Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 759: Ngươi dời cả quầy ăn vặt tới đây sao?

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Người chế tác cười đến hiền hoà vô cùng, hắn vuốt đầu Truman trong màn ảnh: "Ngươi không thể rời đi, Truman, trở về cùng ta đi..."
Hắn giống như người lớn trong nhà, hiền hoà dẫn dắt đứa nhỏ.
Truman yên lặng.
Nụ cười trên mặt người chế tác biến mất: "Trả lời ta, nói chuyện đi! Ngươi đang trên tivi, ngươi đang được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới!"
Khán giả trong phim và ngoài phim căng thẳng nhìn màn hình.
Truman đột nhiên xoay người, trên mặt hắn là một nụ cười: "Nếu không còn gặp lại ngươi, ta chúc ngươi buổi sáng, buổi trưa và buổi tối an lành."
Tay trái hắn đặt trên ngực, nhẹ nhàng khom mình cúi chào cảm ơn.
"Cứ như vậy đi."
Nói xong, Truman thẳng tắp đi qua cánh cửa tối đen như mực dẫn đến một nơi không ai biết.
"A!!!!"
Trong phim, toàn thế giới đều reo hò. Ngoài rạp chiếu phim, các đại biểu điện ảnh thậm chí còn huýt sáo. Trên mặt bọn họ là nước mắt chưa khô, nhưng giờ phút này tâm tình bọn họ thư sướng vô cùng.
Như thể người chạy thoát khỏi Đào Nguyên Trấn không phải Truman mà là chính bọn họ.
Buổi Diễn Của Truman ngưng phát sóng.
Trong cảnh quay cuối cùng của bộ phim.
Một người bảo vệ đang vừa ăn cơm hộp vừa xem Buổi Diễn Của Truman bỗng hỏi đồng nghiệp:
"Hết chương trình này rồi, còn có gì xem không?"
"Để ta mở kênh khác xem sao."
Trong rạp chiếu phim, tiếng hoan hô từ từ tắt lịm.
Lát sau nơi này lại trở nên yên tĩnh.
"Cái kết cục này..." Phan Lỗi cười khổ nói, "Suy cho cùng, cuộc đời của Truman đối với bọn hắn chỉ là một tiết mục giải trí mà thôi, trong bộ phim này có bao nhiêu người chân chính quan tâm tới Truman đâu?"
"Khán giả trong phim cũng có khác gì chúng ta đâu chứ?" Diệp Hồng Ngư nhẹ giọng nói, "Dù đối với ngươi hay ta, thậm chí là tất cả mọi người trong rạp chiếu phim này, đây cũng chỉ là một bộ phim."
Hai người không nói gì nữa.
Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, rất nhanh, cả hai người bọn họ đều gia nhập vào hàng ngũ vỗ tay.
Bên phía bộ điện ảnh Tinh Mang, lão Chu vui vẻ vỗ tay ăn mừng. Nhìn phản ứng của các đại biểu điện ảnh thì lịch chiếu phim không cần phải lo lắng rồi.
. . .
Mấy ngày kế tiếp, việc tuyên truyền quảng cáo bộ phim Buổi Diễn Của Truman từng bước được đề cao.
Bên kia, Lâm Uyên đã làm xong các bản phối nhạc cho Plants vs. Zombies và đưa cho Tôn Diệu Hoả.
"Ta nhận được rồi." Tôn Diệu Hoả bỗng hỏi, "Học đệ muốn đi xem phim không?"
"Phim gì cơ?"
"Đương nhiên là phim của học đệ, Buổi Diễn Của Truman."
"Cũng được." Lâm Uyên suy nghĩ một chốc rồi đồng ý.
Bình thường hắn sẽ không ra rạp chiếu phim để xem vì đã được xem thành phẩm trên công ty rồi, nhưng thỉnh thoảng thể nghiệm cảm giác xem phim ngoài rạp cũng không tệ.
"Ta bao cả rạp nhé!"
"Không cần đâu."
"Được." Tôn Diệu Hoả gật đầu.
Cứ thế, ngày 10 tháng 3 rốt cuộc cũng tới.
Trong rạp chiếu phim Lumiere ở trung tâm thành phố Tô Thành, Lâm Uyên và Tôn Diệu Hoả vũ trang đầy đủ, nào là kính râm, khẩu trang, nón kết, cả gương mặt không có chỗ nào lộ ra ánh sáng.
Đây là phiền não của người nổi tiếng. Đi trên đường rất dễ bị người khác nhận ra, từ đó dẫn tới một số vấn đề không cần thiết.
Lúc soát vé, Tôn Diệu Hoả cười nói: "Học đệ vào trước đi, ta vào sau."
Lâm Uyên gật đầu. Hắn ngồi ở khu vực chính giữa hàng thứ tám, vé là do Tôn Diệu Hoả mua. Nhưng điều khiến Lâm Uyên không ngờ được là...
Rõ ràng số lượng khán giả rất nhiều nhưng hàng thứ tám chỉ có một mình hắn ngồi. Khán giả Lam Tinh không thích ngồi hàng này sao?
Trong một phòng chiếu phim chính quy thì hàng thứ bảy và hàng thứ tám là hai hàng ghế được ưu tiên lựa chọn nhất. Nhưng hiện giờ mọi người ngồi rất đông, mà hàng thứ tám chỉ có mỗi mình hắn và Tôn Diệu Hoả.
Có lẽ khán giả hàng này còn chưa tới đủ. Lâm Uyên không suy nghĩ nhiều.
Hai phút sau, Tôn Diệu Hoả xách túi lớn túi nhỏ đi vào. "Học đệ."
Hắn ngồi xuống bên phải Lâm Uyên, đặt mấy cái túi xuống. "Ngươi muốn uống gì? Trà sữa? Coca, nước trái cây hay là cà phê? Đều có đủ cả."
"Coca."
Tôn Diệu Hoả đưa lon coca cho Lâm Uyên rồi lục tục lấy mấy món đồ ăn vặt ra đặt lên một chiếc ghế trống. Nào là bắp rang, nào là khoai tây chiên, nào là bánh bích quy, cánh gà, lòng nướng, rau câu, còn có cả lòng đỏ trứng bơ...
Mấy người ngồi ở hàng sau đều nhìn hai người với ánh mắt quỷ dị. Bọn hắn tới xem phim hay là đi picnic đây?
"Chẳng trách ta mua vé hàng thứ tám không được, thì ra bị hai người này bao trọn rồi."
"Xem phim thôi có cần xa xỉ như vậy không?"
Chẳng thể trách mọi người chưa từng va chạm xã hội, đây quả thật là lần đầu tiên bọn họ thấy có người đi xem phim mà bày ra chiến trận cỡ này. Nhìn đống đồ ăn vặt trên ghế kìa, hai người này chắc dọn sạch quầy bán thức ăn của rạp luôn rồi quá?
"Mẹ, con muốn ăn!" Một người bạn nhỏ ngồi ở hàng sau mếu máo nói với mẹ.
"Muốn ăn cái gì?" Lâm Uyên quay đầu hỏi.
"Lòng nướng!" Người bạn nhỏ đáp không chút do dự.
"Cho ngươi." Lâm Uyên đưa lòng nướng cho đứa bé.
"Vậy sao được..." Mẹ đứa bé vội vàng từ chối.
"Muốn ăn mà!" Người bạn nhỏ nóng nảy.
"Không sao, không có độc." Lâm Uyên tự mình cắn một miếng lòng nướng, sau đó đưa cho người bạn nhỏ. "Thấy không, đâu có sao đâu."
Người mẹ: ". . ."
Đứa nhỏ: ". . ."
Tôn Diệu Hoả cũng thấy một màn này, bèn vội vàng cười nói: "Còn đây, còn đây."
Vừa nói hắn vừa đưa ra mấy cây lòng nướng. Ban nãy hắn mua tới mười mấy cây.
"Mau cảm ơn chú đi." Lúc này người mẹ cũng không tiện từ chối nữa.
"Cảm ơn chú!" Người bạn nhỏ vui vẻ cầm lòng nướng.
"Cảm ơn anh nữa." Người mẹ nhắc nhở, mắt nhìn về phía Lâm Uyên.
"Cảm ơn anh!" Đứa nhỏ có đồ ăn lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Tôn Diệu Hoả: ? ? ?
Học đệ là "anh", sao ta lại là "chú"? Hai chúng ta chẳng phải đều nên được gọi là chú sao!
"Con cũng muốn..."
Hàng sau không chỉ có một đứa bé, dường như đứa nào cũng nhìn thấy một đống đồ ăn vặt dày đặc ở hàng ghế thứ tám.

Bình Luận

0 Thảo luận