- Ngồi xuống hết đi.
Thấy rượu trong chén của mấy người đã cạn. Lý Chấn nói: - Lão Vương, lão Triệu người em này được lão gia rất cưng chiều.... chỉ là không muốn làm quan, cho nên đi học làm thầy giáo, xin hai vị chiếu cố nhiều nhé.
Lý Chấn là người mà cả Lý gia kỳ vọng, tuổi còn trẻ nhưng đã làm cán bộ đến cấp vụ cục. Lý gia có những gì tốt đẹp thì đều đã tập trung hết vào Lý Chấn.
Nhưng theo như lời Lý Chấn nói như vậy. Người mà lão gia của Lý gia quý mến nhất cũng là người ít tuổi nhất - Lý Nhiên. Mỗi khi lão gia tức giận thì chỉ cần Lý Nhiên đến là tình hình nhất định sẽ được dịu đi.
Cho nên dù bình thường Lý Nhiên làm những việc linh tinh nhưng các anh chị em trong nhà cũng phải nhường mấy phần. Nếu không Lý Chấn cũng sẽ không nể mặt hai vị lãnh đạo kia mà đến chỗ này.
- Đâu có, cục trưởng Lý, chưa biết chừng chúng tôi còn phải cần lão đệ chiếu cố nhiều ấy chứ.
Lý Nhiên có vô dụng thì anh ta cũng là con cháu của Lý gia, đương nhiên là hai vị cục trưởng biết tầm quan trọng trong mối quan hệ này. Những tên này ăn chơi trác táng chưa đủ nhưng việc thất bại thì chẳng thiếu.
- Được rồi, tôi còn có việc xin phép phải đi trước...
Thấy mình ở đây hai vị kia cũng không thể cởi mở được cho nên Lý Chấn đã đứng dậy nói: - Lục tử, hôm nay tiếp đãi cục trưởng Vương và cục trưởng Triệu nhé. Đến lúc đó cứ quẹt thẻ của tôi là được.
- Sao có thể để cục trưởng Lý tốn kém được...
Cục trưởng Vương vội vàng đứng lên, cũng không có ý giữ đối phương lại. Vì ông ta biết, tuy đều là cán bộ, lại là cán bộ cấp Cục nhưng cấp bậc như Lý Chấn cũng không cao hơn so với cấp cục trưởng bao nhiêu.
- Lão Vương, đừng khách sáo, đến đây chơi là được rồi.
Lý Chấn cười nói chuyện mấy câu với đám cục trưởng Vương rồi cáo từ ra về. Còn Tần Phong và Hà Kim Long căn bản là không có ý này. Hôm nay họ đến đây cũng là nể mặt em trai của chủ nhà.
Sau khi tiễn Lý Chấn về, Lý Nhiên nói nhỏ vào tai Tần Phong: - Tần Phong, đừng để ý, anh của tôi chính là như vậy, không kiểu cách nhà quan đâu.
- Anh Nhiên, xem anh nói kìa, tôi còn cảm ơn không kịp ấy chứ.
Tần Phong cười khoát tay nói với nhân viên rót rượu: - Gọi mấy em gái xinh đẹp vào đây, phải hầu hạ hai ông anh đây cho tốt đấy...
Lý Chấn không ở đây, không khí cũng được thoải mái thêm mấy phần. Sau khi nghe Tần Phong nói, vị cục trưởng Vương Quang Lương cười dài nói:
- Tiểu huynh đệ đúng là người khéo hiểu ý, trước kia chắc hay đến chỗ này lắm nhỉ?
Lúc vừa mới ngồi xuống ghế, chỉ giới thiệt thiện tên của Tần Phong nhưng hai vị cục trưởng đều không nhờ hôm hay chủ chính lại là Hà Kim Long. Nhưng sau khi thấy Tần Phong và Lý Nhiên nói chuyện to nhỏ thân thiết, Vương Quang Lương liền hiểu được ngay.
Còn Vương Quang Lương hỏi câu này cũng chính là đang thăm dò Tần Phong. Phải biết rằng hôm nay nếu không phải Lý Chấn mời, ông ta và lão Triệu không có tư cách gì mà đến đây.
- Đàn ông mà, phải có mấy hồng nhan tri kỉ chứ.
Tần Phong vừa nói vừa cười, trông hắn lúc này chẳng giống một sinh viên 20 tuổi chút nào. Hắn chỉ chỉ vào những cô giá đang xếp hàng đi vào nói: - Cục trưởng Vương và cục trưởng Triệu chọn trước đi, hôm nay nhất định phải vui tới bến.
- Được, tôi và lão Triệu sẽ xả thân quân tử.
Tuy chưa từng đến đây nhưng những chỗ ăn chơi xa hoa thì hai vị cục trưởng này đã đi cũng không ít. Hơn nữa cảm giác cách phục vụ ở đây rất tốt cho nên Vương Quang Lương và cục trưởng Triệu cũng không khách sáo mà chọn luôn hai cô gái.
- Anh Nhiên, có mắt nhìn người lắm cuối cùng để lại hết cho anh rồi.
Sau khi Tần Phong nhường cho Hà Kim Long và nói đùa mấy câu với Lý Nhiên cũng chọn một cô gái vừa mắt để ngồi bên cạnh mình.
- Tần Phong, tiểu tửu cậu học những cái này ở đâu thế hả? Vốn dĩ Lý Nhiên còn chờ cô gái đi vào xem Tần Phong mất thể diện nhưng lại bị Tần Phong làm hoàn toàn ngược lại. Anh ta cảm giác tiểu tử này còn sành sỏi hơn cả mình.
- Thứ mà anh không biết còn nhiều lắm.
Tần Phong cười nhìn Hà Kim Long nói: - Ông chủ Hà, nào chúng tôi kinh ông một ly. Hôm nay nhất định phải để cho cục trưởng Vương và cục trưởng Triệu uống thoải mái, chơi thoải mái....
Nghe Tần Phong nói như vậy, Hà Kim Long cũng cầm chén rượu lên. Gã vốn đã quen với cảnh như thế này rồi hơn nữa đàn ông Quan Đông tính tình vốn rất hào sảng, cũng chẳng khách sáo mà xưng huynh đệ với hai vị cục trưởng. Nhưng thật ra là nhường cho Tần Phong và Lý Nhiên có một khoảng trống để nói chuyện.
- Lão Hà cũng không phải là người không biết ứng xử. Nhìn thấy cảnh này Tần Phong cũng chậc chậc lấy làm lạ.
Chỉ là Tần Phong lại không biết, Hà Kim Long cũng không thiếu kinh nghiệm giao tiếp với đám quan viên, cán bộ. Năm đó gã dựa vào uy danh của lão gia cũng chẳng coi những người này ra gì.
Trước khác nay khác, Hà Kim Long của bây giờ mình đầy nhuệ khí, là một ông chủ có sự nghiệp rất thành công để ứng đối với hai vị cục trưởng.
Hơn nữa Hà Kim Long không hề đề cập đến một chữ nào về chuyện di dời công ty. Chỉ là nói một vài những hiểu biết về chuyện ở nước ngoài đã nhặt nhạnh được.
- Tần Phong, rốt cuộc là vừa rồi tiểu tử cậu đi làm gì vậy?
Cô gái ở bên cạnh thì không ngừng bóc hoa ăn. Lý Nhiên mơ hồ hỏi Tần Phong. Anh ta biết Tần Phong vẫn luôn rất đúng giờ. Chuyện hôm nay hắn đến muộn thực sự là có hơi khác thường.
Tần Phong nghe thấy vậy cười nói: - Bán chút đồ, lấy khoản tiền làm ăn ấy mà.
- Cậu ba hoa gì thế?
Lý Nhiên bĩu môi nói: - Tôi nghe Tân Nam nói cậu chuẩn bị mở cửa hàng chơi đồ cổ, nhưng bây giờ đến cửa hàng cũng chưa thấy đâu, cậu làm ăn với ai? Đúng rồi, có cần tôi cho cậu vay chút tiền, coi như tôi góp cổ đông...
Mỗi tháng Lý Nhiên đều có hoa hồng từ việc kinh doanh cho nên tiền nong không phải là vấn đề khó với anh ta hơn nữa anh ta cũng không thích việc buôn bán mà chỉ đơn giản là muốn giúp Tần Phong mà thôi.
- Anh Nhiên, anh muốn góp cổ phần vào công ty cũng được.
Tần Phong suy nghĩ rồi nói: - Thế này đi, cậu cầm lấy 1 triệu, cao hơn thì không dám nói nhưng vài ba năm nữa nó tăng lên năm, ba lần thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Trong kia đã có 3 triệu Tần Phong đã quyết định muốn điều chỉnh cổ phần của công ty. Bốn người dám Tân Nam thêm 100 vạn, sau khi chia đều chỉ có thể tính thành một định mức nhất định.
Thời gian này Tần Phong cũng đã làm phiền Lý Nhiên mấy lần. Để cho Lý Nhiên ra nhập cũng thuần túy là để cho anhta kiếm tiền vì Tần Phong nắm chắc mười phần là sẽ làm cho việc kinh doanh ở Phan gia viên trở nên tấp nập.
- Tần Phong, tiểu tử cậu cũng không vừa đâu nhỉ? Không phải Tân Nam nói với tôi như vậy.
Vốn dĩ chỉ là tiện mồm thì Lý Nhiên nói ra nhưng Tần Phong nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Vì Tân Nam đã nói chuyện cầm 250 ngàn chiếm 5% cổ phần công ty. Thế nào mà đến đầu anh ta thì lại biên thành cổ phần công ty thì thiếu tiền chứ?
Lý Nhiên cũng không có nhiều quan niệm về tiền nhưng lại là người bạn rất thực tế. Nếu Tần Phong có ý lừa bịp anh ta về chuyện cổ phần công ty thì Lý Nhiên chắc chắn là không thể chịu đựng được.
Tần Phong cũng không biết Lý Nhiên cũng chỉ thuận miệng thì nói ra, hắn nói: - Anh Nhiên, tôi đầu tư thêm 3 triệu thì đương nhiên là cổ phần phải có sự thay đổi chứ...
- 3 triệu, tiểu tử cậu có nhiều tiền thế sao?
Lý Nhiên bị Tần Phong nói vậy làm cho hoảng sợ. Hoa hồng kinh doanh của anh ta từ gia đình 1 năm cũng được có 200-300 ngàn. Đối với anh ta mà nói 3 triệu quả thực là số tiền quá lớn.
- Không phải vừa rồi đã nói rồi sao? Khoản tiền làm ăn mà.
Tần Phong cười cười ném sổ tiết kiện cho Lý Nhiên cũng không phải là hắn thích khoe khoang bản thân. Nhưng có lúc cũng phải thể thiện khả năng của bản thân một chút chứ.
- Đúng... đúng là 3 triệu? Cậu bán cái gì vậy? Nhìn một chuỗi số 0 trong sổ tiết kiệm Lý Nhiên không chớp mắt. Không phải là anh ta chưa tìn thấy người có tiền nhưng con số 3 triệu cũng đủ khiến anh ta giật mình.
Còn cô gái ngồi bên cạnh Tần Phong sau khi nghe hai người nói là thật thì cũng nhiệt tình hơn với Tần Phong. Cô ta chỉ hận là mình không thể ngồi vào lòng Tần Phong ngay trong lúc này.
Tần Phong bỏ sổ tiết kiệm vào túi nói: - Bán 1 bộ ngọc, thế nào? Có đủ đầu tư không?
Để Lý Nhiên đầu tư đương nhiên là phải suy nghĩ về vấn đề tiền nong nhưng Tần Phong lại coi trọng thân phận của anh ta. Làm cổ đông nếu sau này có gặp phải phiền toái gì thì tìm Lý Nhiên giúp đỡ đó chẳng phải là điều đương nhiên sao?
- 1 triệu, tôi đầu tư hai ngày nữa sẽ đưa cho cậu. Lý Nhiên suy nghĩ kĩ một lúc rồi cắn răng đồng ý. Đúng là trong tay anh ta không có nhiều tiền như vậy chắc là phải đi tìm anh chị giúp rồi.
Không thíc viện kinh doanh kiếm tiền nhưng cũng không có nghĩa là Lý Nhiên không thích tiền. Bỏ 1 triệu mà biến thành 3,5 triệu đương nhiên là Lý công tử sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy rồi.
Lúc mà Tần Phong và Lý Nhiên đang nói chuyện thì cục trưởng Vương đã cầm chén rượu đến nói: - Lý công tử đang nói chuyện gì với vị tiểu huynh đệ này vậy? Ông anh này mời các cậu một ly...
- Vương đại ca, gọi là Lý công tử thì tôi không dám, cứ gọi tôi Lý Nhiên là được rồi... hai chúng tôi kính anh Từ nhỏ Lý Nhiên đối với quan trường như mưa dầm thấm lâu, ứng phó với cục trưởng Vương với anh ta mà nói cũng rất nhẹ nhàng.
- Vậy được, tôi sẽ gọi tên.
Cục trưởng Vương cười uống cạn hết chén rượu nói: - Lý Nhiên, tôi nghe nói có phải ở chỗ này có đồ chơi khác, có thể dẫn chúng tôi đi một vòng được không?
Vương Quang Lương và vị cục trưởng kia đều 40 tuổi. Không gian để tiến trên con đường làm quan vẫn còn rất thênh thang.
Cho nên bình thường ra ngoài chơi họ rất chú ý đến đàn bà, con gái. Dù sao vấn đề tác phong trong thể chế vẫn phải đề cao. Chỉ cần không cẩn thận là dễ dàng bị người khác nắm được nhược điểm.
- Chà, Vương đại ca, đến chuyện này mà anh cũng biết à?
Lý Nhiên nghe thấy vậy liền cười đứng lên nói: - Anh Triệu, anh Vương nói chúng ta đến chỗ khác chơi, thế nào? Cùng đi chứ?
- Hôm nay chúng tôi là khác, tục ngữ nói khách tùy theo chủ. Lý thiếu nói đi đâu thì chúng tôi đi đó.
Cục trưởng Triệu không được nhanh nhẹn như cục trưởng Vương nhưng cũng là người rất chững chạc. Nói đến đâu cũng phải cẩn thận nếu không cũng không thể ngồi hầu tòa ở Bắc Kinh này được.
- Anh Nhiên, chúng ta đi đâu vậy? Sau khi nghe mấy người nói vậy Tần Phong mơ hồ chưa hiểu.
- Tần lão đệ, ở chỗ này còn nhiều nơi chơi hay lắm... Cục trưởng Vương với lấy cái túi của mình than thở nói: - Đáng tiếc lúc đầu cục trưởng Lý không nói là đến đây nếu không tôi đã mang nhiều tiền.
- Cược?
Sau khi nghe cục trưởng Vương nói, Tần Phong liền hiểu ngay, muốn làm một kẻ có máu mặt trong làng giải trí ở Tân Thiên thì chẳng phải là ăn, uống, bài bạc hay sao? những nơ sa hoa như vậy chắc chắn là có loại phục vụ này.
- Tần Phong, tôi thấy tiểu tử cậu đúng là ăn uống, bài bạc sành sỏi quá rồi. Lý Nhiên tức giận nhìn Tần Phong liếc mắt một cái. Vốn dĩ còn định hỏi tiểu tử này một câu không ngờ là bị đã bị hắn đoán ra mất rồi.
- Anh Nhiên, anh đang nói mình đấy à?
Tần Phong cười nắm bả vai Lý Nhiên đi đầu dẫn họ ra ngoài nhưng lúc đi đến bên cạnh Hà Kim Long thì hắn lại dùng ánh mắt bí ẩn để ra hiệu.
Tuy Tần Phong biết hôm nay Lý Nhiên đã có sự sắp xếp nào đó nhưng hắn vẫn dặn Hà Kim Long mang theo 200 ngàn trong túi, sẽ có lúc dùng đến.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận