Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Đúng lúc này, Lâm Uyên đột nhiên nghiêng người về phía trước, tiếng đàn trầm nặng hơn, một giọng hát khàn khàn vang lên:
"...Để em có thể mỉm cười và dũng cảm hơn!"
Giọng khàn xuất hiện! Giọng hát thứ ba!
Hoàn toàn khác biệt với hai giọng hát trước đó!
Mao Tuyết Vọng hốt hoảng đưa tay lên ôm đầu!
Miệng Liễu Nhứ há to như quả trứng!
Vũ Long tựa lưng vào ghế mạnh đến nỗi ghế suýt bật ngửa!
Ngay cả Dương Chung Minh cũng đột nhiên nổi da gà toàn thân!
. . .
Ở hậu trường.
Thiên Nga Trắng đột ngột đứng phắt dậy.
Động tác của Người Máy cứng đờ.
Thân thể của các ca sĩ đều phản ứng theo bản năng.
Giọng hát này ở đâu ra vậy?
Sao hắn còn có loại giọng thứ ba?!
. . .
Khán đài trở nên xao động!
Nhóm giám khảo chuyên môn hoàn toàn sững sờ và khiếp sợ!
Ba loại giọng hát! Lan Lăng Vương thật ra có tới ba loại giọng!
Dù lần này cũng là giọng nam nhưng chất giọng khàn khàn hoàn toàn khác biệt giọng nam trung từ tính kia, đó là một loại giọng khàn... vô cùng cuốn hút!
Mang theo một chút u buồn, một chút tang thương, khiến người ta cảm thấy người này có một quá khứ rất phức tạp.
Giọng khàn của Lâm Uyên như một con dao sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ:
"Ngay lúc này đây lại nhớ đến em, nhớ em khắc khoải nhưng lòng lại do dự. Tất cả mọi nuối tiếc đều chẳng tạo ra được tương lai tốt đẹp hơn, yêu thương thật nhiều đến cuối cùng cũng chỉ là tổn thương..."
Giọng nữ như gió, giọng nam như mưa, giọng khàn như tuyết. Từ cơn gió xuân mơn man đến hạt mưa lách tách, cuối cùng hoá thành giọng khàn lặng lẽ tang thương.
Tiếng hát dừng lại, chỉ còn tiếng đàn dương cầm độc tấu quanh quẩn trong không trung và kéo dài khoảng một phút đồng hồ nhưng không ai cảm thấy dài dòng, tiếng đàn này có nghe cỡ nào cũng không thấy chán.
Ở hậu trường, Người Máy lẩm bẩm nói: "Cấp chuyên nghiệp..."
Hắn không bằng.
Trong phòng cách vách, Thiên Nga Trắng làu bàu: "Sao ta lại ngu ngốc tới mức nghĩ tới chuyện đàn dương cầm chứ..."
Mấy vị ca sĩ khác đều lắc đầu.
Sau Người Máy, ca sĩ muốn thể hiện bằng đàn dương cầm nhất định sẽ phải cân nhắc thật kỹ. Nhưng sau Lan Lăng Vương, sẽ không còn ca sĩ nào dám đứng trên sân khấu Ca Sĩ Giấu Mặt mà đàn dương cầm, trừ phi hắn có trình độ nghệ sĩ đàn cấp chuyên nghiệp!
. . .
Sau đoạn nhạc dạo, giọng hát Lâm Uyên lại vang lên, lần này vẫn là giọng khàn:
"Giờ đây tôi chỉ hy vọng nỗi đau ùa về cho thống khoái, vì dù sao cũng chẳng thể quay đầu được nữa rồi..."
Tiếng đàn trở nên nhẹ nhàng.
Lâm Uyên khẽ nhắm mắt lại ngân nga theo giai điệu, đầu tiên là giọng ngân của nữ như chuông gió, sau đó là giọng ngân như mưa của nam, cuối cùng là giọng ngân lạnh lẽo khàn khàn như gió tuyết.
Bài hát kết thúc.
Dưới khán đài cực kỳ an tĩnh, khán giả lộ vẻ trầm tư.
Mà nhóm giám khảo chuyên nghiệp thì hoàn toàn khiếp sợ.
Bên phía bốn vị giám khảo chính thì có phản ứng không đồng nhất.
Tiếng vỗ tay vang lên, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện toàn bộ năm mươi giám khảo chuyên nghiệp đều là những người vỗ mạnh nhất, lấn át cả khán giả.
Khi tiếng vỗ tay tan hết, người dẫn chương trình An Hoành bước lên sân khấu. "Đây là bài hát mới của Tiện Ngư lão sư sao?"
"Đúng vậy. Nam Hài."
Lâm Uyên đứng lên, khom người cảm ơn đội nhạc và khán giả dưới đài.
"Vũ..." An Hoành còn chưa kịp gọi tên giám khảo Vũ Long thì đối phương đã lên tiếng trước, hai mắt nhìn chằm chằm Lan Lăng Vương:
"Kỳ đầu tiên, tuy ngươi giành hạng nhất nhưng ta chỉ bỏ phiếu cho Thiên Nga Trắng và Người Máy. Kỳ này, ngươi hẳn là sẽ không giành được hạng nhất, nhưng toàn bộ 100 phiếu của ta sẽ bầu hết cho ngươi!"
Mỗi một vị giám khảo chính đều có 100 phiếu trong tay, dưới tình huống bình thường thì giám khảo sẽ phân phối cho vài ca sĩ đặc sắc, nhưng mà...
Nếu hắn đặc biệt thích một ca sĩ nào đó, hắn hoàn toàn có quyền dồn toàn bộ phiếu của mình tặng cho người đó!
Mao Tuyết Vọng ngồi bên cạnh không nhịn được cười: "Ta không quyết đoán được như Mao Tuyết Vọng, không thể nào tặng hết toàn bộ phiếu cho ngươi. Nhưng phần biểu diễn của ngươi hôm nay đã khiến ta rất rung động, cuống họng của ngươi còn là của con người sao?"
Lâm Uyên im lặng. Chắc là còn nhỉ?
Mao Tuyết Vọng cảm khái nói: "Ta cho rằng ngươi chỉ có thể hát ra hai loại giọng là hết mức, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của ngươi quá mức kinh người!"
"Ta đang suy nghĩ..." Liễu Nhứ bỗng nói, "Nếu một người có được ba loại giọng hát thì đó cũng chính là một loại kỹ thuật hát vô cùng đặc sắc. Kỹ thuật của ngươi tuy chưa bằng ca vương ca hậu nhưng về phương diện âm thanh đã ăn đứt toàn bộ những người khác, hơn nữa trình độ đàn dương cầm này..."
"Quá mức lợi hại rồi!" Vũ Long không nhịn được phải nói xen vào, "Chỉ có thể là trình độ của nghệ sĩ đàn chuyên nghiệp! Còn cao hơn Người Máy một cảnh giới, dù khán giả không thể cảm giác được nhưng ta thật sự muốn nói cho bọn hắn biết, trình độ đàn dương cầm của Lan Lăng Vương là mạnh nhất trong số các ca sĩ!"
"Bài hát này cũng không tệ!"
"Bài hát rất hay, nhưng ngươi lựa chọn bài này sẽ bị thiệt thòi, bởi vì thể loại nhạc này sẽ không đủ để khơi gợi cảm xúc bùng nổ của khán giả. Đây cũng là vấn đề mà giới âm nhạc phải đối mặt, đó là ca khúc chất lượng thường khó được khán giả yêu thích..."
"Chủ yếu là..."
"Để ta nói trước."
"Ta nói trước cho..."
Khán giả trợn tròn mắt.
Mấy vị đại lão giành nhau bình luận như trẻ con, cuối cùng vẫn là Dương Chung Minh cắt đứt sự thảo luận của ba người còn lại:
"Ta cũng muốn nói vài lời."
Khúc phụ lên tiếng quả nhiên có tác dụng, ba người đều yên tĩnh trở lại.
Dương Chung Minh nói: "So về trình độ đàn, Lan Lăng Vương mạnh hơn hẳn Thiên Nga Trắng và Người Máy. Nhưng so về kỹ thuật hát, Người Máy và Thiên Nga Trắng mạnh hơn hẳn Lan Lăng Vương. Đây là kết luận của ta, việc còn lại giao cho nhóm giám khảo chuyên nghiệp, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến việc bỏ phiếu của khán giả."
Khán giả: ". . ."
Thật ra mọi người đều nghe hiểu ý của Liễu Nhứ, Mao Tuyết Vọng và Vũ Long lão sư.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận