Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Khoảng thời gian sau đó, hắn chuyên tâm viết tiểu thuyết. Mà tiến độ quay phim Người Nhện cũng tiến triển rất nhanh, đây là đặc điểm chung của các phim thể loại siêu anh hùng, phần phức tạp nhất là mảng làm kỹ thuật hậu kỳ.
Bởi vì dùng toàn thời gian để gõ chữ viết tiểu thuyết nên tốc độ làm việc rất nhanh, từng quyển trinh thám trong series Hercule Poirot liên tục sinh ra.
Điều này có liên quan đến việc sức khoẻ của Lâm Uyên đã được phục hồi.
Thể chất của hắn cực kỳ khoẻ mạnh, lúc trước gõ 50.000 chữ một ngày đã thấy rất mệt mỏi, bây giờ hắn có thể gõ tới 100.000 chữ một ngày mà tinh thần vẫn sáng láng không hề chóng mặt mệt mỏi.
Ngoài ra, thân thể khoẻ mạnh cũng có một chỗ tốt, đó là Lâm Uyên không còn phải đi ngủ sớm như trước nữa.
Nói cách khác, hắn đã có thể cảm nhận được thú vui của việc thức đêm tu tiên.
Tuy vậy Lâm Uyên vẫn rất khắc chế bản thân. Hắn có thức khuya cũng không quá 12 giờ đêm, đúng giờ là ngoan ngoãn đi ngủ.
Nói theo lời Hệ thống là, dù thân thể khoẻ mạnh nhưng nếu bản thân không biết yêu quý thân thể thì vẫn sẽ xảy ra vấn đề.
Cứ thế, thoắt cái đã đến tháng Ba.
9 giờ 40 phút tối, Lâm Uyên rốt cuộc sắp viết xong series trinh thám Hercule Poirot. Bây giờ hắn sẽ viết tới quyển cuối cùng trong series này.
Đây cũng là vụ án cuối cùng của Hercule Poirot có tên là Bức Màn. Nhưng khi chuẩn bị gõ chữ, Lâm Uyên bỗng hơi do dự, thậm chí có hơi khó chịu.
Mấy ngày nay hắn gõ chữ như bay, tốc độ tay trên bàn phím chỉ lưu lại tàn ảnh. Nhưng giờ khắc này bàn tay hắn không động đậy giống như người bị ấn nút Stop.
Không phải hắn không nỡ kết thúc series này. Dưới cái danh Sở Cuồng, hắn đã kết thúc rất nhiều tác phẩm kinh điển, cho tới bây giờ Lâm Uyên đều không do dự, càng không khó chịu khi viết tới đại kết cục.
Nhưng...
Trong bộ tiểu thuyết này, lần đầu tiên Sở Cuồng sẽ phải viết chết nhân vật chính của mình....
Đúng vậy. Hercule Poirot sẽ chết!
Khi vị thám tử dễ thương với hàm râu chữ bát kia hô mưa gọi gió trong giới trinh thám và trở thành thần thoại trong lòng độc giả, ai mà tưởng tượng được một người đàn ông kiêu ngạo như vậy sẽ có lúc trở nên già đi?
Ai mà tưởng tượng được, trong vụ án cuối cùng của mình, Hercule Poirot sẽ tử vong?
Cho nên Lâm Uyên do dự. Hắn thậm chí còn muốn sửa đổi kết cục để Hercule Poirot được chính thức về hưu, cho hắn an hưởng tuổi già.
Không biết có phải do đã khôi phục cuống họng nên ảnh hưởng đến những thứ khác không, Lâm Uyên cảm thấy mình càng ngày càng cảm tính. Hắn bỗng thở dài thật khẽ, giống như làm vậy sẽ khiến hắn thoải mái hơn.
Ánh mắt loé lên, cuối cùng Lâm Uyên vẫn bỏ đi suy nghĩ này.
Không biết Agatha Christie khi viết Bức Màn có từng đấu tranh nội tâm hay không, nhưng nói theo một cách nào đó thì thay vì để độc giả ảo tưởng đến bộ dạng già nua của Hercule Poirot, có lẽ tử vong mới là sự giải thoát đối với vị thám tử này.
Mọi người luôn cố gắng tránh đi một số sự thật. Chẳng hạn như việc con người ta sẽ chết.
Thật ra ai cũng phải chết cả. Dù là vị "thần" trinh thám Hercule Poirot cũng thế, tuy rằng cái chết của ông không phải là chết già thông thường.
Lâm Uyên không do dự nữa, bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh để gõ bàn phím.
Hercule Poirot mời Hastings trở lại trang viên nơi bọn họ lần đầu tiên phá án cùng nhau. Hiện tại trang viên kia đã trở thành một khách sạn cao cấp.
Điều khiến Hastings giật mình là Hercule Poirot đã trở nên suy yếu vô cùng, ông chỉ có thể ngồi trên xe lăn, hơn nữa ông cũng đã sa thải người hầu lâu năm George.
Cọc cọc cọc.
Tiếng gõ bàn phím rốt cuộc dừng lại lúc 11 giờ 32 phút. Lâm Uyên đọc lại bản thảo một lượt, sau đó gõ vào ba chữ "Hết trọn bộ".
Chuẩn bị tắt file tác phẩm, động tác của Lâm Uyên đột nhiên dừng lại.
Sau Hercule Poirot hẳn là sẽ đến Sherlock Holmes ra sân. Hai nhân vật này được xây dựng trong hai bối cảnh khác nhau, bởi vì tác giả không phải cùng một người. Nhưng ở Lam Tinh này, cả hai tác phẩm đều đến từ Sở Cuồng.
Nếu đã như vậy sao không để hai vị thám tử lừng lẫy nhất mọi thời đại có liên hệ với nhau?
Loại liên hệ này có thể rất mỏng manh nhưng hẳn là nên có một giao điểm nào đó giữa hai người. Đây cũng có thể xem là một cách giới thiệu quyển sách mới.
Độc giả sẽ hiểu được thôi.
Ngoài Hercule Poirot, còn có một người đàn ông cũng đạt được thành tựu xuất sắc như vậy trong giới trinh thám.
"Cứ làm thế đi." Lâm Uyên bắt đầu gõ bàn phím.
Đó là tang lễ của Hercule Poirot, Hastings tặng hoa rồi cúi người chào. Vừa định rời đi, Hastings đột nhiên phát hiện một người đàn ông thần bí đội mũ săn hươu tròn đang đứng đối diện bia mộ của Hercule Poirot và gật đầu hỏi thăm.
. . .
Ngày hôm sau.
Lâm Uyên gửi hết bản thảo cho Kim Mộc.
"Viết xong rồi?" Kim Mộc biết gần đây Lâm Uyên đang định kết thúc series trinh thám Hercule Poirot. Nhưng khi nhận được nhiều bản thảo như vậy, vẻ mặt hắn không khỏi khiếp sợ. "Mấy ngày qua ngài viết bao nhiêu chữ?"
"Không biết."
"Tốc độ tay của ngài thật là..." Kim Mộc cảm khái mấy câu, sau đó nói. "Ta sẽ gửi tiểu thuyết cho Ngân Lam Thư Khố, bây giờ hết trọn bộ rồi, hẳn là bọn hắn có thể sắp xếp thời gian xuất bản."
Lâm Uyên không có ý kiến.
Tối hôm đó, hắn đột nhiên nhận được một cú điện thoại, người gọi đến là tổng biên tập ngành trinh thám Tào Đắc Chí.
Bình thường thì Tào Đắc Chí sẽ chỉ liên lạc với Kim Mộc, lần này có vẻ nóng lòng quá nên hắn mới trực tiếp gọi cho Sở Cuồng. Qua điện thoại, giọng của Tào Đắc Chí không nén được sự kích động:
"Sở Cuồng lão sư, ngài không thể làm như vậy nha!"
Lâm Uyên nói một câu an ủi hiếm thấy: "Bình tĩnh."
Tào Đắc Chí cũng ý thức được mình quá kích động. Hắn nuốt nước miếng lấy lại bình tĩnh rồi thấp giọng nói: "Ngài muốn kết thúc series trinh thám Hercule Poirot thì ta không có ý kiến, dù sau này ngài không viết trinh thám nữa ta cũng không dám có ý kiến, nhưng tại sao ngài lại phải viết Hercule Poirot chết cơ chứ? Hơn nữa còn là chết như vậy..."
Lâm Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là nhân sinh của Hercule Poirot."
Tào Đắc Chí há hốc miệng, cuối cùng không đáp được lời nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận