Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 288: Thu mua (hạ)

Ngày cập nhật : 2025-10-30 11:06:01
Chu Chính Quân lại mua hai căn hộ đơn hai bên trái phải, sau khi phá tường ngăn, cả căn nhà chừng 270m2, chỉ riêng phòng ngủ đã có 4 gian, còn có 2 gian khác trở thành phòng cất giữ của ông.
- Tần Phong, thế nào, những thứ cha tớ sưu tầm cũng được đấy chứ? Sau khi cơm nước xong xuôi, Chu lão gia đi gọi điện thoại, còn Tần Phong đi cùng với cha con Chu Chính Quân đi đến phòng cất giữ.
Sau khi mở cửa phòng, Chu Khải đắc ý nói:
- Ngoại trừ ngọc thạch, thứ cha tớ cất giữ nhiều nhất là đồ Thanh Đồng, bên trong có không ít đồ quý giá.
Chu Khải vốn tự cho là xuất thân từ gia đình chuyên về đồ cổ, trong trường tuy không thể nói là đặc biệt nhất, nhưng cũng rất có cảm giác hơn người, nhưng ai ngờ ngày đầu tiên khai giảng, cảm giác hơn người của anh ta liền bị đả kích.
Không nói đến Phùng Vĩnh Khang xuất thân giống mình, cho dù là Tần Phong vào nghề giữa chừng, bất kể là về khả năng giám định hay hiểu biết về đồ cổ đều hơn hẳn anh ta.
Bản lĩnh của mình không hơn được người ta, Chu Khải vô thức muốn mang cha mình ra đọ. Nếu không từ nay về sau ở trước mặt Tần Phong anh ta sẽ mất hết tự tin.
- Thật đúng là, chú Chu, chú làm nghề này sớm như vậy, hẳn là lúc đó mua rẻ được không ít đồ tốt nhỉ?
Tần Phong liếc nhìn qua, đúng như lời Chu Khải nói, trên từng hàng từng hàng giá gỗ đặt ngay ngắn không ít đồ Thanh Đồng, đa phần đều là hình dáng cổ xưa, nhìn qua rất giống đồ thật.
- Cũng chẳng thể nói là mua rẻ, tiền lúc đó cũng rất có giá đấy.
Chu Chính Quân ha ha cười, đầy vẻ đắc ý. Căn phòng cất giữ này của ông trừ phi là bạn bè tri kỷ, nếu không sẽ không dẫn vào. Từng có rất nhiều người muốn trao đổi đồ sưu tầm với ông nhưng đều bị Chu Chính Quân từ chối.
- Chú Chu, thứ khác cháu không cần, nếu như cháu nhìn thấy đồ ngọc, chú không thể không cho đấy.
Tần Phong phát hiện, trên giá ngoại trừ đồ Thanh Đồng, còn có rất nhiều hộp gỗ nhỏ, hẳn là Chu Chính Quân dùng để cất giữ đồ ngọc.
- Tiểu Tần, không thành vấn đề, cháu xem đi, chúng ta cứ tính theo giá thị trường là được.
Nói đến việc kinh doanh, Chu Chính Quân trở nên hào phóng hơn rất nhiều, những món đồ bằng ngọc này ông sưu tầm từ hồi xưa, thực sự không tốn bao tiền, hiện tại bán cho Tần Phong không những có thể kiếm tiền mà còn có thể giúp con mình.
Tuy rằng trông Chu Chính Quân rất nghiêm khắc với Chu Khải, chưa từng khen một câu nào, nhưng ông lập nên gia nghiệp này cũng là để lại cho con trai mà thôi. Bình thường luôn mắng mỏ ngoài miệng, nhưng trong lòng rất thương yêu.
- Được, vậy cảm ơn chú Chu nhé.
Tần Phong gật đầu nói, hắn biết Chu Chính Quân đồng ý bán số ngọc này là đã rất nể mặt mình.
Bởi vì hiện tại chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra sự phát triển trong tương lai của thị tường đồ cổ. Đồ ngọc bình thường giá trị có thể tăng không nhiều, nhưng đồ ngọc cao cấp, giữ trong tay vài năm, giá cả nhất định sẽ tăng lên không ít.
Chu Chính Quân không hề thiếu tiền, ông đồng ý bán, cho dù cũng có một phần vì con trai, thì việc này cũng giúp Tần Phong rất nhiều, cho nên Tần Phong cũng âm thầm nhớ kỹ ân tình này.
- Ngọc tốt, chú Chu, miếng ngọc tì hưu này chính là hoàng ngọc cao cấp đó.
Mở hộp ra, hai mắt Tần Phong không khỏi sáng lên, đập vào mặt chính là khối ngọc to bằng bàn tay trẻ con, điêu khắc từ hoàng ngọc, tay nghề cực kỳ tinh xảo, điêu khắc vẻ mặt của tì hưu giống y như thật.
Người trong nước nhắc đến ngọc thạch, ấn tượng đầu tiên chính là ngọc Hòa Điền, nhưng đó là nhờ của Hòa Thị Bích mà rất nhiều người biết đến ngọc Hòa Điền, kỳ thực ở trong nước tổng cộng có 4 loại ngọc nổi tiếng.
Bốn loại ngọc này chính là "ngọc Hòa Điền" Tân Cương sản xuất, "ngọc Tụ" do Tụ Nham, tỉnh Liêu Ninh sản xuất, "ngọc Độc Sơn" do Nam Dương, tỉnh Hà Nam sản xuất và "đá Lục Tùng" do Vân Huyện, tỉnh Hồ Bắc sản xuất.
Chất liệu ngọc làm nên miếng tì hưu này chính là ngọc Tụ Nham nổi tiếng, nơi sản xuất ngọc Tụ non xanh nước biếc, sản vật phong phú, là vùng đất trù phú tích tụ tinh hoa của thiên nhiên.
Trải qua diễn biến tự nhiên hàng triệu năm, ngưng tụ tinh hoa của thiên nhiên hàng triệu năm, do đó mới sản sinh ra ngọc Tụ nham, trân phẩm quốc bảo nổi tiếng hậu thế.
Ngọc Tụ chia làm hai loại, một loại là ngọc Lão (còn gọi là ngọc Hà Ma), được tạo thành do dòng sông từ trên núi chảy mạnh xuống đập vào đá, chất ngọc thô sơ, màu lục thẫm, là một loại ngọc trân quý.
Loại thứ hai là Nephrite, chất ngọc rắn chắc mà ôn hòa, nhẵn nhụi mà tròn trịa, đa phần màu xanh lục, mà ngọc Nephrite màu trắng thuần và vàng óng lại là trân phẩm hiếm có.
Khối hoàng ngọc tì hưu Tần Phong cầm trên tay này cả khối ngọc vàng óng, đúng là được điêu khắc từ ngọc Tụ quý hiếm, hơn nữa xét niên đại và kỹ thuật điêu khắc hẳn là từ triều Thanh, có thể coi là một miếng ngọc cổ truyền thừa.
- Ánh mắt của nhóc con lợi hại thật, cũng rất may mắn nữa, vừa bắt đầu đã chọn đúng miếng ngọc tốt nhất trong căn phòng.
Nhìn khối hoàng ngọc tì hưu trên tay Tần Phong, Chu Chính Quân không khỏi cười khổ, nói: - Tần Phong, khối ngọc này chú vốn không định đưa ra, nhưng nếu như bị cháu nhìn thấy rồi, coi như cháu với nó có duyên, nhưng nếu như giá thấp quá, chú sẽ không bán đâu
Chất ngọc cơ bản của hoàng ngọc là bạch ngọc, vì thời gian dài hấp thụ sắt oxy hóa trong nước trên bề mặt trái đất nên mới hình thành nên màu vàng.
Căn cứ vào độ thay đổi màu sắc, hoàng ngọc còn có thể phân thành vàng mật, vàng nâu, vàng hướng dương, vàng hoa cúc, vàng trứng v.vMàu đậm như của ngọc vàng mật, vàng nâu cực kỳ hiếm thấy, giá trị của chúng có thể so với bạch ngọc dương chi.
Ở thời Thanh, vì màu vàng đồng âm với "Hoàng" trong "hoàng đế" lại cực kỳ hiếm có, nên giá trị còn cao hơn cả bạch ngọc dương chi, cho dù ở hiện đại, cực phẩm hoàng ngọc cũng cực kỳ hiếm thấy, Chu Chính Quân thật không nỡ bán đi.
- Chú Chu, giá này chú thấy thế nào?
Tần Phong xòe bàn tay ra, nói: - Chất ngọc và kỹ thuật điêu khắc của khối ngọc này đều rất tuyệt, cho dù niên đại gần một chút, nhiều nhất là đến đời Thanh, cháu đưa ra cái giá này hẳn là hợp lý rồi chứ?
- 50 ngàn? Tần Phong, nhóc cũng keo kiệt quá đi?
Sau khi nhìn thấy bàn tay của Tần Phong, Chu Chính Quân liên tục lắc đầu, nói: - Người khác mang bình sứ Thanh Hoa của Khang Hi đến đổi mà chú cũng không chịu đâu đấy, 50 ngàn tệ thì cháu đừng có nghĩ
Chu Chính Quân tuy rằng không kinh doanh ngọc thạch, nhưng có rất nhiều bạn bè kinh doanh ngọc thạch, hơn nữa bản thân cũng thường xuyên đi dạo các cửa hàng ngọc thạch, hiểu rất rõ giá trị khối hoàng ngọc của mình.
- Chú Chu, chú thấy cháu là người keo kiệt như vậy sao?
Tần Phong nghe vậy cười rộ lên, quơ quơ tay phải, nói: - Đây không phải 50 ngàn mà là 500 ngàn, chú Chu, chú thấy giá này thích hợp chứ?
- 500 ngàn? Tần phong, cháu không nói giỡn đấy chứ?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Chu Chính Quân giật cả mình, khối hoàng ngọc này tuy không tồi, nhưng đúng như Tần Phong nói, niên đại có hơi gần, giá thị trường vẫn kém hơn ngọc thời Hán một chút, hẳn chỉ khoảng 300 ngàn.
- Tần Phong, chú Chu cũng không thể lời của cháu nhiều như vậy được.
Chu Chính Quân trong lòng mắng Tần Phong tiêu tiền như rác, ngoài miệng thì nói: - Khối ngọc này giá thị trường khoảng 350 ngàn. Như vậy đi, cháu trả 400 ngàn, chỉ cần qua hai năm, đảm bảo cháu chỉ lãi chứ không lỗ!
Cho dù thế nào, Tần Phong cũng là bạn học của con mình, hơn nữa Chu Khải còn có cổ phần ở Chân Ngọc Phường. Chu Chính Quân tuy rằng kinh doanh rất khôn khéo, nhưng vẫn chú trọng đến tình nghĩa.
- Chú Chu, đừng như vậy, khối ngọc tì hưu này cháu thực sự trả 500 ngàn, ít hơn cháu không lấy đâu.
Tần Phong lắc đầu, nói tiếp: - Chú Chu, chú cũng biết đấy, cửa tiệm của cháu chỉ bán tinh phẩm, nhưng về phần cổ ngọc vẫn thiếu trân phẩm lưu trong tiệm, khối ngọc này vừa hay rất thích hợp
- Đợi đã, chú Chu không thể lấy của cháu nhiều như vậy được
Không đợi Tần Phong nói xong, Chu Chính Quân liền ngắt lời, nói: - Tần Phong, có thích hợp đến thế nào thì cũng có giá thị trường cả. Câu nói "vàng có giá, ngọc vô giá" cháu cho là thật đấy à?
Cổ nhân thường dùng câu "vàng có giá, ngọc vô giá" để hình dung sự trân quý của ngọc, nhưng đối với những người chơi ngọc hoặc thương nhân, bất kể đồ vật gì cũng có giá trị xứng đáng với nó.
- Chú Chu, chú trước hãy nghe cháu nói hết đã.
Bị Chu Chính Quân ngắt lời, Tần Phong cũng không tức giận, cười nói: - Chú Chu, cháu mua khối ngọc này của chú giá 500 ngàn, chú biết cháu định bán ra bao nhiêu không?
- Bán ra bao nhiêu? Chu Chính Quân nghe vậy ngây ra, nói:
- Hoàng ngọc tuy rằng hiếm thấy, nhưng trên thị trường vẫn có thể tìm được, đắt quá cháu có thể bán được sao?
- Một triệu hai trăm ngàn tệ!
Tần Phong giơ 1 ngón bên bàn tay phải, nghĩ lại không đúng, lại giơ 2 ngón bên bàn tay trái, nói: - Một triệu hai trăm ngàn tệ, khối ngọc này cháu mua về chính là muốn bán với giá này, thiếu một tệ cháu sẽ không mang đi
Nói đến đây, Tần Phong ha ha cười, nói: - Về sau chẳng mau cháu bán đi được với giá này, chú Chu nghĩ cũng đừng giận đến hộc máu nhé, cho nên cái giá 500 ngàn chú không cần bàn nữa, cứ như vậy đi!
Tần Phong làm như vậy kỳ thực đã suy nghĩ rất kỹ, buôn bán trong ngành đồ cổ, nếu như bị người khác mua rẻ đồ tốt sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hiện giờ giao dịch giữa Tần Phong và Chu Chính Quân tuy rằng không phải mua rẻ đồ tốt, nhưng giá cả mua vào và bán ra chênh lệch rất lớn, Tần Phong sợ Chu Chính Quân sau này trong lòng không thoải mái nên lúc này mới trả thêm 100 ngàn tệ.
- Bán khối ngọc này với giá một triệu hai trăm ngàn tệ? Cháu dám nghĩ thế thật sao?
Chu Chính Quân sửng sốt một lúc lâu không biết nói gì, ông giật mình trước cái giá Tần Phong vừa nói, lúc này chỉ cảm thấy cổ họng có hơi khô khốc, cố gắng nuốt nước miếng, nói:
- Tần Phong, kinh doanh không phải như cách cháu làm đâu, sẽ bị người ta chê cười đấy.
Tục ngữ nói ngành nào có quy tắc của ngành đó, như đồ ngọc, giá cả thị trường chỉ có như vậy, Tần Phong lại đưa ra cái giá trên trời, nhất định sẽ bị người cùng ngành chê cười, Chu Chính Quân nói như vậy cũng là muốn tốt cho Tần Phong.
- Chú Chu, thứ này cháu vốn không định bán cho người trong ngành.
Tần Phong cười lắc đầu, nói: - Trong mấy năm nay, Trung Quốc phát triển rất nhanh, nhà giàu mới nổi rất nhiều, bọn họ biết được giá cao hay giá thấp? Chúng cháu chỉ bán giá đắt nhất chứ không bán giá tốt nhất
Tần Phong đã sớm xác định vị trí của Chân Ngọc Phường, không phải cửa tiệm hướng về số đông dân chúng bình thường, cũng không phải nơi để người trong ngành giao lưu, mà là hướng về bộ phận nhà giàu mới nổi trong nước.
Cho nên chỉ cần là đồ có chất lượng thượng hạng, Tần Phong dám đưa ra giá trên trời, hắn cũng không sợ người trong ngành chê cười.
Nếu như thực sự không bán được, tìm một người mua hộ là được. Còn có thể quảng cáo giúp, khối ngọc tì hưu này Tần Phong cũng rất thích, chỉ mong không có người mua đi.
- Được rồi, chú không hiểu được người trẻ tuổi các cháu, 500 ngàn thì 500 ngàn. Chu Chính Quân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Chỗ chú còn nhiều đồ ngọc, cháu cứ chọn đi, chốc nữa tính toán sau.
- Vâng, chú Chu làm kinh doanh quả là hào phóng hơn trong cuộc sống.
Tần Phong ha ha cười, cũng không khách sáo nữa, mở từng cái hộp gỗ, mang ngọc ra xem xét, thứ này nếu xem xét không kỹ sẽ tổn thất mấy chục ngàn thậm chí mấy trăm ngàn ấy chứ.
Cũng may Chu Chính Quân thường xuyên vào phòng này lau chùi ngọc cổ mình cất giữ nên có lắp đặt đèn, mặc dù là buổi tối nhưng vẫn rất sáng sủa.
Tần Phong lựa chọn trong khoảng 2 giờ, chọn ra được hơn 30 miếng ngọc trong tổng số hàng trăm miếng ngọc Chu Chính Quân sưu tầm được.
Nhưng ngoại trừ khối tì hưu hoàng ngọc đầu tiên, thì đều là những đồ ngọc giá trị hàng ngàn hoặc hàng chục ngàn, ra khỏi phòng, đến phòng khách để tính toán, Tần Phong cần trả Chu Chính Quân số tiền là một triệu tám trăm sáu mươi ngàn.
- Chú Chu, chú phải làm gương đó nha
Tần Phong lấy ra một tờ giấy nợ do Tề lão gia viết, lần lượt điền tên của Chu Chính Quân và con số một triệu tám trăm sáu mươi ngàn tệ rồi nói: - Sau ba tháng, trong vòng nửa năm, dùng giấy nợ này để lấy tiền, nếu như chú không đến lấy thì số tiền này sẽ mất luôn đấy
- Nhóc con, người quen cũng không tha!
Nhìn giấy nợ và thỏa thuận Tần Phong lấy ra, Chu Chính Quân không nói gì, lắc lắc đầu, nhưng tất nhiên ông tin tưởng danh dự của Tề lão gia, lập tức ký xong thỏa thuận rồi cất thỏa thuận cùng giấy nợ đi.
- Tần Phong, cháu chọn xong đồ ở chỗ Chính Quân rồi à?
Chu lão gia ở trong phòng nghe được tiếng nói chuyện ở trong phòng khách, đẩy cửa đi ra, ngồi xuống sa lon, nói: - Ông đã liên hệ giúp cháu mười mấy thương nhân ngọc thạch lớn nhất của tỉnh Hà Nam, ngày mai đến tiệm của ông, chúng ta sẽ giao dịch tại chỗ
- Mười mấy người? Sau khi nghe Chu lão gia nói, Tần Phong liền vội vàng hỏi: - Ông Chu à, việc cháu trả bằng giấy nợ, ông có nói với họ hay không?
Tuy rằng trong tay có chi phiếu 8 triệu, hơn nữa Tần Phong còn giữ lại 5 triệu để dùng, nhưng đối diện với thương nhân ngọc thạch của Hà Nam, chút tiền ấy của cậu quả thực không đáng để vào mắt.
- Đương nhiên là nói rồi, có Tề tiên sinh bảo lãnh, bọn họ đều tin tưởng mà.
Chu lão gia gật đầu, nhưng ông không nói mình cũng là người bảo lãnh, kinh doanh cả đời người rồi, Chu lão gia đã qua cái tuổi phô trương từ lâu.
- Được rồi, Tiểu Tần, ngồi máy bay cả ngày cũng mệt rồi, cháu nghỉ sớm một chút đi
Nhìn thấy lúc này đã hơn 10 tối, ông lão đứng lên, nói: - Ngày mai ông mời ông bạn già đến giám định giúp cháu, để tránh đến lúc đó bị những người này tranh thủ sơ hở của mình.
Chu lão gia vẫn rất để tâm đến chuyện này, chẳng những giúp Tần Phong liên hệ mười mấy thương gia có thực lực, lại còn tìm một chuyên gia giám định, quả thực là rất chu đáo.


Bình Luận

0 Thảo luận