Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trịnh Tinh là khúc phụ trong giới âm nhạc, cũng tính là danh gia. Không ngờ buổi triển lãm ngày hôm nay lại có hai đại lão trong giới quốc hoạ và một đại lão giới âm nhạc tới!
Đúng vậy, người vừa tới chính là Trịnh Tinh, nàng là người đã rủ rê Khâu Vũ đến xem cùng mình.
La Thành quay đầu nói: "Trịnh Tinh lão sư chính là người bạn mà Khâu lão sư kể?"
"Đúng vậy."
Trịnh Tinh mỉm cười chào La Thành, sau đó quay đầu nhìn về phía bức Điệp Luyến Hoa trên tường, trong mắt lộ vẻ bất ngờ:
"Bức tranh này thật là đẹp!"
Khâu Vũ bật cười: "Trịnh tỷ không cần phải thừa nước đục thả câu, ngươi cố ý mời ta tới đây xem triển lãm tranh không phải vì muốn ta thấy bức tranh này sao?"
"Không hề." Trịnh Tinh lắc đầu, tự tin nói: "Bức tranh này tuy không tệ nhưng hoạ tác mà ta muốn ngươi xem tuyệt đối hơn xa bức này."
Khâu Vũ ngẩn ra. Không phải bức này?
La Thành cũng bất ngờ không kém. Chẳng lẽ trong phòng triển lãm này còn có bức tranh nào tốt hơn Điệp Luyến Hoa?
Như nghĩ tới điều gì, La Thành đột nhiên mỉm cười, nhiệt tình nói: "Trịnh Tinh lão sư có thể dẫn đường không? Ta rất có hứng thú với bức tranh mà ngươi nói."
"Được." Trịnh Tinh sảng khoái đáp.
Đám người theo sau lập tức hưng phấn đi theo!
Vốn là bức tranh của Ảnh Tử nghiền ép toàn trường khiến tâm lý bọn hắn rất khó chịu, bây giờ đột nhiên nghe nói có một bức khác càng đẹp hơn, xuất sắc hơn, ai nấy đều cảm thấy vui vẻ.
Mà ở đằng xa, La Vi khẽ cau mày.
Nơi này còn có tác phẩm tốt hơn của lão sư? Nếu vì thế mà tác phẩm của lão sư bị người đánh giá thấp thì quá oan uổng.
Nhưng La Vi biết lão sư không hề nghiêm túc vẽ Điệp Luyến Hoa, bức tranh này không thể đại biểu cho tài nghệ thật sự của hắn. Nàng thậm chí muốn chạy về nhà mang Lục Hà Đồ tới!
Nhưng mà rõ ràng bức tranh đó không thể tuỳ tiện lấy ra, bởi vì rất nhiều sinh viên học viện nghệ thuật Tần châu đều biết tranh đó do Lâm Uyên vẽ, một khi công khai thì thân phận của lão sư và Ảnh Tử sẽ bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Tâm tình phức tạp, La Vi bần thần đi theo đoàn người.
Đi qua bảy, tám bức tranh khác, cuối cùng đoàn người dừng lại trước một bức tranh quốc hoạ lấy chủ đề vẽ ngựa!
Đúng vậy, chính là bức Bôn Mã Đồ! Trịnh Tinh đem nó đi triển lãm!
Vì thế nàng còn cố ý mời bạn thân là đại lão trong giới quốc hoạ đến thưởng thức bức tranh. Theo Trịnh Tinh, tuyệt tác này không nên bị cất trong phòng kín mà phải phơi bày ra cho cả thế giới cùng biết!
Buổi triển lãm này có Khâu Vũ tham gia, chỉ cần đối phương bình luận khách quan vài câu là đủ để khiến Bôn Mã Đồ cùng Ảnh Tử một bước thành danh! Đây chính là mục đích lần này của Trịnh Tinh.
Nhân viên phòng triển lãm vừa thấy Bôn Mã Đồ đã theo bản năng nói: "Đây cũng là..."
Nói tới đây hắn đột nhiên ngừng lại. Hôm nay hắn ra đường bước nhầm chân nên cứ mở miệng là có vấn đề, lần này hắn quyết định im luôn cho lành.
Mọi người không để ý tới nhân viên phòng triển lãm, ánh mắt ai nấy đều bị bức Bôn Mã Đồ hấp dẫn!
Chỉ thấy mấy con ngựa kia được phác hoạ bằng những đường cong uyển chuyển, nét vẽ lúc đậm lúc nhạt như kiểu chữ lệ thời Nguỵ, đầu ngựa có những đốm trắng, cơ bắp toàn thân lộ vẻ rắn chắc. Nét bút tươi sáng mà linh hoạt, ngay cả từng khớp xương cũng được vẽ rất rõ ràng nhưng không hề dùng sức, phần bờm ngựa và đuôi ngựa bay múa trong không trung khiến bức tranh có cảm giác khí thế bàng bạc, nét bút rộng rãi, đàn ngựa như muốn phá không chạy ra ngoài!
Ngắm nhìn bức tranh này, đám người theo bản năng nín thở!
Lần đầu tiên trong hôm nay, không đợi La Thành và Khâu Vũ mở miệng, đám người yêu thích quốc hoạ lập tức bùng nổ nghị luận, toàn bộ khán giả trong phòng triển lãm đều cảm thấy hưng phấn tột đỉnh!
"Bức tranh này rất lợi hại."
"Cơ bắp ngựa quá đẹp!"
"Màu mực dùng rất đúng nơi đúng chỗ, có khí thế lấn át sơn hà!"
"Trước đó ta còn cảm thấy Mãnh Hổ Xuống Núi của Du Liên khí thế vô cùng, nhưng so với bức tranh này mới thấy con hổ kia vẫn chưa đủ khí thế!"
"Tư thế hiên ngang, tinh thần phấn chấn, khí thế sôi sục, rõ ràng bối cảnh chỉ gói gọn trong một trang thấy nhưng mấy thớt ngựa này lại khiến không gian tưởng tượng trải dài ra vô tận."
"Đây mới là tác phẩm có ý cảnh và thần vận sâu sắc!"
La Thành nhìn bức tranh đến thất thần, trong lúc nhất thời hắn quên mất Ảnh Tử, toàn bộ đầu óc và tinh thần đều đắm chìm vào trong bức hoạ.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Khâu Vũ đều là khiếp sợ, một lúc lâu sau nàng mới cảm khái nói: "Không ngờ lại có thể thấy được tuyệt tác trong một phòng triển lãm cấp trung thế này, chẳng trách Trịnh tỷ lại sùng bái nó như vậy!"
Trịnh Tinh mỉm cười. Nàng đã dự đoán được phản ứng của mọi người, bức tranh này có năng lực khiến người xem hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
"Tận cùng của quốc hoạ chính là ý cảnh tự nhiên." La Thành rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi nói, "Đây chính là lý do ta đánh giá bức Điệp Luyến Hoa còn chưa đủ tốt. Cái gọi là ý cảnh và thần vận của bức tranh chính là những con ngựa này, bọn nó được vẽ ra đúng với tự nhiên, không dư thừa một điểm nào, còn mang lại cảm giác rất có tinh thần. Thông qua bức tranh chúng ta có thể cảm nhận được sự tự do và phóng khoáng của hoạ sĩ!"
La Thành bị rung động, bức tranh này gần như lật đổ kỹ thuật vẽ ngựa trong quốc hoạ, dùng thủ pháp của chủ nghĩa hiện thực để thể hiện ra chủ nghĩa lãng mạn.
Trong tranh vừa có hai loại chủ nghĩa vừa không đánh mất đi thần vận của bút lông và mực truyền thống, có thể nói là biểu hiện ra nét đẹp cùng uy phong của thần mã một cách tinh tế!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận