Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Ha ha ha, ta thật sự rất muốn thấy hoạ sĩ manga làm thơ sẽ như thế nào!"
"Trong lòng ta, ba bài Điệp Luyến Hoa hay nhất chắc chắn thuộc về Sở Cuồng, Dịch An và Tiện Ngư!"
Bài thơ này của Tiện Ngư được đánh giá cực cao, có rất nhiều nhân sĩ trong nghề cũng rối rít khẳng định điều này.
Rốt cuộc trend Điệp Luyến Hoa do Dịch An mở đầu, được Sở Cuồng đẩy lên cao trào, cuối cùng lại kết thúc dưới tay Tiện Ngư!
Nhưng việc đám cư dân mạng réo gọi tên Ảnh Tử khiến ai nấy đều bật cười. Làm gì có ai ép uổng hoạ sĩ manga đi làm thơ kia chứ?
Được rồi, chủ yếu là vì ba bạn gay quá gây chú ý nên thấy Sở Cuồng và Tiện Ngư chơi vui, đám người theo bản năng réo gọi Ảnh Tử mà thôi.
Lâm Uyên vẫn còn không ít bài Điệp Luyến Hoa xuất sắc cho Ảnh Tử, nhưng hắn cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Đây là vấn đề thiết lập hình tượng và lĩnh vực nghệ thuật, Ảnh Tử là dân chơi hệ hội hoạ, nếu bây giờ hắn cũng làm thơ thì rất dễ khiến đám cư dân mạng sinh nghi.
Hơn nữa...
Ai nói Ảnh Tử không biết làm thơ thì không thể tham dự trend này?
Đừng quên Điệp Luyến Hoa cũng là một bức hoạ nữa nha, bức hoạ gồm có hoa và bươm bướm!
Đây là đề tài thường thấy trong quốc hoạ, Lâm Uyên có thể sử dụng thân phận Ảnh Tử để vẽ một bức "Điệp Luyến Hoa".
Nghĩ là làm, Lâm Uyên đến phòng làm việc manga bắt đầu vẽ tranh, chủ đề chính là Điệp Luyến Hoa đang hot.
Thật ra hắn làm như vậy là còn có một nguyên nhân. Lâm Uyên muốn thay đổi nhận của đám cư dân mạng về Ảnh Tử. Ảnh Tử là hoạ sĩ chứ không phải là một tác giả vẽ manga thông thường!
Hắn không cam lòng để Ảnh Tử chỉ là một hoạ sĩ manga, như vậy là lãng phí tài năng hội hoạ của bí danh này. Nhất là sau khi Ảnh Tử đã lên đỉnh đại thần manga, muốn tiếp tục tiến bộ để tăng điểm danh vọng là việc rất khó khăn.
Dưới tình huống này, Lâm Uyên cần phải khiến bí danh Ảnh Tử trải rộng ra ở lĩnh vực bao quát hơn, nếu không Ảnh Tử sẽ bị bỏ lại ở phía sau, tiếp tục làm người vô hình trong nhóm ba bạn gay!
Dù sao manga cũng chỉ là manga, không cách nào được mọi người công nhận là một mảng "nghệ thuật" chân chính.
Hiện tại mọi người đều cho rằng Ảnh Tử là tác giả vẽ manga, ấn tượng này quá sâu sắc nên không ai chú ý tới thân phận hoạ sĩ của hắn!
Lâm Uyên cần phải dẫn dắt, để ngoại giới dần ý thức được tài năng hội hoạ của Ảnh Tử, từ đó thoát khỏi ấn tượng thâm căn cố đế ban đầu.
Nam Tiện Ngư, bắc Sở Cuồng, Ảnh Tử trung ương. Muốn sóng vai cùng Tiện Ngư và Sở Cuồng thì Ảnh Tử cần phải nổi danh hơn nữa.
Trong phòng làm việc, Lâm Uyên tận tình vung bút. Hắn vẽ rất nghiêm túc, gương mặt chuyên chú, năng lực hội hoạ cấp đại sư được thể hiện không sót chút nào.
Kim Mộc đứng ở bên cạnh không dám quấy rầy Lâm Uyên, chỉ lặng lẽ dõi theo từng nét bút của hắn, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Kim Mộc chưa từng được huấn luyện qua trường lớp chuyên nghiệp nào về giám định nghệ thuật, nhưng hắn có thể nhìn ra bức tranh này tươi đẹp vô cùng.
Đoá hoa kia xinh đẹp đến không thể tả nổi, mà con bươm bướm bay xung quanh nó giống như có sinh mệnh, đôi cánh vỗ nhẹ. Rõ ràng là một bức tranh tĩnh nhưng Kim Mộc lại cảm nhận được nét đẹp kỳ diệu.
"Điệp Luyến Hoa..."
Thấy bức tranh này, Kim Mộc đã hiểu được mục đích của Lâm Uyên.
Không biết qua bao lâu, Lâm Uyên rốt cuộc cũng vẽ xong. Hắn thổi nhẹ một hơi lên tranh cho khô mực, trong lòng không quá hài lòng. Với năng lực hội hoạ cấp đại sư hắn có thể nhìn ra một số chỗ trong bức hoạ còn chưa được hoàn mỹ.
"Ta có thể chụp hình được không?" Kim Mộc không nhịn được hỏi.
"Được chứ." Lâm Uyên không có ý kiến, hội hoạ vốn là cần có người thưởng thức.
Kim Mộc chụp tách tách mấy tấm, sau đó so ảnh chụp với bức hoạ, hắn chán nản lắc đầu: "Ảnh chụp không thể so sánh được với hàng thật."
"Nếu thích thì ta tặng cho ngươi đó." Lâm Uyên cười nói.
"Cho ta?" Kim Mộc vui vẻ, "Vậy ta mang về treo trong phòng khách, bức tranh đẹp như vậy thật là nở mày nở mặt, ông chủ đừng quên viết bút hiệu Ảnh Tử vào tranh nha!"
"Được."
Lâm Uyên cầm bút ghi ngày tháng và hai chữ Ảnh Tử vào góc bức tranh, hắn sử dụng kiểu chữ mà Ảnh Tử vẫn luôn dùng.
Về việc này Lâm Uyên rất cẩn thận, mỗi một bí danh đều có nét chữ và kiểu viết khác nhau để phòng ngừa có người nghi ngờ.
"Ngài muốn chụp lại bức tranh này rồi đăng lên mạng?" Kim Mộc nghiền ngẫm hỏi.
Lâm Uyên gật đầu.
Thấy vậy Kim Mộc khẽ lắc đầu nói: "Ta không ngại ngài làm như thế, nhưng ngài cũng thấy rồi đó, dùng điện thoại chụp ảnh không thể biểu đạt được ý cảnh và sự mỹ diệu của bức tranh. Hay để ta liên hệ với bên phòng triển lãm tranh cho ngài?"
"Triển lãm tranh?"
"Mục đích cuối cùng của ngài là để Ảnh Tử chính thức tiến vào giới hội hoạ đúng không?"
"Ừm."
"Vậy thì tổ chức triển lãm tranh đi, người biết thưởng thức hội hoạ sẽ tham dự. Nếu chỉ đăng lên mạng thì hơi thiếu trang trọng, hơn nữa không thể chụp ảnh bằng điện thoại di động mà nên dùng kỹ thuật scan cao cấp để giữ được thần vận của bức tranh."
"Vậy ngươi sắp xếp việc này đi." Lâm Uyên cảm thấy lời Kim Mộc rất có lý. "Ta về nhà trước."
Kim Mộc gật đầu.
Lâm Uyên không quản nhiều, bức hoạ này không tính là tác phẩm đắc ý của hắn, hắn chỉ đang thử nghiệm tiến vào giới hội hoạ mà thôi. Nếu muốn vẽ tỉ mỉ cẩn thận thì phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành bức tranh.
Sau khi Lâm Uyên rời đi, Kim Mộc gọi điện cho La Vi. La Vi có nghiên cứu rất sâu về quốc hoạ, gần đây có phòng triển lãm tranh nào nàng đều biết rõ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận