Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Lâm Uyên đã sắp quên mất vụ này, nhưng tính toán thời gian thì Plants vs. Zombies đúng là đã đến lúc phải ra mắt, kéo dài đến bây giờ đã tính là chậm rồi.
"Vốn nên ra mắt sớm hơn." Tôn Diệu Hoả cười nói, "Kết quả sau khi thử nghiệm mới phát hiện một số vấn đề nhỏ nên phải tốn chút thời gian để giải quyết, sau đó lại phải đi xin phép cục văn hoá phê duyệt nên mới lâu như vậy."
"Được." Lâm Uyên đáp.
Trò chơi này chỉ là do hắn nhất thời nổi hứng làm, căn bản không quá chú tâm phát triển nên bây giờ nghe tin này cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng dù sao thì đây cũng là trò chơi do hắn thiết kế, nếu thành công sẽ thu được điểm danh vọng nên Lâm Uyên cũng có chút mong đợi ngày nó ra mắt.
Hôm sau.
Sau khi Lâm Uyên thức dậy lập tức mở website Lãng Nguyệt lên, quả nhiên Plants vs. Zombies đã ra mắt với giá 10 đồng.
Nhưng vì trò chơi mới ra sân chưa được bao lâu, lại là buổi sáng sớm nên khu bình luận không có mấy người. Đối với trò chơi có thu phí, đám cư dân mạng mua sắm rất cẩn thận, e là phải đợi một thời gian mới có người nhận ra mị lực của trò chơi.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng hắn. Lâm Uyên ra mở, thấy ở ngoài cửa là em gái Lâm Dao.
"Anh."
"Em."
"Em nhận bằng tốt nghiệp rồi."
"Bằng tốt nghiệp?" Lâm Uyên mỉm cười, "Chúc mừng nha."
Lâm Uyên biết gần đây em gái hắn rất bận rộn làm luận văn, lúc ăn cơm có nghe cô bé kể vài lần, bây giờ xem ra cô bé đã tốt nghiệp thuận lợi.
"Tốt nghiệp rồi em muốn làm gì?" Lâm Uyên hăng hái bày mưu tính kế. "Em học chuyên ngành hội hoạ, vậy có hứng thú với manga không hay thích hội hoạ truyền thống hơn?"
Lâm Dao lắc đầu: "Đều không thích. Em không có thiên phú."
"Không có thiên phú?"
Lâm Dao liếc mắt nhìn hắn: "Bạn của anh vẽ lợi hại lắm, cả đời này của em có phấn đấu cũng không đạt được một góc của hắn."
Lâm Uyên: ". . ."
Quả nhiên gia đình có ảnh hưởng rất lớn đến trẻ nhỏ.
"Vậy em muốn làm gì?"
"Chờ em nghĩ xong sẽ nói cho anh biết." Lâm Dao đáp, "Bây giờ em chỉ thích đu idol."
"Đu ai?"
"Giang Quỳ, em muốn tham dự buổi fan meeting của chị ấy."
"Vậy chờ chút." Lâm Uyên đóng cửa lại, gọi điện thoại.
Hai mươi phút sau.
Giang Quỳ và Lâm Dao ngồi đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Đúng là một buổi fan meeting độc đáo có một không hai.
. . .
Dù là với Giang Quỳ hay với Lâm Dao thì đây cũng là một buổi lễ ra mắt fan meeting khó quên. Khi rời khỏi nhà họ Lâm, Giang Quỳ vẫn còn mờ mịt vô cùng.
Ta là ai?
Ta ở đâu?
Ta đang làm gì nhỉ?
Nếu trong điện thoại không có ảnh chụp chung của nàng và Lâm Dao thì chắc nàng sẽ cho rằng vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Đúng rồi, hôm nay hình như Triệu Doanh Các hẹn nàng sang nhà cô ấy chơi!
Giang Quỳ vội vàng bắt xe chạy tới nhà Triệu Doanh Các, nửa giờ sau đã đến nơi. Triệu Doanh Các mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đỏ, dáng người có bao nhiêu uyển chuyển đều lộ hết ra, vừa mở cửa đã than phiền Giang Quỳ:
"Ta tưởng ngươi cho ta leo cây rồi, sao đến trễ quá vậy?"
Bình thường quan hệ giữa mọi người trong Ngư Vương Triều đều thân như anh chị em trong nhà, chỉ khi nào Tiện Ngư chỉ định ai đó hát ca khúc mới thì mọi người mới trở mặt thôi. =.="
Hôm nay hai người rất thân thiết, đều cùng ngồi trên chiếc thuyền nhỏ hữu nghị.
"Ngại quá." Giang Quỳ le lưỡi giải thích, "Có việc phải đến nhà Tiện Ngư lão sư một chuyến nên trễ nải thời gian."
Ầm!
Triệu Doanh Các vừa nghe nói vậy, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh, nàng ngây ngốc đứng đó, đôi mắt mở to nhìn vào hư không, trong đầu chỉ còn lại mỗi một câu "đến nhà Tiện Ngư lão sư" đang không ngừng vang đi vọng lại.
Giang Quỳ dậm chân nói: "Tạm thời đừng nói chuyện này, cho ta đi nhờ toilet xíu!"
"Từ từ để ta suy nghĩ đã!"
"Ta đang hỏi toilet nhà ngươi ở đâu!"
"Tự mình tìm đi!" Triệu Doanh Các lạnh lùng đáp.
Thuyền nhỏ hữu nghị lại lật rồi.
Cuối cùng Giang Quỳ vẫn kịp thời tìm ra toilet và giải quyết bầu tâm sự. Sau khi ra ngoài nàng thần thanh khí sảng, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải một ánh mắt như dao găm.
Giang Quỳ sợ hết hồn:
"Triệu Doanh Các, ngươi có tật xấu! Người ta đi toilet mà ngươi đứng ở bên ngoài nghe lén là sao?"
"Ngươi thật sự đến nhà Tiện Ngư lão sư?"
"Ừ."
Giang Quỳ hồi tưởng lại cảnh tượng lúng túng khi ngồi cùng Lâm Dao trong phòng khách, biểu tình trở nên phức tạp.
". . ."
Ta còn chưa từng được đi đâu! Trong lòng Triệu Doanh Các chua xót vô cùng.
Trong ấn tượng của nàng, ở Ngư Vương Triều chỉ có mình Tôn Diệu Hoả là thường đến nhà Tiện Ngư lão sư.
Nàng đột nhiên tiến lên nắm tay Giang Quỳ. Giang Quỳ giật mình lui về sau nửa bước, cảnh giác cực kỳ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi cũng có suy nghĩ đen tối với Tiện Ngư lão sư có phải không?"
"Ta không có!" Giang Quỳ đỏ bừng mặt hô.
Triệu Doanh Các lắc đầu: "Quỳ Tử, đừng trách chị đây nói chuyện quá thẳng thừng, ngươi còn trẻ nên không hiểu, chị đây hiểu rõ loại chuyện này hơn ngươi nhiều."
Giang Quỳ: ". . ."
Tuổi chúng ta không cách nhau bao nhiêu đâu.
Tính ra ngươi cũng đâu có lớn hơn ta...
Vừa nghĩ Giang Quỳ vừa cúi đầu nhìn xuống sân bay vừa phẳng vừa rộng của mình, lại ngẩng đầu nhìn ngọn everest ngạo nghễ của đối phương, cuối cùng bất lực thở dài một tiếng.
"Quỳ Tử à..." Triệu Doanh Các nắm chặt tay Giang Quỳ, nghiêm túc nói:
"Nghe chị khuyên một câu này, có rất nhiều thứ đều chỉ là ảo giác của ngươi thôi, nước trong này rất sâu, người trẻ tuổi như ngươi cầm không nổi đâu, để chị cầm thay ngươi nha."
Giang Quỳ: "? ? ?"
Ngươi cầm thay
Ta thấy ngươi muốn nuốt chửng luôn người ta thì có!
Giang Quỳ bĩu môi hất tay Triệu Doanh Các ra: "Tuy ta cũng thích Tiện Ngư lão sư nhưng hoàn toàn không giống
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận