- Triệu Phong Kiếm, đấy là người thế nào? Mọi người nói cho tôi nghe đi
Nghe được câu nói của Tần Phong và Chu Chính Hạo, mắt Đội trưởng Hám sáng lên. Phá án sợ nhất là không có manh mối, chỉ cần có một chút đầu mối, bọn họ có thể theo đó điều tra tiếp.
- Hắn đem ngọc giả đến bán, bị vạch trần sau ôm hận rời đi...
Chu Chính Hạo đem sự tình trải qua kể lại một lần, cuối cùng nói:
- Muốn nói có người định làm chuyện xấu, không phải Triệu Phong Kiếm thì không ai khác. Tiếng tăm trong ngành của nó vốn chẳng tốt đẹp gì.
- Vâng, tôi biết rồi
Có được tin tức rồi, Đội trưởng Hám nhìn ghi chép một chút, nói:
- Ông chủ Chu, tôi vội đi trước nhé, ông yên tâm, án này nhất định có thể phá
Nhưng dù là vụ án tiến triển, cũng không thuận lợi giống bọn họ tưởng tượng. Chớp mắt một cái là qua một ngày. Ngày hôm nay nhà họ Chu trôi qua cũng chẳng vui vẻ gì. Nói chung người nào bị trộm mất hai trăm ngàn đồng trong lòng đều vui không nổi.
- Ông Chu ạ, ngày mai cháu không đi nữa, chờ vụ này tra ra kết quả rồi tính
Ngồi ở trong phòng khách nhà họ Chu, Tần Phong trong lòng có chút bất an, bởi vì chuyện rành rành ra đấy. Chính là do việc mình thu mua ngọc ở đó, dẫn đến nảy sinh ra chuyện trộm cắp này.
Nhà họ Chu cũng có chút quan hệ trong hệ thống công an ở Lạc Thị. Hôm nay đều không ngừng hỏi vụ án tiến triển ra sao, nhưng tin tức nhận được cũng không phải tin tốt lành. Thủ phạm là tay già đời, không để lại dấu vết gì
Trải qua khảo sát hiện trường của nhân viên kỹ thuật, đã có khẳng định cuối cùng đây đúng hành vi trộm cắp có mưu mô. Thủ phạm đầu tiên là phá trạm điện, làm cho toàn bộ phố đồ cổ mất điện.
Do trời lạnh bảo vệ bên trong phố đồ cổ đều ngủ ở phòng trực ban. Đây chính là thời điểm bọn tội phạm thực hiện hành vi trộm cắp mà không gặp trở ngại gì. Bọn chúng dễ dàng tiến vào cửa hàng tranh chữ rồi phá két an toàn.
Những dấu hiệu cho thấy, người thực hiện trộm cướp rất am hiểu phố đồ cổ. Cho nên sau khi Tần Phong cùng Chu Chính Hạo nói ra Triệu Phong Kiếm, sở lập tức tiến hành điều tra gã.
Nhưng kết quả điều tra lại làm mọi người rất thất vọng. Bởi vì buổi chiều Triệu Phong Kiếm rõ ràng ở đó rồi lại đi Trịnh Thị của tỉnh bên cùng vài người đánh mạt chược cả đêm. Có rất nhiều căn cứ xác thực chứng minh gã không ở Lạc Thị.
Sau khi loại trừ người đáng nghi nhất là Triệu Phong Kiếm. Vụ án rất khó tiến triển. Bởi vì ở thời điểm ngày hôm qua, Tần Phong tổng cộng có giao dịch cùng mười sáu người đến từ các thành phố trong Hà Nam.
Nói cách khác, mỗi người bọn họ đều đáng nghi. Mà còn có họ hàng, bạn bè những người này biết họ đến giao dịch, trong đó cũng có những tội phạm đáng nghi. Cứ thế tra ra tiếp như thế, thì số bị nghi ngờ có mà đến chục triệu người, rất khó để tìm ra kết quả
Bạn bè nhà họ Chu trong hệ thống công an đã chuyển lời đến. Đây được coi là một vụ án mất trộm quan trọng, bọn họ nhất định đặc biệt chú ý. Chỉ có điều nhà họ Chu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn. Ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn này, hy vọng phá án cũng không phải rất lớn.
- Tiểu Tần, mai cậu cứ đi việc của cậu, vụ án nhất định có thể phá
Xảy ra chuyện này tuy rằng có chút buồn bực, nhưng tổn thất hơn hai trăm ngàn đối nhà họ Chu không đến mức ghê gớm lắm. Cái chính là bị mất bức thư pháp “phúc thanh mạt” của Tôn Tinh Diễn làm cho ông cụ Chu có chút đau lòng.
Tôn Tinh Diễn là nhà kinh học gia, môn khảo đính học gia, văn biền ngẫu gia nổi tiếng triều Thanh. Phạm vi nghiên cứu học vấn rất rộng. Đối với kinh sử, văn tự, âm tiết vận luật trong thơ văn, nhiều trường phái vàng đá, bia đá cổ... đã từng đề cập, được gọi là kỳ tài.
Bút pháp Tôn Tinh Diễn là kiểu Triện, rất công bằng, đuổi thẳng tần hán.
Chữ triện tinh diệu mượt mà, thoả đáng mạnh mẽ. Khi viết chữ triện cắt đi đầu nhọn của bút lông để đạt tới hiệu quả phẳng dẹt như tóc đổi lại chữ triện hiện ra càng mảnh, cứng rắn tinh tế.
Tuy rằng giá cả tác phẩm của Tôn Tinh Diễn không cao lắm, nhưng bởi vì trải qua loạn lạc thời cận đại, còn lưu lại đến hậu thế cũng không nhiều lắm.
Cụ Chu cũng là muối mặt nhờ vả, mới mua lại được từ một vị bạn cũ. Nhưng mà nhìn còn chưa đã, đã bị trộm mất rồi. Ông cụ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thực sự cảm thấy thực đáng tiếc.
- Ông Chu ạ, chuyện này là bởi do cháu mà ra, hay là... tổn thất này cháu xin bù vào?
Sự việc đã sáng tỏ, kẻ trộm chính là do mình hấp dẫn tới. Nhà họ Chu bị tai bay vạ gió theo, Tần Phong trong lòng rất băn khoăn.
- Tiểu Tần, nói lời này hay là coi thường nhà họ Chu chúng ta?
Cụ Chu đúng vừa nghe Tần Phong nói câu này, ngay lập tức chùng mặt xuống, nói:
- Cậu là bạn của nhà họ Chu chúng tôi, không có gì liên lụy không liên lụy. Nếu cậu muốn bỏ ra hai trăm ngàn này, vậy thì dứt khoát lấy lại cổ phần của Khải Tử về đi.
- Thôi đừng, ông ơi, ông đừng nóng giận, coi như cháu chưa nói nhé.
Tần Phong nghe vậy cười khổ không thôi, những lời này ngoài miệng nửa câu cũng không dám đề cập tới
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tần Phong, cụ Chu không khỏi nở nụ cười, nói:
- Tiểu Tần, nếu thật sự muốn bù lại cho lão già này, lúc quay về giúp ta xin lão Tề một bộ chữ là được
- Vâng, ông ạ, chuyện này không thành vấn đề
Tần Phong gật gật đầu, nói:
- Ngoài chữ của Tề tiên sinh, có cơ hội cháu sẽ giúp ông tìm vài tranh chữ triều Thanh
Tranh chữ là một loại đồ khó bảo tồn nhất trong ngành đồ cổ. Chỉ cần là tác phẩm của người xưa có chút danh tiếng thì giá cả đều tăng cao chứ không xuống
Cho nên ngay cả Tần Phong cũng chỉ dám nói là tìm chút tác phẩm triều Thanh, chứ không dám nói đi tìm tranh chữ của hai đời Tống, Minh. Bởi vì cho dù là tranh chữ vô danh của triều Tống mà lưu đến hiện nay đều có thể được gọi là quốc bảo.
- Thế thì tốt quá, cậu Tần, chúng ta nói thì giữ lời nhé
Sau khi nghe được lời nói của Tần Phong, ông cụ tức khắc mặt ông hớn hở, khoát tay áo nói:
- Được rồi, đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng sớm mai bảo Chính Hạo đưa cậu ra sân bay.
Sự tình đã xảy ra luôn phải đối mặt, Tần Phong dù có khả năng giỏi thế nào cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy tìm được kẻ ăn cắp, chỉ đành trở về phòng đi ngủ
Ngay thời điểm Tần Phong cùng Chu lão gia nói chuyện với nhau, ở một tiểu khu của Trịnh thị cũng đang xảy ra một cuộc đối thoại.
- Họ Triệu kia, con mẹ ông lừa tôi. Trong cửa hàng chỉ có hai trăm ngàn, lấy đâu ra tới mấy triệu?
Vưu lão đại vội vàng chạy tới từ Lạc Thị. Bởi vì tức giận quá làm cho vết sẹo trên mặt y trông to hẳn lên, cả khuôn mặt có vẻ dữ tợn dị thường.
Để làm vụ này, Vưu lão đại mất bao nhiêu công sức. Y phải phái tay chân trộm cắp lợi hại nhất đi, hơn nữa còn phải mang theo cả máy hàn cắt kim loại.
Nhưng điều làm cho Vưu lão đại không nghĩ tới chính là, đàn em làm xong sau khi trở về, rõ ràng chỉ lấy được hơn hai trăm ngàn, còn có một bức phá tự bị tia lửa phát ra từ máy hàn cắt kim loại đốt cháy mất một nửa.
- Lão Vưu, tôi không ngờ bọn họ đem tiền chuyển đi mất.
Triệu Phong Kiếm vẫn là biết suy nghĩ, ông ta biết nếu cửa hàng tranh chữ mất trộm, thì mình chắc chắn là người bị tình nghi lớn nhất. Cho nên sau khi bày cho Vưu lão đại cách làm, Triệu Phong Kiếm lập tức chạy tới Trịnh thị, hẹn vài người bạn cùng nghề đánh mạt chược suốt đêm
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Triệu Phong Kiếm nhận được tin tức từ Lạc Thị. Hình sự đang hỏi thăm tin tức của gã, điều này làm cho Triệu Phong Kiếm lo lắng rất nhiều nhưng lại hưng phấn mãi không thôi, xem ra việc chỗ Vưu lão đại đã trôi chảy rồi.
Vừa mới nhận được tin tức báo đến, Vưu lão Đại cũng gọi điện tới. Triệu Phong Kiếm vốn còn hoài nghi Vưu lão đại muốn ăn mảnh, nhưng giờ phút này thấy y tới rồi, nhất thời hiểu được sai lầm của sự việc.
- Nói đi, làm sao bây giờ?
Vưu lão đại trừng mắt nhìn Triệu Phong Kiếm, nói:
- Hiện tại trinh sát đang theo dõi toàn bộ những người đã phạm tội trong Lạc Thị. Bọn tay chân của tôi đều án binh bất động, đều phải dời mẹ nó đi rồi...
Vưu lão đại quản lý toàn bộ bọn ăn trộm ở nhà ga Lạc Thị. Đó cũng chính là nơi thu được tiền hàng ngày. Mỗi ngày cũng có thể trộm được xấp xỉ một nghìn đồng, là một trong những thu nhập quan trọng nhất của Vưu lão đại
Nhưng mà xảy ra việc này, Vưu lão đại không dám để những tên làm việc ngày hôm qua tiếp tục ở lại Lạc Thị. Đành phải cho chút tiền bảo bọn họ trốnsang vùng khác.
Về phần bản thân Vưu lão đại cũng không phải lo lắng là trinh sát sẽ tới tìm y. Bởi vì trên danh nghĩa gã cùng bọn trộm cắp này không có gì liên quan. Hiện tại y chỉ là một ông chủ nhỏ chuyên vận chuyển hàng hóa mà thôi.
- Làm sao bây giờ cái gì? Vưu nhị cẩu, ông cũng đút túi được hơn hai trăm ngàn còn gì, bố ông đây một xu còn chẳng có!
Triệu Phong Kiếm mặc dù lăn lộn ở trong ngành đồ cổ, bình thường cũng tự xưng là người có văn hoá, nhưng trong bản chất không có gì khác Vưu lão đại, đều là tính cách của bọn vô lại.
Triệu Phong Kiếm biết rõ muốn lấy được hai trăm ngàn xa xôi kia từ chỗ Vưu lão đại tuyệt đối là việc không thể, cho nên cũng có chút nóng nảy. Dù sao ông ta cũng là người gánh chịu phiêu lưu bày mưu tính kế. Kết quả là ngay cả một chút lợi cũng chẳng thể mò được.
- Mẹ kiếp, quen ông coi như là tôi đen đủi. Tôi sẽ trốn đi mấy tháng, bằng không nói không chừng sẽ liên lụy đến tôi
Vưu lão đại trên mặt lộ ra sự hậm hực. Y cùng Triệu Phong Kiếm xem như lớn lên với nhau từ khi mặc tã, đương nhiên biết rõ bản tính của ông ta. Chuyện này chỉ có thể tính như vậy.
Sau khi nghe được lời nói Vưu lão đại, Triệu Phong Kiếm đảo mắt một vòng mở miệng nói:
- Lão Vưu, hay là theo tôi đi phía Nam đi? Tôi dẫn ông đi mở mang kiến thức về thế giới phồn hoa của phía Nam xem thế nào?
Triệu Phong Kiếm gần đây đầu óc có chút nhanh, ông ta rủ Vưu lão đại đi Việt tỉnh, cũng là tính trên tay y có mấy trăm ngàn, muốn từ trên tay y lừa gạt chút tiền chơi bời, chứ trong lòng chẳng có ý tốt gì.
- Phía Nam? Để tôi làm gì? Không quen thông thổ, có cái gì hay?
Vưu lão đại lắc lắc đầu, y có vài bạn bè ở Cam Túc, dự định đi vào trong đó ở tạm một thời gian, chờ Lạc Thị bên này yên tĩnh rồi lại trở về. Phải biết rằng, những năm chín mươi cái án trộm cướp hai trăm ngàn như vậy đủ để lên đến bộ công an.
- Ông không thông thuộc tôi thông thuộc. Lão Vưu, ông chưa nghe qua câu: Không đến Quảng Đông thì không biết thận mình có tốt không
Triệu Phong Kiếm cười nói:
- Thằng nhãi ôngtheo đuổi gái suốt ngày, tới đó rồi ông nhất định ngã gục!
- Đàn bà á? Nghe nói ở đó rất nổi tiếng
Vưu lão đại nghe vậy có chút động tâm, nói:
- Triệu hói, bên đó có bị điều tra không? Nếu mà vì việc này mà bị bắt, thanh danh ông đây ở trên giang hồ sẽ chẳng còn...
- Bắt cái rắm.
Triệu Phong Kiếm lắc lắc đầu, nói:
- Những vùng thành thị duyên hải muốn làm mở mang ra, còn không phải toàn dựa vào việc này?
- Đi, tôi đi theo ông, chuyến này tôi bao toàn bộ chi phí, ông phải sắp xếp cho tốt đấy
Vưu lão đại đối với đàn bà đúng là không chê loại nào. Từ những ả hai mươi đồng ở cửa hàng uốn tóc cho đến những em gái gọi một trăm đồng, y đều chơi qua. Có điều cao nhất cũng chỉ đến mức đó là cao nhất. Lần này đi phía Nam cũng là muốn mở mang kiến thức về thế giới phồn hoa.
- Yên tâm đi, tới đó sẽ có người chăm sóc
Triệu Phong Kiếm nói:
- Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, Tôi dự đoán trinh sát sẽ tìm tới tôi, chờ bọn nó tìm xong, bọn mình bay thẳng đến Quảng Đông...
Triệu Phong Kiếm tuy rằng nghe được không ít chuyện về ngày giao dịch hôm đó. Nhưng là gã không hỏi thăm ra Tần Phong còn bay đi Quảng Đông so với gã còn sớm một ngày. Va chạm của hai người bọn họ mới chỉ bắt đầu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận