Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bảo Giám

Chương 276: Chia hoa hồng (trung)

Ngày cập nhật : 2025-10-21 21:18:13
Ý tứ của câu phân chia hoa hồng này, mọi người có mặt ở đây đều hiểu, nhưng vào thời khắc này Tần Phong nó ra, bọn họ lại cảm thấy có chút hồ đồ, không biết Tần Phong định phân chia hoa hồng gì.
Bọn họ chỉ mới khai trương có mấy ngày thôi mà?
Bình thường những công ty lớn phân chia hoa hồng cũng phải đợi đến cuối năm sau khi quyết toán, mấy người Lý Nhiên không cho rằng mới chỉ khai trương được tám ngày mà đã có thể chia hoa hồng được cho mọi người.
- Đúng vậy, chính là chia hoa hồng.
Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của mọi người, Tần Phong mỉm cười nói:
- Cũng sắp đến tết rồi, chúng ta tuy rằng mới khai trương được mấy ngày, nhưng cũng có chút lợi nhuận, đương nhiên phải phân chia cho mọi người rồi…
Nói thật, trong mấy cổ đông này, ngoài ngày khai trương ra thì chẳng có ai đến cửa hàng.
Lý Nhiên thì đi khắp nơi thăm người thân bạn bè, còn Phùng Vĩnh Khang thì cũng đi theo Chu Khải du ngoạn Bắc Kinh…
Còn về Tân Nam thì càng bận hơn, anh ta đi theo giáo viên hướng dẫn đến Thiểm Tây để khai quật khảo cổ, mấy hôm trước mới trở về Bắc Kinh.
Cho nên ngoài Tần Phong và Tạ Hiên ra, thì không ai biết tình hình kinh doanh của cửa hàng, hôm nay đi vào, phát hiện khách đến lác đác, bọn họ cũng không trông mong cửa hàng này có thể kiếm được tiền.
Tân Nam từng mở tiệm đồ cổ, cho nên biết rất rõ những khó khăn của cửa hàng mới mở, lập tức nói:
- Tần Phong, ý tốt của cậu mọi người ghi nhận, nhưng cửa hàng vừa mới khai trương, rất nhiều thứ cần dùng đến tiền, chuyện chia hoa hồng này, cứ để sang năm đi.
- Đúng thế, Tần Phong, chút nữa mấy anh em góp cho tôi cái vé máy bay là được, không cần phải chia hoa hồng đâu.
Chu Khải cũng đồng ý với Tân Nam, cửa hàng mới khai trương được có tám ngày đã nói đến chuyện chia hoa hồng, nói ra chẳng khác gì chuyện đùa cả.
- Tần Phong, không phải cậu nói ngược đấy chứ? Hay là lại hỏi tiền mọi người đây?
Lý Nhiên vẻ mặt hoài nghi nhìn Tần Phong, nói tiếp:
- Nói đi, thiếu bao nhiêu tiền? Ông anh này có chút tiền lẻ tiêu tết thôi, không móc đâu ra nổi mấy trăm ngàn đâu.
- Này, tôi nói các anh nhé, không ai quan tâm đến tình hình kinh doanh của cửa hàng à?
Tần Phong nghe vậy có chút nghẹn họng, chuyện hắn đàm luận với Phương Nhã Chí vào thứ hai tuần trước, cũng không nói với mấy người Lý Nhiên, không ngờ mấy người này chẳng ai biết chuyện cả.
- Thế nào? Thật sự không chống đỡ được nữa à?
Lý Nhiên còn tưởng rằng mình đã nói đúng, lập tức an ủi Tần Phong, nói:
- Tần Phong, nếu cần tiền thì cứ nói là được, mấy anh em chúng ta góp lại thì cũng được hai ba triệu mà?
- Đi, đi, cút sang một bên đi, tôi còn thiếu mấy triệu của anh à?
Tần Phong có chút phiền não, nói:
- Hôm nay chính là chia hoa hồng, những ai không lấy cũng không sao, tiền này coi như các vị cống hiến cho cửa hàng, tôi nói trước nhé, không tính cổ phần đâu đấy…
- Chia hoa hồng thật à?
Thấy Tần Phong nói mạnh miệng như vậy, mấy người Lý Nhiên liếc nhìn nhau một cái, sau đó Phùng Vĩnh Khang mở miệng nói:
- Tần Phong, chúng ta lãi tổng cộng bao nhiêu tiền?
- Phí lời, nếu không phải vì chia tiền hoa hồng thì tôi đâu có rảnh việc để kêu mọi người đến đây?
Tần Phong nhìn mấy người này một cái, tức giận nói:
- Nếu biết sớm tôi đã chẳng thèm chia cổ phần cho mấy người, bây giờ tôi hỏi một câu, có cổ phần nào muốn bán không, tôi mua lại toàn bộ với giá gấp đôi.
Nói ra thì Tần Phong cũng thật sự cảm thấy hối hận, hắn cũng không ngờ rằng việc kinh doanh lại bùng nổ như vậy, nhìn từ tình hình hiện tại, hơn 200 ngàn của những người này có thể cầm được 5% cổ phần, rõ ràng là đã kiếm lớn rồi.
- Nói gì thế, kiếm được tiền như vậy thì dở hơi mà bán đi à?
Mấy người Phùng Vĩnh Khang đương nhiên cũng không choáng váng, ánh mắt nhìn Tần Phong với vẻ trông mong.
- Mẹ kiếp, cũng không ngốc nhỉ?
Tần Phong than thở một câu, nói:
- Việc kinh doanh trong tám ngày này tổng cộng giá trị 21,2 triệu, trừ đi tiền nhập hàng, lương công nhân…thì tiền lãi là 12,3 triệu…
Tần Phong nói tới đây thì dừng lại, vì mấy gã kia đã trợn mắt há mồm, bộ dáng không thể tin tưởng nổi, phỏng chừng nếu mình có nói tiếp thì bọn họ cũng không nghe được.
Một lúc sau, Lý Nhiên mới thở dài một hơi, ôm lấy cánh tay Tần Phong, lắp bắp nói:
- Chỉ tiền lãi thôi đã được 12,3 triệu à?
- Đúng vậy, tôi biết mọi người cũng khá căng thẳng về tiền nong, cho nên chia hoa hồng cho mọi người trước.
Tần Phong gật đầu, nói:
- Mọi người dựa theo cổ phần của mình, tính xem mình có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng nhé.
- Tôi…tôi có thể lấy được…307500 tệ?
Tần Phong vừa dứt lời, Chu Khải đã kêu lên.
Vốn Tân Nam, Phùng Vĩnh Khang, Chu Khải và Vi Hàm Phi mỗi người chiếm 5% cổ phần, tuy nhiên về sau Tần Phong lại bỏ thêm 2 triệu vào nữa, cho nên cổ phần của họ bị giảm xuống 2,5%.
Nhưng 2,5% thôi quy ra tiền cũng là một con số lớn rồi.
- Tần Phong, cậu nói…rốt cuộc là thật hay giả đấy?
Sự tình vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, Phùng Vĩnh Khang cảm thấy không thể tin nổi, khi tn hỏi những câu này, mấy người đều nhìn chằm chằm vào Tần Phong để chờ đợi câu trả lời.
- Tôi đâu có rảnh việc để nói đùa với mấy người.
Tần Phong tức giận, ánh mắt nhìn Tân Nam nói:
- Anh Nam, lời là tôi nói ra, nếu không có tiền lời thật thì chẳng lẽ tôi phải bỏ tiền túi ra để trả cho các anh à?
Nghe thấy những lời này của Tần Phong, mấy người cũng biết xem ra chuyện này là sự thật, nhất thời tất cả đều hiện thần sắc vui mừng trên khuôn mặt.
- Ha ha, đầu tư 200 ngàn, sau tám ngày đã được chia 300 ngàn, chút nữa anh em sẽ mời cậu một bữa thật no nê, mẹ kiếp, chúng ta cứ gọi thoải mái, vừa ăn vừa ném…
Chu Khải đắc ý cười lớn, thời gian gần đây bị cha cắt tiền tiêu vặt, lúc này được chia tiền hoa hồng thì chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào cả.
- Cậu như con heo vậy, cả ngày chỉ biết có ăn và ăn thôi.
Phùng Vĩnh Khang khinh thường nhìn Chu Khải nói, sau đó nhìn sang Tần Phong nói tiếp:
- Phong Tử, nói thật đi, đúng là có 300 ngàn tiền hoa hồng sao?
- Thật, Chu Khải tính không sai đâu.
Tần Phong đáp ứng một câu.
Được Tần Phong xác nhận, Phùng Vĩnh Khang hưng phấn vỗ tay nói:
- Mẹ kiếp, thật tốt quá, tôi đang định tết này sẽ đến nhà Tống Dĩnh, nhưng cũng chưa dám xin tiền ông già.
- Chỉ biết tán gái, năm nay cậu có môn không qua đấy.
Chu Khải đả kích một câu.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Nhìn thấy Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải sắp sửa đấu võ mồm, Tần Phong khoát tay nói:
- Muốn cãi nhau thì lấy tiền về rồi cãi, tôi còn có việc muốn nói.
- Từ từ, Tần Phong, chuyện của cậu tạm thời khoan đã, tôi có lời muốn nói trước.
Không đợi Tần Phong nói chính sự, Lý Nhiên ngắt lời nói:
- Tần Phong, theo cổ phần của hiệp nghị, lần này tôi được chia 1,23 triệu, có đúng không?
- Anh Nhiên, đúng thế.
Tần Phong gật đầu.
Cổ phần của Lý Nhiên là gia nhập sau này, tính ra thì gã sẽ được chia 1,23 triệu tiền hoa hồng.
- 1 tháng trước, chỉ lấy 1 triệu tiền cổ phần nhập vốn, đã được chia 1,23 triệu tiền hoa hồng.
Lý Nhiên nghiêm mặt nói:
- Tần Phong, tôi cảm thấy cổ phần cậu phân phối cho tôi có chút cao.
- Cao à?
Nghe thấy Lý Nhiên nói vậy, Tần Phong không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ rằng Lý Nhiên lại chê cổ phần cao như vậy.
Không chỉ Tần Phong ngẩn người mà mấy người Phùng Vĩnh Khang cũng cảm thấy như vậy, cảm thấy khó hiểu đối với câu nói của Lý Nhiên.
- Đúng vậy, Tần Phong, không ai chê tiền nhiều cả, nhưng cửa hàng này chúng tôi chưa làm bất cứ việc gì cả, số tiền bỏ ra và lợi nhuận càng không thể so sánh với nhau, cầm tiền này tôi cũng thấy rất ngại…
Lý Nhiên bỏ ra 1 triệu, vốn mà muốn giúp Tần Phong, không ngờ mới được có mấy ngày đã được chia nhiều tiền như vậy.
Lý Nhiên không giống với mấy người Phùng Vĩnh Khang, gã là người của đại gia tộc, gã biết đứng trước chữ “Lợi” này, có rất nhiều chuyện có thể thay đổi.
Có lẽ hiện tại Tần Phong không nói đượ gì đối với số cổ phần mà bọn họ giữ, nhưng sau này Tần Phong còn có thể tiếp tục duy trì thái độ như thế này hay không thì rất khó nói.
Lý Nhiên đã chứng kiến nhiều chuyện bạn biến thành thù trong thương trường rồi, đó cũng chính là nguyên nhân gã ở lại trường đại học chứ không muốn nắm sản nghiệp của gia tộc.
Nghe thấy Lý Nhiên nói vậy, Phùng Vĩnh Khang và Chu Khải vốn rất hưng phấn cũng trầm mặc xuống, bọn họ cũng cảm thấy rằng những gì mình nhận được nhiều hơn rất nhiều so với những gì mình bỏ ra.

Bình Luận

0 Thảo luận