Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 714: Lâm Uyên cũng có lúc lười

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trong cơn giận dữ, Bạch Kiệt hẹn ngày phát hành tiểu thuyết với đối phương, mà Đại Vệ cũng sảng khoái đồng ý ra mắt sách vào cùng một ngày.
Một trận văn đấu cứ thế mở màn.
Nhưng mà quần chúng ăn dưa lại trợn tròn mắt.
Ơ? Không phải Bạch Kiệt đấu với Sở Cuồng sao? Ở đâu nhảy ra một tác giả cổ tích Hàn châu thế này?
Hơn nữa Bạch Kiệt còn quay đầu đối chiến với người ta? Đây là bị Sở Cuồng từ chối nên tức giận phát tiết lên người Đại Vệ?
Trong lúc nhất thời, người Yến châu hưng phấn vô cùng: "Đại Vệ đúng là không biết sống chết!"
Phương hướng phát triển của sự việc tuy hơi kỳ quái nhưng tính đặc sắc vẫn không suy giảm.
Có người Yến châu hô khẩu hiệu: "Trước diệt Đại Vệ, sau diệt Sở Cuồng!"
Mà ở Hàn châu, rất nhiều người đều lộ ra biểu tình cổ quái.
Đại Vệ lão sư không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu nha...
. . .
Lâm Uyên cũng có lên mạng xem tin tức, khi thấy mọi người nói mình "cuồng ngạo" và "phách lối", hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Ta lớn lối hồi nào?
Còn nữa, mấy người Yến châu sao lại phản ứng cứ như thể ta là đại boss phản diện thế? Còn kêu cái gì mà ác long...
Nhưng khi thấy Bạch Kiệt và một tác giả viết cổ tích tên Đại Vệ tiến hành văn đấu, Lâm Uyên không còn xoắn xuýt vấn đề mình có kiêu ngạo phách lối hay không nữa. Hắn chỉ biết xúc động lắc đầu.
Quả nhiên Yến châu là một đám người hung hãn. Không thể trêu chọc nha.
Rõ ràng Đại Vệ chỉ nói có một câu "Ta được không?", Bạch Kiệt đã đòi văn đấu với người ta.
Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện hết liên quan tới mình rồi.
Có lẽ bởi vì Tết sẽ khiến người ta trở nên lười biếng, dạo gần đây Lâm Uyên đúng là hơi bị lười, không muốn vẽ manga, cũng chẳng muốn viết tiểu thuyết.
"Tiện Ngư" đang chậm rãi biến thành "cá ướp muối".
(Chú thích: cá ướp muối là những người lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ.)
Đương nhiên điều này cũng xuất phát từ việc Lâm Uyên đang dồn hết tinh lực để đánh bảng âm nhạc mười hai tháng liên tục. Hắn có áp lực trên người nên mới cần một khoảng thời gian để thả lỏng một chút.
Thậm chí Lâm Uyên còn rất vui vẻ ăn dưa, muốn xem xem cuộc chiến giữa Bạch Kiệt và Đại Vệ sẽ như thế nào. Lúc trước toàn là người khác ăn dưa của hắn, rất ít khi Lâm Uyên có thời gian để ăn dưa chuyện người ta.
"Người tên Đại Vệ không đơn giản nha." Kim Mộc ngồi bên cạnh ăn dưa cùng Lâm Uyên đột nhiên cười nói.
Lâm Uyên tò mò hỏi: "Hắn như thế nào?"
"Ta đã xem lý lịch của Đại Vệ, hắn có hơi giống với ông chủ, số lượng tiểu thuyết cổ tích của hắn tuy không nhiều nhưng mỗi tác phẩm đều có lượng tiêu thụ cao, mà bộ sau hay hơn bộ trước. Nói cách khác, trình độ sáng tác của Đại Vệ không ngừng tiến bộ, mà tác phẩm mới nhất của hắn đã trở thành quyển cổ tích có lượng tiêu thụ đứng hạng ba trong giới cổ tích ở Hàn châu." Kim Mộc đáp, "Nếu Đại Vệ vẫn tiếp tục tiến bộ thì lần này văn đấu với Bạch Kiệt, hắn có thể sẽ ném ra một tác phẩm có lượng tiêu thụ còn kinh người hơn trước."
Lâm Uyên gật đầu.
Tác giả viết tiểu thuyết được chia thành hai loại: một loại là thiên tài, một loại là từ từ tiến bộ.
Thiên tài là kiểu tác giả ra mắt một quyển sách đã thành danh, nhưng những tác phẩm sau chưa chắc đã có thể phá vỡ kỷ lục trước đó của bản thân.
Mà loại từ từ tiến bộ khi mới vào nghề sẽ bình thường không có gì lạ, nhưng càng viết thì càng lên tay, bộ sau hay hơn bộ trước.
Nếu Đại Vệ thuộc loại tác giả có tiến bộ, vậy cho dù lần này hắn thua Bạch Kiệt thì lần sau chưa chắc sẽ lại thua.
Huống chi trận văn đấu này ai thắng ai thua còn chưa biết được.
Dù sao cũng không liên quan đến ta. Lâm Uyên vừa cắn hạt dưa vừa thoải mái nghĩ.
. . .
"Thử hát lại đoạn này lần nữa."
"Giọng đừng ngân, tự nhiên lên."
"Câu trước đó nên đặt nhiều tình cảm vào."
"Đoạn điệp khúc không cần phải cố ý tạo cảm giác đau khổ."
"Đoạn này tiếng trống nên lớn hơn một chút để tạo cảm giác bùng nổ và truyền tải cảm xúc, không phải kiểu bùng nổ cuồng loạn... đúng rồi, chính là như vậy."
Sau kỳ nghỉ Tết, mọi người lại bắt đầu làm việc. Lâm Uyên và Tôn Diệu Hoả bắt đầu quá trình thu âm bài hát tại Tinh Mang.
Trước đó Tôn Diệu Hoả đã luyện tập rất nhiều nên quá trình thu âm diễn ra khá thuận lợi, Lâm Uyên chỉ cần chỉnh sửa một số điểm nhỏ là hoàn thành.
Khác với trước kia, khi đó hắn còn rất tay mơ nên hoàn toàn áp dụng các phương thức soạn nhạc vốn có của tác phẩm, nhưng bây giờ năng lực soạn nhạc của Lâm Uyên đã tăng tiến rất nhiều, hắn sẽ căn cứ vào đặc điểm riêng của từng ca sĩ để chỉnh sửa bài hát cho phù hợp.
Không phải là bản gốc không tốt, chủ yếu là vì bản gốc cũng đã được thiết kế sao cho phù hợp với ca sĩ trên địa cầu. Chẳng hạn như bản Nụ Hôn Biệt Ly này được đo ni đóng này cho ca thần Trương Học Hữu vậy.
Những sửa đổi này đều rất nhỏ, người nghe bình thường thậm chí sẽ không nhận ra có điểm nào khác nhau.
Bận rộn hơn nửa ngày, cuối cùng phiên bản Nụ Hôn Biệt Ly thuộc về Tôn Diệu Hoả cũng được thu âm xong, tiếp theo chỉ cần xử lý kỹ thuật một chút nữa là ổn.
Chiều hôm đó, Lâm Uyên đến trường quay phim Tây Du Ký một chuyến.
Tiến độ quay phim không tệ, theo lời đạo diễn thì phần đầu tiên sẽ quay xong trước cuối tháng, chỉ là quá trình biên tập hậu kỳ sẽ mất không ít thời gian.
Đúng vậy, Lâm Uyên không có ý định quay một lèo hết toàn bộ tác phẩm Tây Du Ký. Đây là một công trình lớn, hắn chia nó thành nhiều phần để việc quay phim được nhẹ nhàng hơn. Mà phần đầu tiên là từ khi Hầu Vương xuất thế đến lúc bốn thầy trò Đường Tăng tụ tập đủ mặt, bắt đầu đi Tây thiên thỉnh kinh.
Nói cách khác, chỉ cần quay đến đoạn Sa Ngộ Tịnh gia nhập đoàn đội là đủ. Trong đó điểm nhấn lớn nhất chính là đoạn Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung.

Bình Luận

0 Thảo luận