Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Ngươi muốn ta ở lại, mà chính ngươi lại nỡ rời đi..."
"Xoay người đi nói một tiếng không yêu nữa, ngươi biến mất giữa biển người bao la."
"Ngươi đi mang theo cái gọi là tình yêu, gió đêm thổi tan bụi trần, ngươi chưa bao giờ mong đợi vào tương lai. Ta chờ dưới ánh chiều tà, chỉ có thể học cách quên đi. Hoá ra rời đi đều là sự ngoài ý muốn đã được sắp xếp từ trước..."
Bài hát Rời Đi là ca khúc được rất nhiều người nghe tới quen thuộc, Lâm Uyên đã soạn lại một phần để nó thích hợp hát trên sân khấu hơn, chẳng qua giai điệu bản nhạc vẫn không hề thay đổi, lần này hắn vẫn tiếp tục vận dụng chiêu giọng nam giọng nữ hoán đổi liên tục.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, tuy không rần rần như lần hát bài Thương Hải Nhất Thanh Tiếu nhưng vẫn được khán giả đón nhận.
Người dẫn chương trình An Hoành nhìn về phía các vị giám khảo: "Lần này xin mời Dương Chung Minh lão sư nhận xét trước."
Dương Chung Minh gật đầu, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy không tệ, qua mấy kỳ ghi hình, kỹ thuật hát của ngươi đã tăng lên thấy rõ. Nhất là bài hát này, ta cảm thấy phiên bản ngươi hát còn hay hơn phiên bản gốc của Phí Dương..."
Hiện trường lập tức náo nhiệt lên!
Nếu là bình thường, dù ban giám khảo cảm thấy Lan Lăng Vương hát rất tốt cũng sẽ chỉ khen uyển chuyển là "có thể so với bản gốc", hoặc "mỗi người mỗi vẻ". Dù sao Phí Dương cũng là ca vương, trong các chương trình khác không có vị giám khảo nào nguyện ý đắc tội hắn.
Nhưng chương trình này thì khác!
Khúc phụ Dương Chung Minh muốn nói thế nào thì nói thế ấy, vốn chẳng cần để ý tới ai là ca vương ai là ca hậu, có là Phí Dương thì cũng phải chấp nhận!
Đương nhiên dưới khán đài có một số fan của Phí Dương cũng hậm hực vô cùng, bọn hắn nhỏ giọng lầm bầm mấy cầu rồi ngậm miệng lại.
Không phục? Cũng phải nhịn.
Bài hát đó vốn là của Dương Chung Minh!
Ba vị giám khảo còn lại thì vui vẻ cười, Vũ Long còn tặng thêm một câu: "Ta đã nghe Phí Dương hát bài này, hơn nữa còn là nghe hát trực tiếp trên sân khấu, quả thật không hay bằng phiên bản của Lan Lăng Vương. Chủ yếu là nhờ ưu thế hát được nhiều loại giọng, lần này Lan Lăng Vương vận dụng giọng nam giọng nữ cực kỳ phù hợp với bài hát này."
Rõ ràng Vũ Long cũng không sợ. Tuy hắn không có địa vị bằng Dương Chung Minh nhưng cũng chẳng kém quá nhiều.
"Ừm..." Lan Lăng Vương suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta cảm thấy Phí Dương hát bài này rất hoàn mỹ, bài hát rất phù hợp với chất giọng của hắn."
Ban giám khảo bất ngờ.
Người dẫn chương trình bất ngờ.
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
Cái miệng nát của Lan Lăng Vương mà cũng có lúc biết khen người ta, lại còn khiêm tốn?
Chẳng lẽ đã biết mình đắc tội quá nhiều người nên có kinh nghiệm giữ mồm giữ miệng rồi sao?
Mọi người vẫn còn chưa kịp quen với hình tượng mới này của Lan Lăng Vương thì hắn lại đột nhiên nói thêm một câu:
"Một số bài hát khác của Phí Dương có lẽ có chút tỳ vết, nhưng riêng bài này ta cảm thấy không có vấn đề."
Ặc?!
Đại ca! Ngươi đang khen hay đang chê hắn vậy?
Hiện trường lập tức náo nhiệt, khán giả cười ồ lên. Vừa rồi còn tưởng là Lan Lăng Vương đã có kinh nghiệm ăn nói hơn, ai dè hắn lại tiếp tục đắc tội Phí Dương, Lan Lăng Vương quả nhiên vẫn là kẻ không tức chết người là không được!
Ở hậu trường.
Người Máy thốt lên: "Hắn tới, hắn tới, hắn mang theo lời phê bình tới!"
Thiên Nga Trắng lắc đầu: "Lời phê bình của Lan Lăng Vương có thể tới trễ nhưng vĩnh viễn cũng không vắng mặt. Ta đã cho rằng ta to gan lớn mật nhưng vị ca sĩ này mới thật sự là trâu bò nha."
Nguyệt Quý Hoa cười khổ nói: "Lại nữa rồi!"
"Nói thật... khụ khụ." Phao Phao Ngư vừa định nói gì đó nhưng lại cố nuốt lời này vào bụng.
Ngay cả An Hoành vốn rất chuyên nghiệp nhưng lúc này sắc mặt cũng cực kỳ cổ quái, tựa như đang cố nín cười, biểu tình trên mặt hắn trông hài hước vô cùng.
"Được rồi!" Dương Chung Minh bật cười ha hả. "Ngươi nói thế cũng đúng, hắn hát bài này quả thật không tệ, dù sao không phải ai cũng có thể hát mấy loại giọng khác nhau như ngươi. Nhưng ta đã nghe bài Đơn Giản hắn mới phát hành mấy tháng trước, bài hát quá phức tạp, sử dụng quá nhiều kỹ thuật hát làm mất đi mị lực của bản thân ca khúc."
"Đúng là như vậy." Lan Lăng Vương gật đầu đồng ý.
Mẹ nó ngươi còn đồng ý!
Khán giả ở hiện trường cười đến ngã ngửa, có người vừa cười vừa lắc đầu, có người còn vỗ đùi đánh đét.
Có fan của Phí Dương thì mặt đen như đít nồi.
Tên Lan Lăng Vương này chắc là ngày ngày ăn cơm với cà pháo?
"Éc éc." Lần này ngay cả Liễu Nhứ và Mao Tuyết Vọng cũng không dám tiếp lời, bọn hắn cố gắng nén cười nhưng không có năng lực nhẫn nhịn như An Hoành, thế là phát ra tiếng heo kêu rất kỳ quái.
Mẹ nó có thể không cười được sao?
Lan Lăng Vương chính là pháo đài di động, kỳ nào cũng phải oanh tạc một trận mới vừa lòng!
Thật, bây giờ người hắn đắc tội đã có đủ ca vương ca hậu và ca sĩ tuyến một!
Ngươi đang sưu tập nạn nhân à?
Dương Chung Minh cười nói: "Được rồi, không nói việc này nữa. Cảm ơn ngươi đã hát bài hát của ta, ta rất thích."
Suýt chút nữa đã quên đây là sân khấu... Bận bịu trao đổi âm nhạc với tiểu tử này nên lỡ mồm. Ngươi đeo mặt nạ chứ ta thì không nha.
Vũ Long vui vẻ cười: "Bây giờ ai mà đeo cái mặt nạ Lan Lăng Vương này của ngươi ra ngoài, mở mồm nói một câu giễu cợt thôi là sẽ bị người đi đường đánh thành đầu heo cho xem."
Lâm Uyên: ". . ."
Lại thêm vài câu đối đáp với nhóm giám khảo chuyên nghiệp Lan Lăng Vương mới rời khỏi sân khấu.
Nhưng không có gì nghi ngờ, chờ đến khi chương trình phát sóng hắn sẽ lại khiến mọi người chú ý!
. . .
"Lan Lăng Vương lão sư..." Đồng Đồng u oán nhìn Lâm Uyên.
"Hả?"
Đồng Đồng trầm mặc mười giây, cuối cùng thở dài não nề: "Không có gì ạ."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Màn biểu diễn sau đó không tệ, tất cả ca sĩ đều hát nhạc của ban giám khảo làm bọn họ cảm động không thôi, Liễu Nhứ và Mao Tuyết Vọng còn ửng đỏ mắt, không khí tại hiện trường vô cùng ấm áp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận