- Lão Miêu, Mã Tâm Di này còn có gì đáng nói sao?
Tần Phong hơi nghi ngờ nhìn về phía Miêu Lục Chỉ. Mã Tâm Di lúc đó làm quan không nhỏ dưới triều Thanh nhưng quyền thế và tiếng tăm của đời sau đã kém xa, không bằng cả Trương Chi Động.
Cho nên Tần Phong không rõ tại sao Miêu Lục Chỉ lại hứng thú với nhà của Mã Tâm Di như thế. Không có lợi thì nhất định không làm, Miêu Lục Chỉ làm như vậy nhất định là có lý do của ông ta.
Nghe Tần Phong hỏi, Miêu Lục Chỉ cũng không giấu, liền nói:
- Tần gia, cậu nói đúng, sự giàu có của Mã Tâm Di này đúng là từ Thái Bình Thiên Quốc mà tới.
Năm 1853 (triều Thanh, vua Hàm Phong năm thứ 3), Mã Tâm Di nhậm chức tri huyện Hợp Trì, bèn cùng quan khâm sai đại thần đi trấn áp Thái Bình quân, đánh phá các cứ điểm Thịnh Gia Kiều, thị trấn Tam Hà mà Thái Bình quân đang chiếm lĩnh.
Sau đó, thành Lư Châu bị Thái Bình quân chiếm lĩnh. Ông chiêu mộ quân sĩ, tiến hành huấn luyện, giành lại địa bàn.
Thái Bình quân vừa tới, Mã Tâm Di tránh đi, chờ khi họ không đề phòng, ban đên phóng hỏa đốt quân doanh của Thái Bình, đánh bại Thái Bình quân, công chiếm Lư Châu. Vì có công bình định Thái Bình quân nên thăng làm tri phủ Lư Châu.
Năm thứ 8 Hàm Phong triều Thanh, khi Mã Tâm Di giữ chức Án sát sử, các châu Thư Thành, Lục An thất thủ. Trần Ngọc Thành dẫn quân tấn công Lư Châu, Mã Tâm Di hộ tống quân binh triều Thanh nghênh chiến, bị Thái Bình quân đánh bại.
Lư Châu lại một lần nữa bị Thái Bình quân chiếm cứ. Vì thế, Mã Tâm Di bị cách chức. Tới năm thứ 10 Hàm Phong, quan khâm sai đại thần Viên Giáp Tam tiến cử Mã Tâm Di phục chức.
Năm đầu Đồng Trị triều Thanh, Mã Tâm Di được phụ trách quân ở những vùng trọng yếu như Lư Châu, Phượng Dương, Dĩnh Xuyên. Năm thứ 2 Đồng Trị, Mã Tâm Di thắng Thái Bình quân ở Mông Thành, được thăng chức lên chánh sứ An Huy Bố.
Sau đó Mã Tâm Di liên tục thăng chức, tháng 2 năm thứ 7 Đồng Trị, làm Tổng đốc Phúc Kiến, tháng 8 làm Tổng đốc của Lưỡng Giang kiêm làm Đại thần thông thương, tiếng tăm lừng lẫy.
Nhưng sự giàu có của Mã Tâm Di nhìn chung có mối quan hệ không thể dứt bỏ với Thái Bình quân, cho đến khi bị bỏ mạng, vẫn có hình bóng của Thái Bình quân.
- Lão Miêu, họ Mã này rất lợi hại đấy.
Tạ Hiên đang lái xe cũng hứng thú. Cậu ta trước kia ở cửa hàng đồ cổ ở Thiên Tân, thích nhất là nghe sử, nhưng rất ít khi được nghe chuyện về Thái Bình Thiên Quốc.
- Lão Miêu, ông nói những chuyện này để làm gì?
Tần Phong lại có chút không hiểu ý của Miêu Lục Chỉ. Mã Tâm Di cũng đã chết một trăm hai ba mươi năm rồi, còn có liên quan quái gì tới mình nữa?
- Tần gia, cậu có biết Mã Tâm Di chết như thế nào không?
Miêu Lục Chỉ cười mà không trả lời.
- Ông ta chết như thế nào thì liên quan gì đến tôi?
Tần Phong lắc lắc đầu. Nếu nói là Mã Tâm Di còn sống thì nói không chừng Tần Phong còn giật mình, chứ hỏi chết như thế nào thì càng không liên quan gì tới mình.
- Mã Tâm Di chết trong tay Từ Hy thái hậu!
Ánh mắt Miêu Lục Chỉ chợt lóe sáng. Bí mật này ông ta đã giữ ở trong lòng hơn nửa thế kỷ, đây là lần đầu tiên nói ra với người khác.
- Từ Hy? Người bị Từ Hy hại chết năm xưa rất nhiều, chuyện của bà già đó thì có gì để nói?
Tần Phong lại không đồng tình với lời nói của Miêu Lục Chỉ, nhìn thấy xe đã tới Phan Gia Viên, xua tay nói:
- Lão Miêu, chúng tôi vào cửa hàng trước, lo cho ông tờ chi phiếu 2 triệu. Ngày mai ông đi giao dịch với Mã Dược Thiên.
- Cậu… được. Không hỏi thì cậu đừng hối hận.
Miêu Lục Chỉ bị Tần Phong làm cho suýt thì nghẹn. Khó khăn lắm mới có thể nói được bí mật này ra mà Tần Phong lại không muốn nghe.
Sau khi xuống xe, Tần Phong đi tìm tài vụ nói chuyện một lát, tài vụ vội chạy tới ngân hàng. Tần Phong lấy chứng minh của mình phô tô ra mấy bản, lúc này mới coi như được nghỉ ngơi.
- Lão Miêu, chuyện đó ông vẫn chưa nói xong, bà già Từ Hy đó, giết Mã Tâm Di để làm gì?
Tần Phong thì đã quên hết, nhưng Tạ Hiên thích nghe chuyện cổ thì lại ghi nhớ ở trong lòng. Sau khi mấy người lên tầng hai uống trà, Tạ Hiên lại nhắc tới vấn đề này.
- Có người không muốn nghe…
Miêu Lục Chỉ liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, tức giận nói:
- Lão cũng không muốn nói rồi.
- Lão Miêu, ông đừng kích tôi nữa. Câu chuyện này thật sự tôi không hứng thú lắm…
Tần Phong cười, rót cho Miêu Lục Chỉ một chén trà nói:
- Chuyện từ hơn 100 năm trước thì có liên quan gì tới chúng ta?
Tần Phong đang chờ tài vụ xử lý chuyện tiền nong, ngày mai hắn và Tạ Hiên sẽ chia nhau ra làm việc.
Ngoài 2 triệu 400 tiền lãi và 2 triệu tiền mua tứ hợp viện, 16,17 triệu còn lại đều phải mang đi.
Trong số tiền này còn có một phần tiền hàng của Phương Nhã Chí, nhắc tới một khoản tiền lớn như vậy, Tần Phong cũng không được tập trung lắm vào những chuyện khác.
- Tần gia, còn nói nữa, thật là có liên quan tới chúng ta.
Miêu Lục Chỉ cũng nhìn ra tâm tư của Tần Phong, bèn không chọc giận nữa mà nói thẳng:
- Mã Tâm Di năm đó từng nhận được mật chỉ của Từ Hy, sai ông ta điều tra chuyện kho báu của Thái Bình Thiên Quốc.
- Kho báu của Thái Bình Thiên Quốc?
Nghe được mấy chữ cuối cùng trong câu nói của Miêu Lục Chỉ, Tần Phong vốn không để ý lắm, chợt trợn tròn mắt, nói:
- Lão Miêu, thật hay giả vậy? Thái Bình Thiên Quốc cướp bóc vô số nhưng cuối cùng tài sản cũng không biết là đã đi đâu, không lẽ là ở trên tay Mã Tâm Di?
Thái Bình Thiên Quốc là một lực lượng quân sự chống đối với triều đình được thành lập ở thôn Kim Điền, Quảng Tây do Hồng Tú Toàn, Tiêu Triêu Quý, Phùng Vân Sơn, Vi Xương Huy, Thạch Đạt lãnh đạo.sau khi thành lập “Thái Bình Thiên Quốc”, năm 1853 đã chiếm được Kim Lăng, tự xưng là Thiên Kinh.
Thái Bình Thiên Quốc khi đó, suýt nữa thì đã cuốn sạch hơn nửa Trung Quốc, khiến cho giang sơn của Ái Tân Giác La lâm vào thế nguy hiểm. Tuy rằng cuối cùng đã thất bại nhưng chiến tranh kéo dài 8 năm khiến cho tài sản cướp bóc được của Thái Bình Thiên Quốc trở nên khổng lồ.
Những tỉnh đông đúc và giàu có lúc bấy giờ đều bị Thái Bình Thiên Quốc công chiếm, hơn nữa họ còn tự tạo ra tiền và buôn bán với nước ngoài, thành lập thánh khố để lưu giữ tài sản.
Nhưng sau khi Thái Bình Thiên Quốc sụp đổ, của cải ở trong thánh khố đều biến mất một cách bất thường. Dù cho nhà Thanh đã thẩm vấn những nhân viên quan trọng của Thái Bình Thiên Quốc như thế nào cũng không điều tra ra được số của cải đó ở đâu.
Tới hậu thế, thậm chí đồng tiền mà Thái Bình Thiên Quốc lưu thông cũng còn lại cực ít, cho nên cũng đặc biệt quý giá. Có thể nói, tất cả những chuyện về Thái Bình Thiên Quốc đều là một bí mật, về kho báu này lại càng là một bí mật.
- Có ở nhà của Mã Tâm Di hay không thì tôi không biết.
Miêu Lục Chỉ lắc đầu, nói:
- Nhưng tôi tin là Mã Tâm Di biết vị trí của kho báu này.
- Vậy tại sao hơn 100 năm nay vẫn chưa từng nghe tin gì về kho báu này của Thái Bình Thiên Quốc?
Tần Phong hít một hơi thật sâu. Chuyện mà Miêu Lục Chỉ nói thật khiến cho người ta chấn động. Ai có thể đến được kho báu này thì có thể nói ngay lập tức sẽ biến thành giàu có không ai bì kịp.
- Chuyện này phải nói từ đầu, nóng vội là không được…
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Tần Phong, Miêu Lục Chỉ mỉm cười, nhưng vẫn kể rõ ngọn nguồn sự tình.
Hóa ra, trong cuộc chiến tiêu diệt Thái Bình Thiên Quốc, tập đoàn Tương quân của Tăng Quốc Phiên nhanh chóng mở rộng, là thế lực quân sự lớn số một ở trong nước. Điều này cũng khiến cho nhà Thanh đứng ngồi không yên.
Từ Hy thái hậu đề bạt Mã Tâm Di chính là để kìm hãm mưu đồ của Tăng Quốc Phiên.
Nhưng Từ Hy thái hậu không thể ngờ tới, Mã Tâm Di ở ngoài mặt rất cung kính với triều đình nhưng lại có quan hệ vô cùng tốt với Tăng Quốc Phiên. Tập đoàn quân sự của ông ta, thấp thoáng có dấu hiệu dung hợp với Tương quân.
Nhân mã của nhà Thanh cũng chỉ có mấy chục nghìn, sau khi đã ngồi trên giang sơn vẫn rất đề phòng và có nhiều điều kìm hãm người Hán. Sau khi Từ Hy được mật bái, liền động sát tâm.
Đứng trước giang sơn đất nước, của cải tiền bạc gì đều không quan trọng.
Sau đó, cái gọi là Thứ Mã Án thật ra chỉ là do Từ Hy muốn đề phòng Mã Tâm Di kết hợp với Tăng Quốc Phiên mà tạo ra, đồng thời chặt đi một cánh tay của Tăng Quốc Phiên, cũng là cảnh cáo đối phương.
- Lão Miêu, chuyện này thì liên quan gì tới kho báu của Thái Bình Thiên Quốc?
Tần Phong nghe nửa ngày cũng chưa nghe thấy chuyện mà mình hứng thú, nói:
- Chuyện không liên quan thì không cần nói. Còn nữa, sao ông biết chuyện này? Ghi chép về kẻ ám sát năm đó vẫn còn đang lưu giữ ở bảo tàng mà.
Kẻ ám sát Mã Tâm Di tên là Trương Vấn Tưởng. Dựa vào lời khai của hắn, là vì Mã Tâm Di không thụ lý vụ án của hắn, khiến cho hắn tan cửa nát nhà, còn nữa, cũng chính Mã Tâm Di đã cấm không cho Trương Vấn Tường mở hiệu cầm đồ, đắt đứt đường kiếm sống của hắn ta, nên mới nảy ra ý định ám sát đối phương.
Ghi chép này vẫn được lưu giữ lại, được trưng bày ở trong Bảo tàng Cố cung. Nhưng sau này, hậu thế lại điều tra ra, Trương Vấn Tường có chỗ dựa là Thái Bình Thiên Quốc, vì thế mà có suy đoán là do kẻ thù ám sát.
Nhưng nhưng lý do mà Miêu Lục Chỉ nói, Tần Phong cũng lần đầu nghe thấy. Chuyện này nếu truyền đến các cấp quốc gia, nhất định sẽ nói là trong dân gian lưu truyền không đúng đắn.
- Lời khai đó có ích gì? Sổ sách lung tung ở trong lịch sử chẳng lẽ còn ít sao?
Miêu Lục Chỉ phản đối, cười nói:
- Theo thông tin mà tôi biết, Mã Tâm Di đã tìm được kho báu của Thái Bình Thiên Quốc, hơn nữa còn vẽ một bản đồ kho báu, nhưng sau khi ông ta chết cũng không thấy tung tích của bản đồ đâu nữa…
Miêu Lục Chỉ tiếp tục nói. Bây giờ mới chính thức nói đến vấn đề chính. Còn chuyện làm sao ông ta biết được cũng là một chuyện rất ngẫu nhiên.
Phải đi ngược lại đến hơn 50 năm trước, năm đó Miêu Lục Chỉ đang chuẩn bị ám sát sư huynh Yến Tử Lý Tam ở kinh thành. Vì để giấu tung tích, cả ngày ông sống ở ngoại thành.
Ở căn tứ hợp viện nhỏ mà Miêu Lục Chỉ thuê để ở, có một ông lão khoảng 90 tuổi. Ông lão này không có con cái, lẻ loi hiu quanh, vô cùng đáng thương.
Miêu Lục Chỉ thấy tuổi ông đã lớn, lại thương cảm vì hoàn cảnh của ông nên ra sức chăm sóc ông lão hơn một tháng. Một ngày trước khi ông lão qua đời đã nói cho Miêu Lục Chỉ một bí mật kinh thiên.
Hóa ra, ông lão tên là Lý Tam Thái, sinh năm 1848. Vì trong nhà đông anh em, gia đình nghèo khó nên khi Lý Tam Thái 10 tuổi đã bị cha tịnh thân, sau đó dùng tiền đưa vào cung là thái giám.
Lý Tam Thái từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chỉ bảy năm ngắn ngủi sau khi tiến cung đã được đưa đến để hậu hạ Thái hậu Từ Hy là người nắm quyền lúc đó.
Khi đó, Lý Tam Thái đi theo Từ Hy rất được sủng ái, cũng coi như vô cùng nở mày nở mặt.
Nhưng sau một đêm, Lý Tam Thái cùng với hàng trăm cung nữ và thái giám đi theo thái hậu lúc đó đột nhiên đều bị dời đến một nơi không quan trọng, cũng có thể gọi là bị tống vào lãnh cung.
Người ngoài không biết nguyên nhân, nhưng đêm đó đúng đêm Lý Tam Thái hầu hạ Từ Hy nên biết được vị khách mà Từ Hy tiếp đêm đó chính là Mã Tâm Di.
Hơn nữa vì tò mò nên Lý Tam Thái đã nghe được một ít cuộc nói chuyện của hai người. Nội dung của cuộc nói chuyện là Mã Tâm Di nói cho Từ Hy biết ông ta đã tìm được thông tin về kho báu của Thái Bình Thiên Quốc, mấy ngày nữa sẽ dâng lên thái hậu bản đồ kho báu.
Hôm đó, sau khi Mã Tâm Di đi khỏi, Lý Tam Thái lại vô tình nghe được chuyện Từ Hy sắp xếp người giết Mã Tâm Di. Lần này ông ta sợ hãi tới mức mấy ngày sau mới có thể bình thường trở lại.
Nhưng từ trước tới nay, thái giám và cung nữ ở trong cung còn có truyền thống “đối thực”.
Cái gọi là “đối thực” chính là để chỉ chuyện thái giám và cung nữ để bớt cổ đơn, an ủi lẫn nhau mà mọi người lén yêu đương, kết thành vợ chồng hoặc là bạn bè, người nhà.
Cung nữ và thái giám “đối thực” bình thường sẽ ăn cơm cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau, hình thành một mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau rất sâu sắc.
Lý Tam Thái đương nhiên cũng có người tình “đối thực”, hơn nữa còn là một cung nữ hầu hạ ở bên cạnh Từ Hy.
Bởi vì còn nhỏ mà đã được sủng ái, lại muốn khoe khoang ở trước mặt cung nữ “đối thực”, nên trong một lần nói chuyện cùng với người tình, Lý Tam Thái đã nói chuyện kho báu của Thái Bình Thiên Quốc cho cung nữ đó.
Nhưng điều khiến cho Lý Tam Thái không ngờ tới đó là, người tình của mình là người không biết giữ miệng, lại lan truyền ở trong cung, cuối cùng tới tai của Từ Hy.
Lúc đó, Từ Hy thái hậu đã nổi trận lôi đình, bắt cung nữ đó tới thẩm vấn. Cung nữ đó cũng rất có tình nghĩa với Lý Tam Thái, không khai ra hắn, chỉ nói là mình đã nghe trộm được.
Khi đó Từ Hy thái hậu còn khỏe mạnh. Từ Hy thấy một tay không thể che được bầu trời, hơn nữa cũng không tàn bạo như đời sau nói, vì thế chỉ giết một vài cung nữ rồi thay đổi toàn bộ người hầu của mình.
Lý Tam Thái ý thức được tai họa tày trời, từ sau khi đó tính cách đã thay đổi rất nhiều, không dám nhiều lời nữa, sau này trở thành một lão thái giám cẩn thận dè dặt.
Sau khi triều Thanh bị tiêu giệt, Lý Tam Thái khi đó đã sáu bảy mươi tuổi, bị đuổi ra khỏi cung. Thái giám thì không thể về nhà nhận tổ quy tông, Lý Tam Thái trên tay còn một ít tiền, liền một mình sống trong một tứ hợp viện nhỏ.
Vụ án ám sát Mã Tâm Di năm đó, Lý Tam Thái vẫn giấu kín ở trong lòng, chưa bao giờ dám nói với ai cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời nói nói cho Miêu Lục Chỉ là người đang chăm sóc mình.
Còn về Miêu Lục Chỉ, cũng theo những gì mà Lý Tam Thái nói, lại liên hệ với tình hình xã hội lúc dó, tự mình phân tích tình hình mà Mã Tâm Di bị ám sát.
Dù sao khi đó Mã Tâm Di và Tăng Quốc Phiên đều có thế lực lớn, Từ Hy muốn quang mình chính đại giết Mã Tâm Di cũng khá là mạo hiểm, vì thể mới sai người đi ám sát.
- Lão Miêu, hóa ra Thứ Mã Án là có chuyện như vậy?
May là trước kia Tần Phong đã được nghe sư phụ Tái Thị kể không ít về những bí ẩn ở trong cung đình, nếu không cũng bị Miêu Lục Chỉ nói cho khiếp sợ đến trợn mắt há mồm. Người không có hiểu biết về lịch sử, sau khi nghe chuyện này không biết vẻ mặt nhìn như thế nào?
Hít vào một hơi thật sâu, Tần Phong nói:
- Lão Miêu, chẳng lẽ ông nghi ngờ Mã Tâm Di giấu bản đồ kho báu đó trong nhà mình ở trong kinh thành sao?
- Tôi không biết, thậm chí là có kho báu hay không tôi cũng không biết.
Miêu Lục Chỉ lắc lắc đầu, cười khổ nói:
- Mã Tâm Di này thật sự rất to gan, nếu đã dám ngầm thông giao với Tăng Quốc Phiên thì cũng có thể nói dối Từ Hy. Tôi chỉ nghi là ông ta đã chế tạo ra bản đồ kho báu.
Sau khi Mã Tâm Di gặp Từ Hy không lâu liền bị ám sát. Hơn 100 năm qua, kho báu của Thái Bình Thiên Quốc chưa từng xuất hiện, chứng tỏ vừa không ở trong tay Từ Hy, vừa không ở trong tay Tăng Quốc Phiên, mà cũng có thể không tồn tại…
Miêu Lục Chỉ nói tới đây, Tần Phong không khỏi cười khổ. Hắn đã hoàn toàn hiểu ý của Miêu Lục Chỉ. Hóa ra lão già này đều không chắc chắn thứ gì mà chỉ đang đoán mò.
- Được rồi. Lão Miêu, những lời ông nói đều rất không đáng tin.
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Không nói đến là có bản đồ kho báu hay không, cho dù có, Mã Tâm Di cũng sẽ mang theo người…
Cho dù là Mã Tâm Di để ở trong nhà của ông ta, vậy hơn 100 năm qua, căn nhà đó ít nhất cũng đã đổi chủ hơn 10 lần, ông nghĩ là người khác không phát hiện ra sao?
- Tần gia, tôi đây không phải cũng là đang đánh cuộc một phen sao?
Nghe Tần Phong nói xong, Miêu Lục Chỉ cười nói:
- Tôi cũng biết cơ hội mong manh, nhưng trong chuyện này nếu như Mã Tâm Di đã tham gia điều tra về kho báu của Thái Bình Thiên Quốc thì ít nhiều cũng có chút hy vọng…
Thật ra, bản thân Miêu Lục Chỉ cũng không quá hy vọng vào chuyện này, chỉ là vừa hay có duyên biết được chuyện này lại gặp được hậu nhân nhà họ Mã bán tổ trạch nên mới liên kết lại với nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận