- Ông chủ Tạ, không biết bên này ông bán đá nguyên khối thế nào?
Tần Phong chỉ vào đống đá nguyên đặt ở bên phải bàn, ở đây thể tích đá nguyên đều hơi nhỏ, to nhất cũng chỉ như nắm đấm bàn tay, nặng nửa cân đến một cân.
Lướt qua những miếng đá nguyên, Tạ Kim Bảo thủng thẳng đá:
- Ông chủ Tần, đá nguyên ở đây đều là bốn trẳm tệ một kg, ngài có muốn mua vài kg về chơi không?
Cược đá có to có nhỏ, đá tốt giá mấy trăm nghin đến tiền triệu cũng là bình thường, nhưng cũng có rất nhiều đá nguyên khối giá chỉ vài trăm nghìn, tiền ít tiền nhiều đều có thể tìm thấy sự hứng thú từ cược đá.
- Ông chủ Tạ, ông như này là không hậu đạo tý nào nhé.
Nghe Tạ Kim Bảo báo giá xong, Tần Phong nhíu mày nói:
- Vừa rồi ở bên ông chủ Lê, hàng cũng tương đương với hàng nhà ông mà chỉ có ba trăm tệ một cân…
- Ôi, làm sao có thể giống được chứ?
Mắt Tạ Kim Bảo đảo quanh:
- Cậu xem hàng đá nguyên bên lão Lê nhưng một tí cặn Phỉ thúy cũng không cạo ra được đâu, giá rẻ thì làm gì có hàng tốt.
- Cũng đúng, vậy ta mua mấy miếng này đi.
Tần Phong gật đầu nói:
- Vừa rồi vận may không tốt, đến một mẩu Phỉ thúy cũng không có, hàng đá nguyên của ông chủ Tạ bên này chắc không như thế chứ?
- Ông chủ Tần, tục ngữ có câu “thần tiên khó đoán ngọc”, bên trong đá nguyên như thế nào, ai có thể nói trước được chứ? |
Gian xảo tinh ranh như Tạ Kim Bảo cũng không chịu đảm bảo cho Tần Phong, chỉ vừa cười vừa nói:
- Biết đâu thời đến vận đổi, ông chủ Tần lại cắt ra được ít đá tốt thì sao…
- Tốt, vậy mượn lời cát tường của ông chủ Tạ.
Tần Phong ngồi xuống, trực tiếp cầm lên mấy miếng Phỉ thúy to như nắm đấm nói:
- Tôi cũng ngại chọn, lấy mấy miếng này đi, ông chủ Tạ cân lên xem nào.
- Tổng cộng bốn kg, một nghìn sáu trăm tệ, ông chủ Tần, đây là hóa đơn…
Tạ Kim Bảo thuần thục đặt bốn miếng đá nguyên lên bàn cân, thuận tay viết luôn hóa đơn, cho đá vào trong túi đưa cho Tần Phong rồi nói:
- Ông chủ Tần, cái miếng đá nguyên kia thật không xem lại à?
- Cũng không hẳn…
Tàn Phong lắc đầu nói:
- Chủ yếu là xem ông chủ Tạ đưa ra giá cao quá, mạo hiểm hơn năm triệu, tôi làm sao chịu nổi…
- Vậy ông chủ Tần muốn giá bao nhiêu? Cứ cho tôi một giá, tôi suy xét xem sao?
Mắt Tạ Kim Bảo sáng lên, ông không sợ Tần Phong trả giá, mà sợ đến giá Tần Phong cũng không hỏi mà đi, vậy thì lưỡi của Tạ Kim Bảo có dẻo ngọt đến đâu cũng chẳng bán được hàng.
- Tôi… tôi chỉ có thể trả hai triệu, hơn một tý cũng không có!
Tần Phong cắn chặt răng nói:
- Cái miếng đá này sao cứ cho tôi cảm giác không yên, sợ rằng rất có khả năng sẽ cược thua, ừ, nhiều nhất hai triệu!
Tần Phong khi nói chuyện còn gật gật đầu, như đang thuyết phục bản thân vậy, xem điệu bộ hoàn toàn không có chút tự tin nào cả
- Hai triệu ư? Ông chủ Tần, cậu đưa ra cái giá này cũng xa vời quá?
Tần Phong vừa dứt lời, Tạ Kim Bảo đã kêu lên:
- Ông chủ Tần, cái khác không nói, bề mặt đá Phỉ thúy có thể nhìn thấy ít nhất cũng bán được vài trăm…Hơn nữa, nếu lớp Phỉ thúy này vào sâu bên trong một đốt ngón tay nữa thì giá cả đã bay lên cao gấp mấy lần rồi, cậu chỉ trả có hai triệu, chẳng có thành ý tý nào cả?
- Không có thành ý? Không có thành ý tôi đã không trả giá.
Tần Phong lắc đầu nói:
- Ông chủ Tạ, nói thực nhé, miếng đá này tôi không muốn mua, ông không bán càng tốt, đỡ cho tôi phải đắn đo được mất…
- Tần Phong, mua mấy miếng chơi là được rồi, ông quên lúc ông đến đã đồng ý với tôi điều gì chăng?
Khi Tần Phong đang biểu diễn sự đắn đo của mình, Hoàng Bính Dư đang ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Tôi xem chú hay là đừng cược nữa, về sau đợi người cắt Phỉ thúy ra, chúng ta mua lại những đá cược rồi có hơn không?
- Hoàng đại ca nói cũng phải.
Nghe xong lời của Hoàng Bính Dư, Tần Phong giơ giơ túi lên:
- Vậy thì không mua nữa, chúng ta cắt mấy miếng đá này đi, có Phỉ thúy hay không chỉ xem như tìm niềm vui vậy.
- Đừng mà ông chủ Tần, cái giá này còn có thể thương lượng được mà.
Nhìn thấy Tần Phong bước ra ngoài, Tạ Kim Bảo nhất thời nóng vội liền kéo lấy cánh tay Tần Phong nói:
- Ông chủ Tần, hay là…hay là ngài thêm năm trăm nữa, miếng đá này tôi bán ai triệu năm trăm, ý cậu sao?
Tạ Kim bảo xem như nhìn thấy Tần Phong chẳng tha thiết gì muốn mua miếng đá giả kia, nhưng với tâm lý gian thương, ông vẫn đang cố gắng vớt vát.
- Hai triệu tôi còn phải xét lại..
Tần Phong nhìn Tạ Kim Bảo như nhìn thằng ngốc, cười nói:
- Ông nghĩ hai triệu năm trăm tôi sẽ mua ư? Vậy chắc tôi bị bệnh rồi?
- Đừng đi ông chủ Tần. Tôi… tôi bán !
Nhìn Tần Phong như đang đấu tranh với chính mình, Tạ Kim Bảo cắn răng nói:
- Hai triệu thì hai triệu, ông chủ Tần, xem như chúng ta kết giao bằng hữu, tôi bán cho cậu…
Mặc dù so với dự đoán trong thâm tâm còn cách xa, nhưng khối đá này trong tay Tạ Kim Bảo như cái còng, bởi vì rất nhiều người trong nghề đều biết, ông ta ở Vân Nam đã từng cắt ra miếng đá Phỉ thúy cao cấp bị nứt này
Vì vậy sau khi Tạ Kim Bảo dùng mãng văn che đi vết nứt đó, đều không dám mang miếng đá này ra ngoài, chỉ sợ bị người quen nhận ra được, vậy thì thanh danh của ông trong nghề coi như bị hủy luôn.
Tạ Kim Bảo vốn muốn để miếng đá này lừa bán cho người nghiệp dư cá cược, nhưng hôm qua Đậu Kiến Quân và Triệu Phong Kiếm tìm được ông ta sau đó, Tạ Kim Bảo lập tức nghĩ đến miếng đá này, đưa đá vào trong ngạch giao dịch
Hội cược đá nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói to cũng không hẳn, đều tập trung tại hai nơi Quảng Đông và Vân Nam, đi lại gặp gỡ đều là những gương mặt thân quen cả
Tạ Kim Bảo nếu không bán cho Tần Phong, ông cũng thật không biết còn có thể gặp được thanh niên nhiều tiền ngốc nghếch như Tần Phong nữa không, dù gì trong hội cược đá cũng có những tay chơi “gạo cội”, Tạ Kim Bảo cũng không dám lừa phỉnh họ.
- Hai triệu, cái…cái này…
Tuy đã dừng bước, nhưng gương mặt Tần Phong vẫn mang thấn sắc đang phân vân đấu tranh lắm, hình như cái giá này đang thu hút hắn, nhưng có mối nguy cược thua lại làm Tần Phong lưỡng lự.
- Ông chủ Tần, cái giá này đã thấp lắm rồi, nếu mà vẫn muốn trả giá, thì tôi không bán nữa.
Tạ Kim Bảo thấy rằng cái giá này đã làm Tần Phong lung lay, việc ông cần làm lúc này là kiên trì, nếu lại lùi bước lần nữa, sợ rằng Tần Phong đổi ý không mua nữa.
- Hai triệu…
Tần Phong miệng lẩm bẩm, mắt thì lại nhìn quanh tứ phía, rõ ràng trong tâm hắn đang giằng co ghê gớm
Chu Khải bên cạnh hích Tần Phong một cái nói:
- Tần Phong, cá cược vụ này cũng hơi bị liều đấy?
Tuy thời gian trước có thắng được vài triệu nhưng đều là những đồ thực cược thực thu, nhưng nói về cược đá, Chu Khải thật lại không có nhiều niềm tin, vừa rồi bị thua liền tám miếng đá nguyên đã làm Chu Khải mất hết hứng thú.
- Khải, mạo hiểm càng lớn, lợi nhuận càng cao.
Tần Phong nói vậy như đang giải thích cho Chu Khải, cũng là thuyết phục bản thân mình, không đợi Chu Khải đáp lời, liền nói:
- Mặt của miếng đá này rất khá, độ trong cũng không tồi…
Tần Phong chỉ vào Phỉ thúy đặt trên bàn tiếp tục nói:
- Chỉ mặt ngoài Phỉ thúy cũng trị giá đến hơn bốn trăm nghìn, nếu có thể sâu hơn chút nữa mà với giá hai triệu đúng là không mua hớ tý nào!
- Ông chủ Tần nói đúng quá.
Tần Kim Bảo tiếp chuyện:
- Cậu xem cái mãng văn, xanh thế kia cơ mà, phẩm chất Phỉ thúy bên dưới nhất định rất cao, nói thực, hai triệu tôi thật không muốn bán.
- Không muốn bán? Tôi còn không muốn mua ấy chứ. Tần Phong nói với Tạ Kim Bảo giọng không hài lòng, phủi tay muốn ra khỏi cửa hàng.
- Mẹ nó, lão này sinh năm chó thì phải? Nói đổi là đổi ngay?
Tạ Kim Bảo không ngờ rằng chỉ một câu than khổ của mình lại làm Tần Phong phản ứng mạnh như thế, nên vội vàng kéo lấy Tần Phong nói:
- Ông chủ Tần, chúng ta coi như cũng có duyên, những cái khác tôi cũng không nói nhiều nữa, mua hay không tùy ngài..
Tiếp theo lời của Tạ Kim Bảo, sắc mặt Tần Phong không ngừng thay đổi, như muốn chuyển sự chú ý, Tần Phong đột nhiên chỉ vào đống đá bên trái bàn nói: - Ông chủ Tạ, bên này hàng gì vậy, bao tiền một cân?
Nằm chính giữa bàn ở lối vào là một đường đi, hai bên đều bày các miếng đá nguyên, đá nguyên phía bên phải bàn đều là loại nhỏ, cũng là Tần Phong vừa mua giá bốn trăm một cân.
Nhưng phía bên trái bàn, đều bày đá nguyên có thể tích lớn hơn, miếng nhỏ nhất cũng to như quả bóng rổ, ít nhất cũng phải nặng 25-30kg.
- Ông chủ Tần, đá nguyên bên này lớn hơn chút, tỷ lệ xuất hiện Phỉ thúy cũng cao hơn, hai nghìn tư một cân, nếu ngài muốn mua tôi chỉ tính hai nghìn một cân thôi, được chứ?
Mặc dù đang sốt ruột đàm phán giao dịch hai triệu kia, nhưng “muỗi dù nhỏ cũng là thịt”, đá nguyên bên trái bàn kia nếu bán được một miếng cũng lời vài chục triệu, vì thế Tạ Kim Bảo rất nhiệt tình giới thiệu chi tiết cho Tần Phong.
- Hai nghìn một cân?
Tần Phong đi lại một vòng quanh đống đá đó, tự nhiên chỉ vào miếng đá nguyên to lớn rộng chừng hơn bốn mươi phân nói:
- Ông chủ Tạ, cái khối đá này ông cũng bán, ông chắc chắn nó không phải là cái ghế băng chứ?
Tần Phong chỉ vào miếng đá nguyên, bề ngoài lộ vẻ thô ráp, đồng thời phía trên các loại hoa văn tạp nham, đặt ở dưới đất chẳng khác nào để cái ghế cho người ta ngồi, chẳng có gì nổi bật.
- Ông chủ Tần, đừng đùa thế chứ.
Da mặt Tạ Kim Bảo giật giật nói:
- Miếng đá này là hàng từ Đạt Mộc Khảm đưa về, đừng nhìn vẻ ngoài của nó, nó trị giá hơn hai trăm cơ đấy.
Mặc dù Tạ Kim Bảo không để ý nhiều đến miếng đá có bề ngoài đôi chút quái dị này, nhưng ai lại đi nói đồ nhà mình là hàng kém bao giờ?
Tạ Kim Bảo mua bo cả lô đá nguyên này thực tế chỉ bỏ ra hơn hai mươi nghìn, nhưng số tiền này ông sớm thu được về rồi, chẳng qua vì miếng đá này biểu hiện kém nên mới còn cho đến bây giờ chưa bán đi được.
- Trị giá hai trăm?
Mắt Tần Phong đột nhiên đảo đảo, quay lại nhìn mặt miếng đá ấy nói:
- Thế này đi, ông chủ Tạ, nếu ông tặng cho tôi miếng đá này, cái miếng đá” nửa cược” kia tôi mua cho!
Biểu hiện trên bộ mặt Tần Phong làm ai cũng biết rằng hắn đang muốn chiếm không hai trăm nghìn này, đến Chu Khải cũng chẳng buồn nói, giờ anh mới phát hiện ra bạn học của mình lại thích “ăn không” như thế?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận