Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Buổi đại nhạc hội này từng khiến người ta nổ tung đến nghẹt thở, nhưng cuối cùng vạn vật lại trở nên bình tĩnh, mọi người cảm thấy thoả mãn trước nay chưa từng có.
Hoá ra vui sướng tột cùng là như thế.
Ngọt bùi cay đắng đều cô đọng lại trong sân vận động Tần châu.
Sau đó vô số năm, buổi đại nhạc hội này vẫn còn khắc ấn trong lòng một trăm ngàn khán giả.
Có tiếng vỗ tay vang lên. Rồi sau đó toàn bộ khán giả vỗ tay thật mạnh như đang dùng hết sức lực của mình để tán thưởng người đứng trên sân khấu.
Lâm Uyên đứng dậy cúi người chào.
Hắn làm được. Màn biểu diễn cuối cùng hắn dùng hình thức mưa thuận gió hoà để kết thúc.
Mà ngồi ở hàng VIP, Tôn Diệu Hoả đột nhiên lẩm bẩm: "Bảng xếp hạng âm nhạc tháng sau là một trận tàn sát đẫm máu."
Các ca sĩ ngồi bên cạnh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu tán đồng.
"Bản nhạc này tên gì?" Trịnh Tinh hỏi.
Dương Chung Minh nhìn vào thông tin giới thiệu trên màn hình lớn, mở miệng nói: "Fur Elise."
Khi hai chữ Fur Elise xuất hiện trên màn hình lớn, cũng là lúc buổi đại nhạc hội kết thúc.
. . .
Bên ngoài sân vận động.
Cảnh sát và bảo vệ chia thành từng đội nhóm duy trì trật tự. Phóng viên truyền thông đứng vây kín bên ngoài, một giọt nước cũng không lọt.
"Hẳn là sắp kết thúc rồi nhỉ?"
"Trễ quá rồi mà, phía sau không còn ai ngất xỉu nữa."
"Trời ạ, đã xỉu hơn trăm người, ngươi còn muốn thêm hay sao?"
"Ta thật không cách nào tưởng tượng nổi loại biểu diễn gì mới khiến khán giả phản ứng khoa trương như thế!"
"Sân vận động cách âm tốt như vậy mà chúng ta còn nghe được tiếng vỗ tay ầm trời, nói rõ ở hiện trường điên cuồng cỡ nào!"
"Nếu được vào trong quay thì sướng rồi."
"Không chỉ có chúng ta, bây giờ người dân năm tỉnh Tần Tề Sở Yến Hàn đều đang ngồi hóng tin tức kìa."
Các phóng viên thảo luận khí thế, từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối ra, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng và mong đợi.
Đột nhiên cửa ra vào bật mở. Ngay sau đó nhóm khán giả đầu tiên bước ra.
"Ra rồi!"
Các phóng viên như cá mập ngửi được mùi máu, hai mắt toả ra ánh sáng xanh lè, vội vàng nhìn đám khán giả với vẻ đói khát! Muốn biết bên trong sân vận động xảy ra chuyện gì thì hỏi thăm khán giả là trực quan nhất!
"Trời đất ơi..."
Vương Vũ và bạn gái Chu Mộng vừa nắm tay bước ra ngoài đã nhìn thấy đám kền kền chờ rỉa thịt đứng bên ngoài, theo bản năng hít sâu một hơi.
Nhiều phóng viên như vậy?
Vô số máy quay chĩa vào bọn họ: "Xin hỏi các vị đánh giá đại nhạc hội của Tiện Ngư như thế nào?"
Hơn trăm khán giả đầu tiên vừa bước ra ngoài đã bị từng tầng phóng viên ngăn lại.
Biểu tình của các khán giả lại bị kích động lên! Trên ca nhạc hội với đủ loại oanh tạc đã khiến bọn hắn hưng phấn như điên như say rồi, giọng người nào người nấy lớn như loa phóng thanh ----
"Toàn bộ hành trình đều rất high!"
"Nổ tung não, ngươi hiểu không?"
"Đại nhạc hội điên cuồng nhất trong lịch sử, từ cổ chí kim không ai sánh bằng!"
"Gào thét, gào thét, vẫn là gào thét. Bây giờ cổ họng của ta đã rát muốn xuất huyết rồi, Tiện Ngư sao có thể ưu tú như vậy!" Giọng của khán giả này không khác gì vịt đực bể tiếng.
"Ta vốn không có cảm giác gì với Tiện Ngư, chỉ đi theo bạn gái đến xem đại nhạc hội thôi. Nhưng bây giờ ta đã trở thành fan cuồng của Tiện Ngư rồi nhá!" Một thanh niên vui vẻ hô.
"Gọi Ngư phụ!" Bạn gái đứng bên cạnh lập tức sửa lời hắn.
"Ngư phụ! Quá trâu!" Bạn trai rất nghe lời hô hào.
"Buổi ca nhạc hội này có thể nói là hoàn mỹ!"
"Tiện Ngư có thể khiến ngươi khóc, có thể làm ngươi cười, có thể khiến ngươi rung động đến trợn mắt há mồm, cũng có thể giúp tâm linh ngươi được gột rửa. Nếu lần sau Tiện Ngư còn làm ca nhạc hội, ta nhất định sẽ đi xem tiếp."
"Cả đời này ta cũng không quên được buổi tối ngày hôm nay."
"Nếu không có mặt trong sân vận động, ngươi sẽ không hiểu được tình cảnh đó rung động cỡ nào. 108 khán giả được người khác nâng lên đỉnh đầu chuyền ra ngoài, ta cảm thấy không một ca sĩ nào có thể làm được như thế."
Chu Mộng và Vương Vũ cũng được phóng viên phỏng vấn.
Vương Vũ nói: "Những người không mua được vé sẽ không biết bọn hắn đã bỏ lỡ cái gì."
Chu Mộng nói thêm: "Tê cả da đầu, tim muốn ngừng đập, máu trên thái dương chảy rần rật, tiếng thét chói tai cuồng loạn vang lên khắp nơi. Ta thật mừng vì mình không mắc bệnh tim!"
Toàn bộ khán giả đều high giống như vừa phê cần xong!
Các phóng viên ngây ngẩn. Khán giả nhiệt tình và điên cuồng vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Khi bọn họ chuẩn bị thâm nhập phỏng vấn sâu hơn thì tại lối ra vào sân vận động đột nhiên có mấy tên cảnh sát dẫn độ một người bị trùm khăn đen đi ngang qua...
Tình huống gì đây?
Khán giả xung quanh sững sờ, mà các phóng viên thì trợn mắt há hốc mồm.
Dưới ánh mắt đờ đẫn của mọi người, ngày càng nhiều người trùm khăn đen bị cảnh sát đưa ra khỏi sân vận động.
"Ai... ai đây?" Đám người giật bắn mình. Mấy người đó phạm tội gì?!
Làm loạn trong đại nhạc hội hả?
Sau khoảnh khắc ngơ ngác, các phóng viên điên cuồng vây quanh mấy anh cảnh sát:
"Xin hỏi những người này là...?"
"Khán giả." Anh cảnh sát dẫn đầu nghiêm túc nói, "Mời các vị nhường đường, phối hợp với cảnh sát làm việc, những người này cần phải được áp tải đến cục cảnh sát!"
"Vâng!" Mọi người rất ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng các phóng viên không hề dừng lại mà vẫn hỏi: "Vì sao lại có khán giả bị cảnh sát bắt..."
"Bọn họ không phải khán giả thông thường." Cảnh sát dẫn đầu ra hiệu cho những người khác tiếp tục việc áp tải, còn mình thì đứng lại giải thích với phóng viên. "Bọn họ là tội phạm chạy trốn, trong số đó có một người đã trốn 25 năm, cho đến hôm nay mới bị sa lưới!"
Nói tới đây, anh cảnh sát lộ vẻ mặt cổ quái: "Vì muốn xem đại nhạc hội của Tiện Ngư nên bọn họ bí quá hoá liều."
Phóng viên: "? ? ?"
Trong số khán giả có đào phạm? Có cần kích thích như vậy không?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận