- Ông.... ông chủ Tần, cậu đúng là sinh viên sao? Sau khi đi vào khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh, Nhiếp Thiên Bảo như đi vào một công viên rộng lớn, ông ta nhìn xung quanh rất ngạc nhiên.
Nhiếp Thiên Bảo học xong tiểu học liền đi theo cuộc cải cách xã hội trước nay chưa từng có. Cho nên ngoại trừ hai năm nuôi dưỡng Tiểu Mật, chờ con gái tan học ở cổng trường Đại học thì đúng là chưa bao giờ bước vào trường Đại học.
- Không phải tôi đã nói với ông tôi là học sinh của Tề tiên sinh rồi sao?
Tần Phong nghe thấy vậy liền cười nói: - Sang năm có thể sẽ đi theo Tề tiên sinh học hỏi. Đến lúc đó thời gian cũng có nhiều hơn. Nếu ông chủ Nhiếp còn ở Bắc Kinh thì chúng ta còn qua lại nhiều.
- Đúng thế, chắc chắn là như thế.
Nhiếp Thiên Bảo gật đầu liên tục, đợi sau khi theo Tần Phong vào ký túc xá rồi, thì những vướng mắc trong lòng ông ta cũng tan biến hết.
Nghĩ lại cũng đúng, sinh viên đại học như Tần Phong làm sao lại có quan hệ với tên lừa đảo Mã Tử Biên chứ? Cho dù là tiểu thuyết kịch tính đến đâu cũng sẽ không thể xuất hiện tình tiết trùng hợp như thế được.
- Ông chủ Nhiếp, mời ngồi, tôi rót cho ông chén nước nhé.
Tần Phong cười bảo Nhiếp Thiên Bảo ngồi ghế còn mình thì đi xuống chỗ bác gác cổng mượn phích nước sôi, nhân tiện cho bác ta luôn một gói thuốc lá ngon.
- Ông chủ Tần giỏi thật, cậu còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu buôn bán rồi.
Lúc Tần Phong đi, Nhiếp Thiên Bảo có giở mấy quyển sách ở trên bàn ra xem. Phần lớn những chữ trong quyển sách thì ông biết, nhưng nếu đặt các chữ đó trong một chỉnh thể thì ông ta chỉ biết giương mắt nhìn mà không thể hiểu hết ý nghĩa đầy đủ của câu được.
Năm 1998 xã hội chưa đến nỗi tôn sùng đồng tiền như sau này. Nhiếp Thiên Bảo ít học, đứng trước người có học vấn không khỏi có cảm giác thua kém.
Cho nên trong ký thúc xá tuy không lộng lẫy như trong khách sạn mà ông ta ở nhưng vẫn khiến ông phải kính nể, thái độ đối với Tần Phong cũng càng thêm cẩn thận, lấy lòng.
- Ông chủ Nhiếp, không cần phải khách sáo như vậy đâu, tôi còn trẻ cứ gọi tên là được rồi.
Tần Phong cười rót cho Nhiếp Thiên Bảo một ly trà nói: - Điều kiện trong trường khá đơn sơ. Nhưng đây là trà Long Tĩnh tôi mới lấy ở chỗ Tề tiên sinh. Mời ông chủ Nhiếp nếm thử.
- Được, không gọi ông chủ Tần nữa gọi là Tần lão đệ đi.
Tuy đạo đức của Nhiếp Thiên Bảo có vấn đề nhưng cũng là kẻ đã lăn lộn lâu trong xã hội, lập tức xuôi theo, nói: - Tần lão đệ cũng đừng gọi tôi là ông chủ nữa, nếu coi trọng Nhiếp mỗ thì cứ gọi lão huynh là được rồi.
Tần Phong nghe thấy vậy cười nói: - Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy tôi gọi là đại ca Nhiếp. Đại ca Nhiếp mời uống trà.
- Được, hôm nay đến hơi vội, sau này nhất định sẽ tặng quà cho cậu.
Nhiếp Thiên Bảo cười phá lên, sau khi uống một ngụm trà, ông khen trà ngon. Nhưng chỉ có ông mới biết ngoài việc mua trà để tặng người khác ra thì Nhiếp Thiên Bảo cũng chưa bao giờ uống trà.
- Đại ca Nhiếp, anh đợi một chút tôi đi lấy bộ ngọc đó đến.
Xưng hô anh em với Nhiếp Thiên Bảo khiến da gà của Tần Phong nổi hết lên, nhưng vở kịch này hắn vẫn cần phải diễn.
Hôm nay Tần Phong đồng ý với Phương Nhã Chí đặt cọc 1 triệu tiền hàng. Hơn nữa phải trả cho ông ta tiền thuê nhà trong 3 năm, tổng cộng là gần một triệu tám trăm ngàn tiền mặt.
Tính cả số tiền trong tay Tần Phong và Tạ Hiên cũng mới được 300-400 ngàn, tính cả tiền đầu tư của mấy người Tân Nam vẫn chưa được một triệu tám trăm ngàn.
Chưa nói đến việc số tiền đó có đủ trả cho Phương Nhã Chí hay không, cho dù đủ rồi, Tần Phong cũng chẳng còn đồng nào trong người, hắn lấy đâu ra tiền để sửa sang lại cửa hàng, bày hàng và trả tiền cho nhân viên chứ?
Vốn dĩ Tần Phong định tìm mấy người mở rộng số tiền đầu tư để giải quyết vấn đề khẩn cấp về tài chính, không ngờ đang lúc khó khăn thì lại có người giúp đỡ.
Nhiếp Thiên Bảo lúc này trong mắt Tần Phong đúng là nắng hạn gặp mưa rào. Đừng nói gọi mấy tiếng đại ca, để có thể giải quyết được vấn đề thì Tần Phong cũng đồng ý gọi ông ta là ông nội luôn..
Tần Phong kéo ở gầm giường mình ta một cái hòm có đặt mật mã, hắn mở hòm ra lấy một cái hộp gấm. Hộp gấm này dài khoảng 30cm, rộng khoảng 20cm bên ngoài bọc vải lụa.
Bỏ lớp lụa bọc ra Tần Phong để hộp gấm lên bàn làm việc, mở ra. Bên trong là một loạt những miếng ngọc to bằng đầu ngón tay cái đặt song song nhau rất ngay ngắn. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào bộ ngọc làm cho chúng phát ra ánh sáng rất đẹp.
Nhiếp Thiên Bảo cũng là người biết hàng. Ông chưa xem ngọc mà kiểm tra số lượng trước, có 12 miếng ngọc trong hộp gấm, ông không khỏi thốt lên: - Đây... đây là ngọc 12 con giáp.
12 con giáp chính là cầm tinh của con người. Cổ nhân thường làm ngọc theo con vật mà mình cầm tinh để đeo bên người, cho nên ngọc cổ 12 con giáp rất thường thấy.
Thấy Tần Phong bỏ bộ ngọc này ra, Nhiếp Thiên Bảo không khỏi thất vọng.
Vì số lượng truyền lại cho đời sau khá lớn cho nên giá trị của ngọc con giáp cũng giảm nhiều. Cho dù đây là bộ ngọc đủ 12 con giáp nhưng giá trên thị trường chắc cũng chỉ được khoảng 300 ngàn.
- Đại ca Nhiếp, anh hãy nhìn kĩ đi, đây là 12 con giáp sao?
Tần Phong cười lắc lắc đầu đưa cho Nhiếp Thiên Bảo một cái kính lúp. Bộ ngọc này chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, ánh nắng phản xạ lại rất khó mà nhìn kĩ được.
- Không phải là 12 con giáp sao?
Nhiếp Thiên Bảo cầm một khối ngọc lên nói: - Ngọc 12 con giáp rất dễ gặp, khi khai quật mộ có rất nhiều. Tôi cũng từng có 1 bộ, nếu người anh em có hứng thú lần sau tôi sẽ mang đến Bắc Kinh.
Vốn dĩ ngọc cổ được chia làm 2 loại. Một loại là ngọc cổ truyền thừa từ đời trước. Loại thứ hai là trộm mộ mà có được. Vốn dĩ Nhiếp Thiên Bảo cũng chẳng phải loại người đứng đắn gì, mấy năm nay ông ta cũng lấy không ít đồ trong tay những kẻ trộm mộ.
- Đại ca Nhiếp xem kĩ rồi hãy nói.
Tần Phong cười không nói chỉ cố nhét kính lúp vào trong tay Nhiếp Thiên Bảo. Nếu y lại không nhìn ra manh mối gì thì Tần Phong cũng chẳng muốn nói nhiều, lừa một tên ngốc thì chẳng có chút cảm giác thành tựu gì hết.
- Hử, có gì lạ đâu?
Thấy Tần Phong vẫn khăng khăng như vậy, Nhiếp Thiên Bảo giơ kính lúp lên xem. Sắc mặt liền không bình tĩnh được nữa, tay cầm ngọc run rẩy.
Nhiếp Thiên Bảo gần như dán mắt lên kính lúp một lúc sau mới thở hổn hển để ngọc trở lại vào hộp gấm, run run nói: - Đây... đây là tượng ngọc thân người đầu con giáp?
- Có mắt nhìn lắm.
Nhiếp Thiên Bảo vừa mới nói ra Tần Phong liền vỗ tay nói: - Đại ca Nhiếp quả là tiền bối trong giới ngọc thạch, bình thường không ai nhìn ra đâu.
Không ai là không thích nịnh bợ, nghe Tần Phong nói xong, Nhiếp Thiên Bảo liền tỏ ra đắc ý nói: - Người anh em à, trước kia tôi đã từng nhìn thấy tượng thân người đầu con giáp bằng gốm sứ. Nhưng bằng ngọc thì đúng là đầu tiên nhìn thấy.
- Sao, đại ca Nhiếp, còn có tượng thân người đầu con giáp bằng gốm sứ sao?
Tần Phong nghe thấy vậy liền hồi hộp. Vốn dĩ hắn cho rằng bộ tượng ngọc thân người đầu con giáp bằng gốm của mình trong nước rất hiếm, không ngờ Nhiếp Thiên Bảo cũng từng nhìn thấy rồi.
- Khụ khụ...
Nhiếp Thiên Bảo tự thấy mình đã lỡ lời liền ho khan 2 tiếng, nói: - Không giấu gì cậu Tần, tượng đầu gà mình người kia là tôi thu mua được ở dưới nông thôn. Đã bị hỏng rất khó sửa vẫn còn vứt ở dưới tầng hầm nhà tôi đó.
"Mua ở vùng nông thôn? E là mua được từ tay kẻ trộm mộ rồi?"
Thấy bộ dạng của Nhiếp Thiên Bảo như vậy, Tần Phong đoán ra ngay lai lịch của bức tượng trong tay ông ta. Nhưng Nhiếp Thiên Bảo chỉ có hàng cấp thấp, Tần Phong lúc này mới bình tĩnh lại, bộ tượng trong tay hắn tuyệt đối là hiếm có.
Bộ tượng ngọc 12 con giáp mình người trước mặt chính là hàng nhái mà Tần Phong làm ra từ bộ tượng gốm sứ trộm được từ dưới mộ lên.
Về nguyên liệu dùng để chạm trổ bộ ngọc này cũng là ngọc cổ đích thực. Đó là ngọc từ trên một tượng ngọc trong quan tài, sau khi đã bỏ hết vàng, bạc nạm trên đó
Phần trước đã từng nói, ngọc Tần Phong lấy từ trong quan tài ra màu sắc vỏ ngoài của nó quá đậm làm tổn hại lớn đến ngọc. Tượng ngọc này là một trong số đó, vốn dĩ là một tượng ngọc rất long lanh nhưng sau khi khai quật lên nó đã hoàn toàn bị thay đổi.
Tần Phong từng kiểm tra, vào thời kỳ phát triển nhất của nhà Đường các quốc gia xung quanh tiến cống rất nhiều. Tượng ngọc này hẳn là nước khác tiến cống. Sau khi được Hoàng đế ban cho Nỉ Tố Sĩ kia mới trở thành vật tuẫn táng.
Trong ngôi mộ ngàn năm kia, màu của vàng bạc chạm khảm rất đậm làm cho việc phục chế ngọc rất khó. Cho nên lúc này Tần Phong mới chia ra làm 12 khối, điêu khắc thành bộ ngọc thân người đầu 12 con giáp.
Sau khi điêu khắc thành công, Tần Phong đã tốn rất nhiều thời gian làm một lớp bao bọc bên ngoài.
Màu vốn có của ngọc cổ cộng thêm kỹ thuật tinh xảo của Tần Phong, đừng nói là Nhiếp Thiên Bảo cho dù là Tề Công có ở đây cũng không thể nhìn ra bộ ngọc này là ngọc cổ mới được gia công lại.
- Đồ tốt, vỏ tự nhiên, màu thấm vào ngọc 3 phân... đây... Đây đúng là ngọc cổ thật rồi.
Nhiếp Thiên Bảo cầm kính lúp nhìn từng miếng ngọc lại một lần nữa. Miệng không ngớt lời khen ngợi.
Nếu chỉ là miếng ngọc 12 con giáp thì cũng rất bình thường nhưng phần thân người của những miếng ngọc này lại cực kì hiếm thấy.
Đồ cổ quý là vì nó hiếm. Nhiếp Thiên Bảo tin rằng sau khi cho ra mắt bộ ngọc này chắc chắn sẽ khiến các chuyên gia trong ngành và giới học thuật trong nước phải tranh luận.
Mà với mức độ quý giá của bộ ngọc này, đợi sau tiếp nhận cửa hàng của Phương Nhã Chí ở Phan Gia Viên, nó sẽ trở thành là báu vật giữ tiệm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Thiên Bảo sục sôi. Ông ngẩng đầu nhìn Tần Phong, nói: - Tần lão đệ, không biết cậu có định bán bộ ngọc này không?
- Bán sao? Đại ca Nhiếp, anh đừng nói đùa...
Tần Phong dường như sợ bị Nhiếp Thiên Bảo cướp mất đồ, hắn liền đóng hộp gấm lại, nói: - Trong nước vẫn chưa phát hiện ra loại ngọc như vậy, đây là hàng độc làm sao tôi có thể bán đi được.
Làm kinh doanh, điều cần chú trọng chính là càng muốn bán thì lại càng phải tỏ ra muốn giữ. Tuy trong lòng Tần phong đang vui như hoa nở nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn tỏ ra đánh chết cũng không chịu bán.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận