Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 345: Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroyd

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:07:13
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Sở Cuồng đến đây quả thật chính là lãng phí nhân tài.
Lão Hùng xua tay nói: "Ta đã gửi bản thảo vào email của ngươi, nhớ kiểm tra và xác nhận. Lời ta cũng đã nói xong, các ngươi tự liên lạc với người đại diện của Sở Cuồng đi."
Được." Tào Đắc Chí gật đầu.
Chờ lão Hùng rời đi, Tào Đắc Chí thở dài một tiếng. Năm nay công trạng của ngành trinh thám còn lẹt đẹt như trước chắc vị trí tổng biên tập sẽ thuộc về người khác mất.
Trong lòng phiền muộn vô cùng, Tào Đắc Chí trở về phòng làm việc, mở email ra nhận bản thảo tiểu thuyết Vụ Ám Sát Ông Roger Ackroyd.
Đây dù sao cũng là sách mới của Sở Cuồng, tuy Tào Đắc Chí không ôm quá nhiều hy vọng nhưng cân nhắc tới uy danh hiển hách của Sở Cuồng trong giới tiểu thuyết, hẳn là các fan của hắn cũng sẽ ủng hộ quyển này nhỉ.
Thế nên Tào Đắc Chí cũng có chút mong đợi đối với lượng tiêu thụ của quyển sách này.
Đúng vậy.
Với danh tiếng hiện tại của Sở Cuồng, cho dù hắn viết bất kỳ thể loại gì thì lượng tiêu thụ cũng sẽ không quá kém.
Bởi vì hắn đã là tác giả nổi tiếng.
Ôm mong đợi nho nhỏ, Tào Đắc Chí chậm rãi đọc quyển tiểu thuyết này.
Câu chuyện bắt đầu bằng một vụ án.
Ferras đã hạ độc giết chết ông chồng nghiện rượu của mình và thừa kế tài sản, trở thành goá phụ giàu có nhất trong làng.
Mà trong làng này còn có một người đàn ông khác rất có tiền, đó chính là ông Roger. Vợ ông Roger đã chết từ nhiều năm trước.
Có lẽ vì cả hai người đều đã mất đi người bạn đời, đồng bệnh tương lân, thế là hai người bọn họ yêu nhau.
Ông Roger dự định kết hôn với bà Ferras.
Trước khi kết hôn, bà Ferras nói với ông Roger: "Ta đã hạ độc người chồng nghiện rượu của mình, bí mật này bị một người trong làng biết được. Gần đây hắn không ngừng uy hiếp ta, tống tiền ta rất nhiều lần."
Ông Roger kinh hãi.
Ông ta là một người có tinh thần trượng nghĩa, không thể nào chấp nhận nổi việc người mình yêu lại từng mưu sát chồng. Tuy ông không tố cáo bà Ferras nhưng việc đính hôn của hai người cũng bị huỷ bỏ.
Nhưng dù sao bà Ferras cũng là người mà ông Roger yêu thương, vì vậy ông ta hỏi bà kẻ đã tống tiền bà là ai. Ông muốn giúp bà Ferras xử lý phiền toái này.
Bà Ferras không trả lời ngay mà để ông Roger đợi hai ngày.
Kết quả ông Roger lại nghe được tin bà Ferras tự sát.
Sau đó không lâu, ông Roger chưa kịp đau buồn thì đã nhận được một bức di thư của bà Ferras. Không ai biết ông Roger đã đọc bức thư này chưa.
Ngay sau đó bức thư mất tích, mà ông Roger cũng chết trong căn phòng của mình, bị người ta dùng dao cắt cổ.
Câu chuyện được kể bằng góc nhìn ở ngôi thứ nhất của vị bác sĩ trong làng tên là Sheppard.
Trong tiểu thuyết huyền huyễn chống chỉ định dùng ngôi thứ nhất, nhưng tiểu thuyết kinh dị hoặc trinh thám thì không thành vấn đề, dùng ngôi thứ nhất còn có thể giúp độc giả cảm nhận được cảm xúc của nhân vật tốt hơn.
"Một mở đầu rất tầm thường." Tào Đắc Chí nhẹ giọng đánh giá một câu. "Hung thủ hẳn chính là người đã tống tiền bà Ferras, hắn lo lắng hành vi của mình bị bại lộ nên giết chết ông Roger, cướp đi bức di thư."
Việc này cũng không khó đoán.
Câu chuyện không quá hấp dẫn, tuy đã dự liệu từ trước nhưng Tào Đắc Chí vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Không phải nói Sở Cuồng viết không tốt, bộ trinh thám này của Sở Cuồng được viết rất ổn, vấn đề ở chỗ, Sở Cuồng viết quá bình thường!
Mười vị tác giả trinh thám thì đã có chín vị viết được như vậy. Cho nên không có chút đặc sắc nào!
Nhưng Tào Đắc Chí vẫn tiếp tục xem tiếp. Thân là người yêu thích thể loại trinh thám, hắn rất hưởng thụ quá trình đi tìm lời giải.
Mà sở thích lớn nhất của độc giả thích truyện trinh thám chính là phá án nhanh hơn nhân vật trong sách!
Rất nhanh câu chuyện đã đi tới chương 3, lúc này một nhân vật mới xuất hiện, đó là một thám tử tư tên Hercule Poirot!
Theo giới thiệu, Hercule Poirot là một thám tử tư đại danh đỉnh đỉnh, từng phá được rất nhiều vụ án. Hắn vừa mới chuyển đến làng này không lâu, hàng ngày đều ở trong sân vườn trồng bí ngô.
"Một vị thám tử đột nhiên xuất hiện?" Tào Đắc Chí nhíu mày.
Hercule Poirot là người đến từ bên ngoài, một người ngoại lai như hắn đột nhiên đến ngôi làng nhỏ này, sau đó lại có hai người chết?
Là trùng hợp sao?
Tào Đắc Chí bắt đầu hoài nghi vị thám tử tư này chính là hung thủ, nếu thiết lập như vậy thì có lẽ tiểu thuyết này còn có chút điểm thú vị.
Nhưng sau khi đọc thêm mười mấy trang, Tào Đắc Chí bỏ đi sự hoài nghi này.
Hercule Poirot đúng là một vị thám tử tư, mà bác sĩ Sheppard thì bắt đầu trở thành trợ thủ cho Hercule Poirot.
Thế thì hung thủ là ai đây?
Cảnh sát hoài nghi hung thủ là con riêng của người vợ trước của Roger, thanh niên Paton.
Nhưng Tào Đắc Chí có thể chắc chắn người này không phải là hung thủ, bởi vì trong các tiểu thuyết trinh thám, người càng giống hung thủ nhất lại càng không phải là hung thủ, đó chỉ là một thủ thuật che mắt độc giả mà thôi.
Trên thực tế, Hercule Poirot cũng không nghi ngờ Paton.
Vị thám tử tư này hình như cũng có trình độ không tệ.
Khi câu chuyện càng được triển khai thì càng liên quan đến nhiều người khác. Suy nghĩ của Tào Đắc Chí về bộ tiểu thuyết này dần dần thay đổi.
"Cũng thú vị đấy chứ..."
Độ khó của vụ án đang được đề cao, người bị tình nghi càng lúc càng nhiều.
Đầu tiên là bạn tốt của ông Roger tên Blunt, đây là một người đàn ông có đầy đủ vũ lực, khi ông Roger chết người này đang ở trong nhà ông ta làm khách.
Hơn nữa Blunt lại không có tiền, còn thích cháu gái của ông Roger. Mà hết lần này tới lần khác cháu gái ông Roger lại có quan hệ đặc biệt với người con vợ trước của ông Roger là Paton.
Cho nên người này rất có thể đã giết ông Roger rồi đổ tội cho Paton để mình có thể ôm mỹ nhân về nhà.
"Liệu có phải là hắn không?"
Tào Đắc Chí bắt đầu động não, nhìn về phía một nhân vật khác trong tiểu thuyết.
Raymond, thư ký riêng của ông Roger, dáng người nhỏ gầy, làm việc cẩn thận, hoạt bát sáng sủa. Người này trông rất lương thiện nhưng trong truyện trinh thám, kẻ càng không giống hung thủ thường lại chính là hung thủ!

Bình Luận

0 Thảo luận