn Tần Phong, nói:
- Anh Phong, chỗ lúc trước anh nhập hàng ngọc Hòa Điền có thể nhập thêm một lô hàng nữa không?
- Tôi cũng không ngờ việc kinh doanh lại tốt đến thế.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Nhà buôn lúc trước ở Tân Thiên tôi tìm được là nhà buôn cấp hai, không tính đến chuyện chúng ta bị thiệt vì phải chịu phí trung gian, mà nhà buôn đó có lẽ không có lượng hàng lớn như vậy…
Tần Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Muốn nhập hàng, tốt nhất là trực tiếp liên hệ với mỏ ngọc ở Tân Cương, chúng ta có thể mua đá nguyên khối về gia công, như vậy cũng có thể đảm bảo chất lượng của ngọc…
Người kiếm ăn dựa vào ngọc rất nhiều, nhưng phân ra cũng chỉ có 3 loại, 1 là người kinh doanh ngọc thạch nguyên khối, bọn họ kinh doanh ngọc nguyên khối mới khai thác, vẫn chưa gia công, còn gọi là nhà buôn ngọc nguyên khối…
Loại thứ 2 là gia công điêu khắc, còn gọi là thợ thủ công, bọn họ mỗi ngày đều tiếp xúc với ngọc thạch, nhưng không tham gia buôn bán ngọc thạch, chỉ kiếm tiền gia công.
Còn loại thứ 3, chính là cửa hàng tiêu thụ cuối mà Tần Phong mở, khâu này trực tiếp bán cho khách hàng, lợi nhuận cũng kiếm được nhiều nhất trong 3 loại.
Nhưng đồng thời, hạn chế mà nhà tiêu thụ gặp phải cũng nhiều nhất, bất kể là giá cả đá nguyên khối thay đổi hay là thợ thủ công khan hiếm đều ảnh hưởng rất lớn đến nhà tiêu thụ.
Ở giữa khâu thứ 2 và 3 còn có một đám thương gia bán sỉ, sau khi bọn họ mua ngọc nguyên khối đem đi gia công thành trang sức ngọc, trực tiếp bán sỉ cho cửa tiệm tiêu thụ cuối, kiếm tiền chênh lệch trong đó.
Bình thường những nhà buôn ngọc thạch có chút thực lực sẽ không phải lo lắng về con đường bán sỉ, cũng là do Tần Phong khai trương cửa tiệm quá gấp mới phải lấy hàng trong tay bọn họ.
Hiện tại Tần Phong muốn bỏ qua khâu trung gian này, trực tiếp đến Tân Cương nhập ngọc thạch, sau đó tìm một xưởng có kỹ thuật tốt để hợp tác, trở thành nguồn cung cấp của tiệm mình, giải quyết vấn đề tận gốc.
- Anh Phong, chúng ta không có quan hệ ở Tân Cương, nghe nói mỏ ngọc thạch ở đó bị người ta lũng đoạn ghê gớm.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên nhíu mày, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nói:
- Đúng rồi, ông chủ Tôn hôm nay đến dường như có quan hệ rất rộng ở Tân Cương, hay là… chúng ta nhờ ông ta liên hệ?
Việc kinh doanh thập niên 90 đều phải nói đến ân tình, giá cả khi có người giới thiệu nhất định sẽ khác so với khi tự mình tìm đến.
- Họ Tôn ấy à? Ông ta không chửi bới tôi sau lưng đã là tốt lắm rồi.
Tần Phong nghe vậy bĩu môi, tục ngữ nói người cùng nghề là oan gia, hiện giờ Tần Phong bán được nhiều hàng như vậy, chỉ sợ là bị đám ông chủ kinh doanh ngọc thạch ghen ghét vô cùng.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tạ Hiên suy nghĩ một lát, lộ ra vẻ độc ác, hung dữ nói:
- Mẹ kiếp, hay là để anh Viễn Tử dẫn vài người đi hù dọa bọn họ?
- Đừng có nghĩ đến chuyện đấy.
Tần Phong vỗ một cái vào đầu Tạ Hiên, nói:
- Làm gì cũng có luật lệ, cạnh tranh trong kinh doanh dựa vào bản lĩnh từng người, nếu cậu dám dùng thủ đoạn khác sớm muộn cũng sẽ bị những người cùng nghề liên hợp lại loại trừ khỏi ngành.
Hôm nay mới nói chuyện với Tề Công, Tần Phong đã quyết định kinh doanh nghề này một cách đứng đắn, hắn tất nhiên sẽ không để Tạ Hiên làm bừa.
- Anh Phong, vậy cứ để mặc hàng bán hết vậy sao?
Tạ Hiên tuy rằng thông minh nhưng Văn Bảo Trai năm đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ, thậm chí còn chẳng có người giúp việc, không thể so với Chân Ngọc Phường hiện tại.
- Hiên Tử, cậu không phải vội, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả, số hàng này của chúng ta không phải còn có thể chống đỡ một tháng sao…
Tần Phong vuốt cằm, ngẫm nghĩ, nói:
- Tăng giá những món hàng này lên gấp đôi, để xem lượng tiêu thụ mấy ngày này thế nào, mặt khác tôi sẽ đi tìm lão Phùng và lão Chu, nhà bọn họ đều kinh doanh đồ cổ, không chừng cũng có chút quan hệ ở Tân Cương.
Tần Phong trước kia đã từng hỏi Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải, nhà hai người này một kinh doanh tranh chữ đồ gốm, một kinh doanh đồ Thanh Đồng, cũng không có liên quan nhiều đến ngọc thạch.
Nhưng ngành đồ cổ thông với nhau, không kinh doanh mặt hàng này chưa chắc đã không có quan hệ, nói thế nào Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải đều là cổ đông của Chân Ngọc Phường, hiện tại gặp khó khăn bọn họ hẳn cũng không thể ngồi yên.
Nếu như hai người này cũng không có cách nào, Tần Phong sẽ đi tìm Vi Hoa, với những mối quan hệ của Vi Hoa trong giới kinh doanh và giới chính trị, tin chắc nhất định có mối ở Tân Cương.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói thêm:
- Hiên Tử, mấy ngày này cậu chú ý quan sát một chút, chọn ra một quản lý trong những nhân viên bán hàng kia, về sau cậu là chưởng quầy, phải đi nhiều, không thể lúc nào cũng ở trong tiệm được.
Không giống với những tiệm đồ cổ khác, Chân Ngọc Phường chỉ bán chứ không mua, cho nên cũng không có gì cần Tạ Hiên giám định, trọng tâm công tác của gã trong khoảng thời gian này chủ yếu là tổ chức nguồn cung cấp.
- Anh Phong, em hiểu rồi..
Tạ Hiên gật đầu, kỳ thực gã đã sớm để ý đến một cô bé xinh đẹp trong tiệm, cũng chính là quản lý của Nhã Trí Trai ngày trước, chỉ là không dám đề cập với Tần Phong mà thôi.
- Đúng rồi, Hiên Tử, còn chuyện này nữa.
Tần Phong chợt nhớ đến một chuyện, nói:
- Sau khi tôi đi theo Tề lão gia học nghiên cứu, thời gian ở trường học sẽ ít đi, về sau phần lớn thời gian sẽ ở Tứ Cửu Thành bên này, cậu tìm một căn tứ hợp viện ở gần đây, đến lúc đó có thể mang Đại Hoàng qua ở…
Kỳ thi mấy ngày trước không có vấn đề gì với Tần Phong, sau Tết, hắn liền đi theo Tề Công bắt tay vào làm hạng mục phục chế văn vật trong Bảo tàng Cố Cung, mỗi ngày chạy về Đại học Bắc Kinh thì có chút xa.
Hơn nữa Tạ Hiên đi làm ở Phan Gia Viên, cả ngày ở khách sạn cũng không phải biện pháp, chẳng bằng thu xếp sớm một chút, mua một căn nhà, Lý Thiên Viễn cũng có thể đến đó ở, mấy anh em cùng ở một chỗ cũng tiện hơn.
- Anh Phong, chuyện này dễ thôi, anh muốn mua một căn thế nào?
Tạ Hiên gật đầu, gã cũng muốn mua một căn nhà, bởi vì ở khách sạn tuy rằng tiện lợi, nhưng chỗ ở quá nhỏ, ngày ngày ở trong đó cảm thấy rất bức bối.
- Chọn một căn nhà lớn một chút…
Tần Phong cười nói:
- Hiên Tử, cậu không thấy sao, hiện tại cải tạo thành cũ, tứ hợp viện bị đập đi không ít, về sau nhất định giá sẽ tăng, hiện tại mua là tốt nhất.
- Được, anh Phong, ngày mai em sẽ đi xem, trước Tết mua nhà cũng rẻ.
Trong quan niệm của người Trung Quốc, có nhà ở mới tính là có nhà, sau khi từ Tân Thiên đến Bắc Kinh vẫn đều là thuê phòng ở. Đám người Tạ Hiên có cảm giác trôi dạt không ổn định, hiện tại nghe Tần Phong muốn mua nhà ở, gã còn mừng hơn chuyện cửa hàng kinh doanh phát đạt.
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai xem xem việc buôn bán trong tiệm thế nào.
Tần Phong hôm nay uống nhiều rượu, lúc này hơi cảm thấy say, rốt cuộc không chống đỡ được, chưa kịp tắm đã lăn ra ngủ.
Tình hình còn tốt hơn Tần Phong dự đoán, tuy rằng ngày hôm sau là thứ Hai. Bên trong Phan Gia Viên không họp chợ, lượng người qua lại cũng ít đi, nhưng mức tiêu thụ cả ngày vẫn đạt đến hàng triệu.
Đây cũng là nhờ hiệu quả của câu tuyên truyền giả 1 đền 10 và có thể mua lại, những người chơi ngọc trong thủ đô đều đến mua không ít hàng tinh phẩm trong cửa tiệm.
Nhưng đến ngày thứ ba, việc kinh doanh trong tiệm giảm xuống rất nhiều, mức tiêu thụ một ngày chỉ hơn 200 ngàn. Mấy ngày sau cũng chỉ duy trì ở con số này.
Nhưng đến thứ Bảy, Phan Gia Viên họp chợ, việc kinh doanh lại sôi nổi hẳn lên, trong một ngày thứ Bảy bán được 6 triệu, Chủ nhật bán được 7 triệu.
Tính toán liền thấy, trong 8 ngày khai trương, mức tiêu thụ đạt đến 20 triệu. Trong đó trừ đi giá nhập vào và các khoản phụ phí, lãi ròng không ngờ đạt đến 12 triệu.
Sau khi thống kê ra con số này, Tần Phong và Tạ Hiên gần như suốt đêm không ngủ, bọn họ đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, một cửa hàng bị Phương Nhã Chí coi là kinh doanh kém, trong tay bọn họ lại trở thành chậu châu báu.
Ngày thứ Hai tuần thứ hai đến, Tần Phong tập hợp đám người Lý Nhiên lại, Chu Khải vốn đã mua vé tàu hỏa trở về nhà đón Tết cũng bị Tần Phong cản lại, hắn chuẩn bị tổ chức một cuộc họp cổ đông.
Trong phòng khách lầu hai lúc này đã ngồi đầy người, ngoại trừ Vĩ Hàm Phi tham gia buổi hòa nhạc ở Vienna ra thì cổ đông coi như đến đủ.
- Tần Phong, rốt cuộc có chuyện gì vậy, Tết đến tôi bận lắm.
Lý Nhiên vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn Tần Phong, anh ta tuy rằng không được coi trọng trong gia tộc lắm, nhưng trước Tết vẫn phải đại diện cho trưởng bối nhà mình đi thăm hỏi một số mối quan hệ không quan trọng, bận đến nỗi không có thời gian ở bên bạn gái.
- Đúng vậy, Tần Phong, giáp Tết tôi vất vả lắm mới mua được vé tàu hỏa, cứ vậy mà bỏ phí sao?
Chu Khải ra vẻ đau không muốn sống, từ sau khi anh ta xin nhà mình hơn 200 ngàn để góp cổ phần.mức tiêu dùng, sinh hoạt của Chu Khải đã giảm xuống rất nhiều.
Ông cha keo kiệt của anh ta đã nói, nếu như con trai đầu tư buôn bán rồi thì từ nay về sau nhà sẽ không cấp tiền sinh hoạt và tiều tiêu vặt nữa, hại Chu Khải xếp hàng cả đêm mới mua được vé tàu hỏa, hơn nữa còn là vé đứng.
- Ông chủ Chu, không phải chỉ là vé tàu hỏa thôi sao?
Tạ Hiên không đồng tình với tính nhỏ mọn của Chu Khải, cười nói:
- Hôm nay họp xong, anh có thể ngồi máy bay về nhà ấy chứ.
- Ông chủ cái con khỉ…
Chu Khải trừng mắt nhìn, sau đó than thở:
- Túi anh đây hiện giờ còn nhẵn hơn cả mặt, chỉ sót lại có mấy đồng xu thôi.
- Lão Chu, Hiên Tử nói đúng đấy, hôm nay tìm mọi người đến là có hai chuyện.
Tần Phong tiếp lời Chu Khải, nói:
- Chuyện thứ nhất chính là cần các anh hỗ trợ mở rộng nguồn cung, đây là chuyện liên quan đến tồn vong của Chân Ngọc Phường chúng ta.
Chu Khải lúc này chỉ nghĩ làm thế nào để về nhà, không đợi Tần Phong nói xong đã vội vàng hỏi:
- Vậy còn chuyện thứ hai thì sao? Có liên quan đến vé máy bay của tôi sao?
Tần Phong gật đầu, nói:
- Lão Chu, đáp đúng rồi, chuyện thứ hai chính là chia hoa hồng!
- Chia hoa hồng? Mới khai trương chưa được bao lâu mà?
Tần Phong vừa nói dứt, mấy người kia lập tức quay ra nhìn nhau
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận