Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 280: Tứ hợp viện (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-21 21:19:16
- Mã lão đệ, với danh tiếng tổ tiên của lão đệ, cái giá này ta không nên thay đổi, nhưng cái giá này thật sự là hơi cao đấy?
Miêu Lục Chỉ chống cây gậy ở trên mặt đất, dừng một chút, nói:
- Lão đệ cũng biết, giá nhà ở Bắc Kinh hiện giờ cũng chỉ gần 1000 tệ/m2, hơn nữa bọn trẻ đều thích ở nhà lầu có hệ thống lò sưởi. Trừ phi là lão già như ta, nếu không thì không mấy ai đồng ý ở tứ hợp viện.
Đúng là Miêu Lục Chỉ nói thật, vài năm 98 này, đang là giai đoạn bắt đầu loại bỏ bất động sản, quan niệm ở nhà nhà nước của mọi người vẫn chưa thay đổi. Chỉ cần đi làm, không cần biết là ký túc xá hay là do đơn vị phân công, nhà nước luôn cho nhà để ở.
Trong tình hình đó, không ai đồng ý tiêu tiền của mình để mua nhà. Hơn nữa, nhà công mà nhà nước bán cho còn có tính ra tuổi công tác. Một căn nhà gần 100m vuông, chỉ cần mấy nghìn tệ là có thể mua được.
Đương nhiên, một bộ phận những người giàu có cũng có nhu cầu mua nhà, nhưng những người như thế mua nhà thì đương nhiên là thích biệt thự, sao có thể để ý đến mấy căn tứ hợp viện đã cũ nát này?
Cho nên mặc dù căn tứ hợp viện này không tồi, nhưng thật sự là vô cùng khó bán. Bởi vì người thích ở thì không mua nổi, mà người mua được thì lại không thích. Nếu không thì Mã Dược Thiên cũng đã không nhờ Chu Lập Hồng giới thiệu người mua.
Theo giá cả thị trường, tứ hợp viện còn rẻ hơn so với nhà lầu. Căn tứ hợp viện này của Mã Dược Thiên cao nhất cũng chỉ 12 triệu. Ông ta ra giá 2 triệu thật sự là hơi cao.
Nghe Miêu Lục Chỉ nói xong, Mã Dược Thiên cười khổ lắc đầu, nói:
- Lão ca nói có lý, nhưng căn tứ hợp viện này, thấp hơn 2 triệu thì tôi sẽ không bán.
Nếu không phải vì con trai, Mã Dược Thiên sao có thể bán căn nhà của tổ tiên đi? Lần này bán nhà xuất ngoại, cũng không nghĩ tới chuyện trở về. Bởi vì thật sự ông không còn mặt mũi nào để gặp tổ tiên nữa.
Thái độ của Mã Dược Thiên kiên quyết như thế, Miêu Lục Chỉ nhất thời không biết nói gì cho phải. Ông biết 2 triệu là vượt xa giá cả trên thị trường, đương nhiên không thể đồng ý.
Thấy Miêu Lục Chỉ và Mã Dược Thiên không ai nhường ai, Tần Phong đi tới bên cạnh chiếc bàn dài, cười nói:
- Mã lão tiên sinh, bình thường ông rất thích viết chữ?
- Tôi là hội viên Hiệp hội Thư pháp Quốc gia…
Mã Dược Thiên nhìn Tần Phong, giọng nói có chút lạnh nhạt. Tính cách của lão có chút quái gở. Nếu không sống đến tầm này tuổi, trong Hiệp hội thư pháp cũng không thiếu kẻ có tiền, cũng không tới mức vì hai ba triệu mà phải bán nhà.
Tần Phong làm như không nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Mã Dược Thiên, đi quanh chiếc bàn một hồi lâu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ và nghiên mực ở trên bàn, nói:
- Mão lão tiên sinh, nghiên mực này của ông không tồi. Thạch long vân bác, làm từ đá Đoan Khê, đúng là báu vật lâu năm.
- Ồ? Chàng trai trẻ, cậu còn hiểu về nghiên mực?
Mã Dược Thiên hơi kinh ngạc nhìn Tần Phong, nói:
- Cậu xem, cái gì gọi là nghiên mực Đoan Khê?
- Mã lão tiên sinh đang thử cháu đúng không?
Tần Phong nghe vậy cười nói:
- Đá Đoan Khê được lấy từ núi Lạn Hà phía đông nam Đoan Khê của Quảng Đông, trọng lượng rất nhẹ, vừa cương vừa nhu, từ Đại Đường tới nay rất được các học sĩ yêu thích.
Hơn nữa hoa văn trên nghiên mực Đoan Khê rất đẹp, lại thêm tài nghệ gia công tuyệt vời khiến cho vị trí ngày càng cao, là nghiên mực hàng đầu ở trong nước.
Nghiên mực này của Mã lão tiên sinh phong cách cổ xưa, điêu khắc hoa văn rồng, có lẽ là cổ vật thời Tống. Hiện giờ giá cả của nghiên mực tuy không cao lắm nhưng vẫn có thể có giá 30 đến 50 nghìn tệ.
- Ồ? Chàng trai trẻ, hiểu biết không ít nhỉ. Đúng vậy, đây đúng là tinh phẩm trong những chiếc nghiên mực Đoan Khê…
Ánh mắt Mã Dược Thiên có chút tự hào, nói:
- Món đồ này là ta tìm được trong Phan Gia Viên sáu năm trước. Ban đầu không có mấy người biết, bây giờ muốn mua nhưng lại không có ai bán…
Người yêu thích thi họa, hầu hết trong nhà đều giấu tứ bảo. Chiếc nghiên mực Đoan Khê này Mã Dược Thiên mua hết 50 tệ, coi như hời lớn, bình thường cũng thích nhất là khoe khoang với người khác.
Đương nhiên là nhà dột thì mái phải thủng, ở trên chiếc bàn này bày tổng cộng hai ba mươi nghiên mực cổ, trong đó phần lớn đều là đồ mô phỏng thời nhà Thanh, tính ra ông ta cũng không hời được bao nhiêu.
- Con mắt của Mã lão tiên sinh thật tinh tường. Hình dáng của nghiên mực Đoan Khê này đơn giản, người thường đúng là không biết được.
- Đương nhiên, bây giờ ta cho bọn họ hối hận mà chết.
Lời này của Tần Phong quả nhiên đã gãi đúng chỗ ngứa của Mã Dược Thiên. Mã Dược Thiên nhìn Tần Phong đã cảm thấy vừa mắt hơn nhiều, nói:
- Cậu đúng là không giống với những người trẻ tuổi khác, vẫn biết học hỏi. Thanh niên bây giờ trong mắt chỉ biết đến tiền.
- Đương nhiên. Mã lão tiên sinh, anh Phong của cháu chính là học trò của thầy Tề Công.
Tạ Hiên ở bên cạnh vẫn còn trẻ, rốt cuộc không nhịn được. Tạ Hiên sớm đã khó chịu với dáng vẻ cậu già lên mặt của Mã Dược Thiên, liền mở miệng nói ra Tần Phong là học trò của Tề Công.
- Học trò của Tề lão tiên sinh?
Mã Dược Thiên nghe xong liền đứng dậy, có chút không dám tin, nói:
- Thời gian trước có nghe nói Tề lão tiên sinh nhận học trò, chính là cậu sao?
Nói về sức ảnh hưởng của Tề Công ở trong nước thì có uy tín nhất chính là ở trong giới thư pháp. Vì có cung nên tất có cầu nên khiến cho thư pháp của ông được lưu truyền rất rộng, tuy giá cả không cao lắm nhưng thành tựu của Tề lão tiên sinh trong giới thư pháp cũng đã quá rõ ràng.
Mã Dược Thiên tuy rằng tính tình cao ngạo nhưng vẫn vô cùng ngưỡng mộ đối với người được mọi người kính trọng trong giới thư pháp như Tề Công. Sau khi biết được thân phận này của Tần Phong, ánh mắt ngạo mạn vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.
- Thời gian trước cháu mới được ông ấy thu nhận là học trò.
Tần Phong ra vẻ khiêm tốn, nói:
- Mã lão tiên sinh, cháu chỉ kẻ học sau, còn kém xa so với ông.
- Ha ha, vậy cũng không phải người ngoài rồi.
Nghe Tần Phong nói, vẻ mặt Mã Dược Thiên tươi cười như gió xuân, nói:
- Ta trước kia cũng từng được Tề lão tiên sinh chỉ bảo, chúng ta cũng coi như có chút nguồn gốc.
Câu này của Mã Dược Thiên thật đúng là đã có chút thấy sang bắt quàng làm họ.
Trước kia Tề Công là thầy giáo, học sinh tới cả ngàn vạn người. Chỉ cần người nào đã được nghe ông giảng cũng coi như đã được chỉ bảo, nhưng so với đệ tử chân chính thì còn kém xa.
- Thật sao? Vậy cháu không phải nên gọi một tiếng sư huynh sao?
Tần Phong rất biết ứng xử, một tiếng sư huynh này khiến cho Mã Dược Thiên vui ra mặt, nói:
- Nếu đã không phải người ngoài thì như vậy đi, Tần Phong, căn tứ hợp viện này ta giảm 200 nghìn tệ, thế nào?
Cả đời lăn lộn trong giới thư pháp, Mã Dược Thiên cũng chưa có được gì, gần đến ngày ra nước ngoài, lại gặp được thiện duyên. Có được một sư đệ như Tần Phong, không phải tự dưng mà Mã Dược Thiên cũng được thăng chức lên thành học trò của Tề lão tiên sinh sao?
- Đừng làm vậy. Mã sư huynh, nếu đã là người quen thì càng không thể để cho huynh chịu thiệt.
Tần Phong liên tục xua tay, nói:
- Như vậy đi. Sư huynh, huynh biết đệ cũng có tập viết thư pháp, hay là… coi như tất cả giấy bút và nghiên mực này là đồ kèm theo, vẫn là 2 triệu, chúng ta không cần phải giảm giá.
- Chuyện này…
Mã Dược Thiên nghe vậy hơi do dự. Thành thật mà nói, ông ta thật sự yêu thích nghiên mực Đoan Khê đó, vốn định khi ra nước ngoài sẽ mang theo nên trong lòng có chút luyến tiếc.
- Mã sư huynh, tục ngữ nói, quân tử không đoạt đồ của người khác. Nghiên mực Đoan Khê này rất quý, đệ không dám lấy.
Tần Phong thăm dò ý tứ, vừa nhìn thấy bộ dạng này của Mã Dược Thiên, lập tức sửa lời:
- Huynh cứ lấy nghiên mực Đoan Khê đi, những nghiên mực còn lại và giấy bút thì để lại cho đệ, thế nào?
- Ồ? Tần lão đệ, đệ không cần nghiên mực Đoan Khê?
Mã Dược Thiên sửng sốt, những món đồ đó, tuy rằng là giấy tốt nhất của tỉnh An Huy nhưng một tập cũng chỉ sáu bảy trăm tệ. Đáng giá nhất trong đó, chính là nghiên mực Đoan Khê kia.
- Vật mà sư huynh thích, tiểu đệ sao có thể không biết xấu hổ mà lấy?
Tần Phong cười cười lắc đầu, nói:
- Sư huynh sắp xuất ngoại, những thứ còn lại có lẽ là cũng không mang đi chứ? Coi như đệ mua lại.
- Tốt. Vậy làm theo lão đệ. Ngoài nghiên mực Đoan Khê này, còn lại đều đưa cho lão đệ.
Mã Dược Thiên không do dự nữa. Căn tứ hợp viện này, ông đã bán hơn 3 tháng mà vẫn không ai đồng ý mua. Bây giờ bán được với giá 2 triệu, còn thêm số tiền của một số món đồ nữa, lần này xem như quá hời rồi.
Nhưng Mã Dược Thiên không nhìn thất, sau khi ông ta đồng ý, ánh mắt của Miêu Lục Chỉ và Tạ Hiên ở bên cạnh Tần Phong có chút kỳ quái, hơn nữa còn thầm liếc nhìn chiếc bàn dài kia.
- Được, Mã sư huynh, chúng ta quyết định như vậy đi.
Tần Phong cười, đứng dậy nói:
- Mã sư huynh, mai đệ sẽ đi Hà Nam công tác, có lẽ phải một tuần mới về, hay là chúng ta từ từ hãy xử lý?
- Một tuần?
Mã Dược Thiên giật mình, cười khổ nói:
- Tần lão đệ, một uần thì có thể ta đã ở Mỹ rồi.
Mã Dược Thiên đúng là không nói dối. Tuy chưa gom đủ tiền nhưng sợ con gặp chuyện không may nên Mã Dược Thiên đã đặt xong vé máy bay. Hơn nữa căn tứ hợp viện này cũng đã giao cho công ty bất động sản xử lý, chuẩn bị đi sang với con trai.
- Như vậy đi, Mã sư huynh, hôm nay thì tất nhiên là không kịp xong việc rồi.
Tần Phong nghĩ một lát rồi nói:
- Ngày mai lão Miêu sẽ qua đây giúp huynh là thủ tục, thế nào?
Tuy rằng nhỏ hơn Mã Dược Thiên mấy chục tuổi nhưng nói về kinh nghiêm mua bán thì Tần Phong hơn ông ta rất nhiều. Thứ gì càng muốn mua thì càng phải tỏ ra lạnh nhạt, nếu không thì phải nắm được điểm yếu để bắt bí người ta.
- Được, vậy cứ làm theo Tần lão đệ đi.
Mã Dược Thiên cũng biết, tuy rằng đến cùng một ông già, nhưng người ra tiền thì có lẽ vẫn là Tần Phong, người học trò của Tề Công này.
- Vậy bọn đệ xin cáo từ. Mã sư huynh, khi đệ trở lại có lẽ huynh đã ở Mỹ rồi, chúc huynh thượng lộ bình an!
Tần Phong đứng dậy, nói, ánh mắt cũng nhìn lướt qua chiếc bàn kia một cái. Chờ sau khi Miêu Lục Chỉ và Mã Dược Thiên trao đổi thông tin liên lạc, Mã Dược Thiên tiễn mấy người ra khỏi tứ hợp viện.

Bình Luận

0 Thảo luận