Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 238: Thuyết phục..

Ngày cập nhật : 2025-10-14 14:29:08
- Anh Mạnh, anh thấy em giống như đang đùa anh lắm sao?
Tần Phong cười trộm trong lòng, trên mặt lại cực kỳ nghiêm túc, nói: - Em căn bản chẳng có quan hệ gì với đám trộm cắp đó, nhưng trong ngục gặp được rất nhiều người có hoàn cảnh tương tự họ, cho nên mới nghĩ cách trợ giúp họ mà thôi.
Tần Phong lúc này tỏ vẻ thương hại người khác, Mạnh Lâm không thể nhận ra hắn đang giả vờ hay là thực lòng, nhưng lời Tần Phong nói lại khiến anh phải suy nghĩ.
Là con trai trưởng của Mạnh gia, Mạnh Lâm đúng lời Tần Phong nói, lớn lên trong nhung lụa, anh ta không biết nhiều về cuộc sống của thường dân.
Từ sau khi làm cảnh sát, tuy rằng Mạnh Lâm đã tiếp xúc không ít vụ án lớn, nghiêm trọng, nhưng làm lãnh đạo cấp trên, cơ hội tiếp xúc trực tiếp với phạm nhân của anh không nhiều lắm, trước khi Tần Phong nói những lời này, anh chưa từng tự hỏi những vấn đề này.
- Tần Phong, cậu có từng nghĩ đến việc những người đó không bỏ được tật xấu, lại phạm tội thì làm sao?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Mạnh Lâm lắc đầu nói: - Công ty phá khóa cần phía cảnh sát kiểm tra đối chiếu mới có thể thành lập, nếu bọn họ cầm thẻ bài của cảnh sát mà phạm tội, cậu biết hậu quả sẽ tồi tệ đến thế nào không?
Là người trong ngành Công an, Mạnh Lâm chắc chắn phải nghĩ nhiều hơn, anh không phải không có cách giúp Tần Phong, nhưng điều đầu tiên Mạnh Lâm phải lo lắng chính là ảnh hưởng của chuyện này đối với anh ta.
Muốn tiến tới Chính đàn, có một câu cách ngôn rằng: Không cầu có công, chỉ cầu không mắc lỗi, con cháu thế gia có chỗ dựa như Mạnh Lâm, chỉ cần không mắc lỗi, tuần tự thăng chức gần như là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Nhưng nếu như Mạnh Lâm mắc sai lầm, trên hồ sơ có ghi chép không sáng sủa sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường làm quan của anh.
Phải biết rằng, bọn họ trên cơ bản đều hai năm tăng một bậc, chỉ cần phạm một số lỗi nhỏ, giậm chân tại chỗ mấy năm thì Mạnh Lâm sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
- Anh Mạnh, anh nói vậy tức là vẫn không tin những người đó rồi.
Tần Phong thở dài, nói: - Bọn họ từng ăn trộm nhưng cũng đã bị Chính phủ trừng trị, nhận được trừng phạt thích đáng, hiện tại bọn họ muốn làm lại từ đầu, tại sao xã hội lại không cho bọn họ cơ hội chứ?
- Bọn họ có thể tìm công việc khác, nhưng chuyện này thì không được.
Mạnh Lâm biết Tần Phong nói đúng, nhưng anh không dám xem nhẹ chuyện này, nó liên quan đến tiền đồ của bản thân, anh sẽ không đùa giỡn với đường làm quan của mình.
- Vừa rồi anh cũng đã nói, bọn họ ngoại trừ ăn trộm ra thì không biết làm gì khác, công ty phá khóa này không phải rất phù hợp với họ sao?
Tần Phong kiên nhẫn nói: - Chỉ cần chúng ta yêu cầu nghiêm khắc, người của công ty đều phải có hộ khẩu Bắc Kinh, sau đó thống nhất đào tạo, đặt trách nhiệm cho từng cá nhân.
Làm như vậy, anh cho rằng khả năng xảy ra chuyện là bao nhiêu? Bọn họ sẽ từ bỏ cuộc sống và công việc yên ổn của mình chỉ vì một ít tiền tài sao?
Điều này Tần Phong cũng không phải tùy tiện đoán bừa, hắn từng suy đoán tỷ lệ tái phạm của những người này, kết luận đúng như lời hắn nói, trên cơ bản tỷ lệ này cực kỳ nhỏ.
- Nếu như đều có hộ khẩu Bắc Kinh, đúng là có thể khống chế. Nghe Tần Phong nói, trên mặt Mạnh Lâm như có điều suy nghĩ.
Lúc học thạc sĩ, Mạnh Lâm đã từng nghiên cứu tâm lý tội phạm khác nhau, trong đó trộm cắp có thể nói là loại người nhát gan nhất, nếu như có thể khống chế bọn họ từ nguồn gốc thì chuyện công ty phá khóa đúng là có thể làm được.
- Anh Mạnh, em thấy chuyện này có thể làm thành một mô hình, mở rộng trong hệ thống Công an.
Thấy sắc mặt Mạnh Lâm hơi thả lỏng, Tần Phong rèn sắt khi còn nóng, nói: - Anh Mạnh, anh nghĩ mà xem, cải tạo thành công kẻ trộm thành người có cống hiến với xã hội là chuyện vinh quang thế nào chứ, em thấy anh đủ tư cách nằm trong top 10 thanh niên ưu tú toàn quốc rồi.
- Top 10 thanh niên ưu tú? Cậu không hãm hại tôi đã là tốt lắm rồi.
Mạnh Lâm trừng mắt nhìn Tần Phong một cái, nói: - Chẳng may xảy ra chuyện vừa trông coi vừa ăn trộm, mà đương sự lại chạy trốn thì xử lý thế nào?
Nói như vậy có thể thấy Mạnh Lâm thực sự đã dao động, anh ta không phải nhân viên điều tra phá án, cơ hội lập công đúng là không nhiều.
Tuy rằng bối cảnh của Mạnh Lâm vững chắc, thăng tiến rất nhanh, nhưng sau lưng vẫn sẽ có người nói xấu, nếu đúng như lời Tần Phong nói, đây quả là một thành tích rất lớn.
Chỉ cần công ty phá khóa này trong vòng một năm rưỡi không xảy ra chuyện thì Mạnh Lâm, kiếm đủ chiến tích rồi, chỉ sợ đã trao quyền cho cấp dưới đi đảm nhiệm vị trí lãnh đạo liên quan đến Chính trị ở thành phố nào đó rồi.
Đến lúc đó chỉ cần chuyển từ Công an đến hệ thống Chính phủ xong, cho dù công ty phá khóa đó có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến anh nữa.
- Anh Mạnh, bắt bọn họ nộp tiền đặt cọc nhiều một chút, 100 ngàn không được thì 200 ngàn.
Tần Phong đưa ra chủ ý cho Mạnh Lâm, nói: - Thời gian này mặc dù rất nhiều người giàu có, nhưng không ai lại để nhiều tiền mặt như vậy ở nhà đúng không nào?
Nếu như điều tra ra là vừa trông coi vừa ăn trộm thì liền hủy tư cách của công ty phá khóa, sau đó khấu trừ tiền đặt cọc của họ, em nghĩ, không cần chúng ta lo nghĩ nhiều, lãnh đạo công ty phá khóa sẽ nghiêm khắc giám sát người của họ.
- Ừm, ý kiến này không tệ.
Mạnh Lâm nghe vậy hai mắt sáng lên, cách Tần Phong nói đúng là có thể ngăn chặn ở một mức độ nào đó việc vừa trông coi vừa ăn trộm, thử nghĩ mà xem, đặt cọc 100-200 ngàn ở Cục Công an rồi, những người đó liệu có vì món lợi nhỏ trước mắt mà giở trò trộm cắp hay không?
- Sao nào, anh Mạnh, chuyện này coi như anh đã đồng ý rồi nha.
Tần Phong muốn nhận được câu khẳng định chắc chắn của Mạnh Lâm, hắn biết những công tử ở Thủ đô đều rất coi trọng thể diện bản thân, giống như Lý Nhiên biết mình không lo liệu được chuyện này, cũng không dám hứa với Tần Phong.
- Theo như cậu nói, đúng là có thể thực hiện được
Mạnh Lâm day day trán, nói: - Nhưng chuyện này tôi cần suy nghĩ thêm, chặn đứng kẽ hở, không để bọn họ có cơ hội phạm tội.
- Được, anh Mạnh, khi về tôi sẽ viết kế hoạch cho anh xem, nếu như có thể làm được, chuyện này phải nhờ cả vào anh rồi!
Tần Phong cười thầm trong lòng, kế hoạch này hắn chuẩn bị cho Miêu Lục Chỉ viết, nếu nói người hiểu tâm lý của kẻ trộm nhất chỉ sợ không ai so được với Vua Trộm sáu ngón này.
- Được rồi, chuyện này tôi hứa.
Mạnh Lâm nghĩ lại một lần, thấy khả năng xảy ra vấn đề đúng là không lớn, lúc ban đầu không thể chấp nhận, nhưng tâm lý của con người vốn là vậy, chuyện kẻ trộm kinh doanh công ty phá khóa ban đầu ai nghe cũng không thể tin được.
- Ai u, vậy vô cùng cảm ơn anh Mạnh
Tần Phong cười nói: - Con người em hay mềm lòng, không nỡ thấy người khác sống khổ sở, trộm cắp cũng là người mà, bọn họ cũng có quyền được hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn.
- Ngừng, cậu ít giả bộ đi.
Mạnh Lâm xua tay ngắt lời Tần Phong, nghiêm mặt hỏi: - Chuyện này trước không nhắc tới, tôi hỏi cậu, cậu và đám người Hà Kim Long có chuyện gì? Bọn họ bị nghi ngờ liên quan đến vụ án súng ống, tính chất khác với trộm cắp đấy.
So với chuyện công ty phá khóa, Mạnh Lâm quan tâm đến chuyện đấu súng ở nhà ga hơn, nếu như mình phá được vụ án này thì sức ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều so với việc dạy dỗ đám trộm cắp cải tà quy chính.
- Anh Mạnh, em thực sự không quen đám người Đông Bắc đó
Tần Phong thở dài, vẻ mặt vô tội nói: - Nhưng mà nghe nói bối cảnh của họ ở Quan Đông rất sâu, cũng như ông cha của anh, đều từng đổ máu vì quốc gia, không bằng không chứng, anh cần gì phải bám chặt như vậy?
Buổi sáng, Tần Phong lần lượt nhận được điện thoại của Hà Kim Long và Miêu Lục Chỉ, biết bên đó chưa bị lộ tin gì, hơn nữa Miêu Lục Chỉ già dặn kinh nghiệm, lúc cảnh sát vọt vào đã tắt hết đèn trong nhà.
Không gian tối như bưng, những cảnh sát này cũng không nhìn thấy rõ những vết đạn trên mặt đất, khi trời còn chưa sáng, Miêu Lục Chỉ đã xóa bỏ hết những vết đạn có thể tạo thành chứng cứ.
Hơn nữa Tần Phong đã ném hai khẩu súng đó xuống sông, có thể nói, trừ phi thủ hạ của Hà Kim Long bị điên, đến Cục Cảnh sát thừa nhận vụ đấu súng là do bọn họ làm thì vụ án này có thể coi là vụ án bế tắc, gác sang một bên.
- Cậu biết không ít nhỉ?
Sắc mặt Mạnh Lâm không tốt, nhìn Tần Phong, anh gần như có thể xác nhận, việc không tìm được súng trên người đám người Quan Đông nhất định có liên quan đến Tần Phong.
- Anh Mạnh, nước quá trong ắt không có cá, người quá nghiêm không có bạn.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Có một số việc, hiểu rất rõ nhưng tỏ ra hồ đồ là được, anh cho rằng em không biết việc phòng vệ quá mức năm đó bị phán 4-5 năm là nhẹ hay nặng sao? Nhưng chuyện đã qua, thực sự không cần tính toán làm gì.
Từ lúc nói chuyện cùng Mạnh Lâm đến giờ, cũng chỉ có những lời này Tần Phong nói là xuất phát từ tâm can, năm đó hắn cũng từng hận, bởi vì thời hạn thi hành án bốn năm này khiến bản thân bỏ lỡ thời cơ tốt nhất đi tìm kiếm em gái.
Nhưng họa phúc khôn lường, những điều mà bốn năm ngồi tù mang lại cho Tần Phong đủ để thay đổi cả cuộc đời của hắn.
Tuy tằng nếu để Tần Phong lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn đi tìm em gái, nhưng thế sự vô thường, gặp gỡ Tái Thị đã hóa giải không ít lệ khí trong lòng Tần Phong, làm mờ đi oán hận đối với nhiều người.
- Chuyện đó của cậu chủ yếu là tính chất quá ác liệt.
Nghe Tần Phong đề cập tới quá khứ của chính mình, Mạnh Lâm nhất thời không biết nói gì, anh đương nhiên có thể nhìn ra vụ án của Tần Phong có nhiều chỗ không hợp lý, Tần Phong có thể có thái độ này, thực là đáng quý.
- Được rồi, anh Mạnh, không nói tới chuyện đó nữa
Tần Phong bỗng nhiên nghĩ tới em gái, vội vàng nói: - Nhưng mà nếu như anh có cơ hội, có thể tìm em gái giúp em không, em gái em tên là Tần Gia
- Được, tôi sẽ ra thông báo tìm kiếm trong ngành, có tin tức sẽ báo cho cậu.
Mạnh Lâm gật đầu, điều anh thích nhất ở Tần Phong chính là dũng khí liều mình bảo vệ em gái, đổi lại là bản thân anh, anh cũng sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì Dao Dao.
- Vậy cảm ơn anh Mạnh nhé.
Tần Phong nhìn thời gian trên di động, nói: - Anh Mạnh, anh xem, vốn nên mời anh ăn bữa cơm, nhưng buổi tối em thực sự có việc, hôm nào đó em nhất định sẽ mời anh một bữa ra trò.
Tần Phong cũng không phải người qua cầu rút ván, buổi trưa quả thực hắn đã nhận được điện thoại của ông chủ Chu ở Phan Gia Viên, nếu không phải đã hẹn trước với Mạnh Dao, Tần Phong lúc này đã ở trong Phan Gia Viên rồi.
"Ủa? Không phải mình đến để moi lời khai của thằng nhóc này sao? Sao lại bị cậu ta thuyết phục rồi?"
Đợi đến khi Tần Phong đạp xe đi xa rồi, Mạnh Lâm vỗ vỗ đầu, anh một thạc sĩ tâm lý tội phạm học mà lại bị Tần Phong sinh viên năm nhất dắt mũi nói chuyện cả buổi trời.

Bình Luận

0 Thảo luận