Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Hắn mím môi một cái, dứt khoát mở câu chuyện thứ ba ra xem. Câu chuyện này có tên là Bộ Trang Phục Mới của Hoàng Đế.
Đọc xong, Thiên Tế Bạch đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục im lặng giở sang trang tiếp theo.
Câu chuyện Vịt Con Xấu Xí kết thúc, nhìn thấy kết cục chú vịt xấu xí năm nào biến thành một con thiên nga trắng xinh đẹp rạng ngời, hắn thở dài một tiếng.
Thiên Tế Bạch tâm loạn như ma, loại tâm tình này vẫn đeo bám hắn cho đến câu chuyện thứ năm.
"Công Chúa Ngủ Trong Rừng..."
Đọc xong cái kết, động tác lật sách của Thiên Tế Bạch như phim chiếu chậm, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Công chúa tỉnh ngủ rồi, nhưng Thiên Tế Bạch lại không cam lòng. Hắn run rẩy xem câu chuyện thứ sáu.
Tên câu chuyện này là Hoàng Tử Ếch.
Cái tên rất tầm thường và buồn cười nhưng Thiên Tế Bạch không dám hé môi mắng một chữ nào, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi, vì dùng sức hơi lớn mà góc dưới trang giấy đã in lại dấu ngón tay.
Câu chuyện thứ bảy tên là Nàng Tiên Cá, vai nam chính vẫn là một chàng hoàng tử thường thấy, nhưng khi xem tới cái kết, trong lòng Thiên Tế Bạch không khỏi tan vỡ, không biết là đau lòng vì cái chết của nàng tiên cá hay vì nguyên nhân khác.
Xoẹt!
Bàn tay lỡ dùng lực quá mạnh, tiếng giấy rách vang lên, góc dưới trang giấy đã bị rách ra một đường nhỏ.
Hốc mắt Thiên Tế Bạch đỏ lên, hắn cưỡng ép chính mình đọc câu chuyện thứ tám. Mà khi câu chuyện bắt đầu, Thiên Tế Bạch cảm giác như mình rơi vào một đêm đông giá rét, toàn thân lạnh lẽo thấu xương, trước mặt hắn là một cô bé bán diêm đang co ro nấp trong góc tường, chậm rãi quẹt lên một que diêm.
"Cô Bé Bán Diêm..."
Trang giấy bỗng ướt nhoè, khi Thiên Tế Bạch kịp nhận ra thì một giọt nước mắt của hắn đã nhỏ xuống quyển sách, bên tai như vang lên tiếng trẻ con thủ thỉ: "Ngài có muốn mua một que diêm không ạ?"
"Được."
Thiên Tế Bạch thầm nhủ, chính hắn cũng không nhận ra giọng của mình ôn hoà đến mức nào, giống như bàn tay lật sách của hắn cũng vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận.
Rốt cuộc cũng xem xong câu chuyện thứ mười, Thiên Tế Bạch khép sách lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba chữ rồng bay phượng múa trên trang bìa:
"Trấn Cổ Tích."
Hắn nhìn chòng chọc vào chữ "trấn" kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quái. Trấn này là thị trấn hay là...
Trấn áp?
Reng reng reng ----
Điện thoại của Thiên Tế Bạch vang lên tiếng chuông. Hắn kềm nén tâm tình rồi bắt máy.
Giọng nói của đối phương có vẻ hưng phấn: "Ta vừa mới đọc xong tác phẩm của ngươi trong Đồng Thoại Đại Vương, câu chuyện rất xuất sắc nha, có thể được xếp vào nhóm ba tác phẩm hay nhất của ngươi đó. Chúc mừng ngươi có thêm một tác phẩm tiêu biểu!"
"Cảm ơn."
Thiên Tế Bạch cười khổ nói, giọng hắn chẳng có chút vui sướng nào vì được tán dương mà còn cảm thấy xấu hổ.
Hắn tin rằng bất kỳ vị danh gia cổ tích nào xem xong Trấn Cổ Tích đều không muốn nghe loại lời khen này, bởi vì nó chỉ khiến hắn cảm thấy mình không còn đất dung thân.
"Sao ngươi có vẻ không vui? Vì chuyện văn đấu với Sở Cuồng hả? Ha ha ha ha..." Người kia bật cười với vẻ hài hước, "Sở Cuồng dám lấy một địch chín, đừng nói thắng được ngươi, cho dù là bất kỳ ai trong tám vị danh gia còn lại Sở Cuồng cũng không có năng lực chiến thắng! Hậu quả của việc hắn dám kiêu ngạo lấy một địch chín chính là "cửu liên quỳ"!"
"Ừm..." Thiên Tế Bạch im lặng một chút rồi nói, "Đúng là cửu liên quỳ, nhưng ai quỳ thì không biết chứ ta là người quỳ đầu tiên rồi đó."
"Hả?" Đối phương không hiểu ý Thiên Tế Bạch.
Thiên Tế Bạch nói: "Ngươi đi mua một quyển Trấn Cổ Tích mà xem đi, không phải con ngươi rất thích xem truyện cổ tích sao?"
"Chờ đã, chẳng lẽ ngươi..."
"Thua rồi, bị người ta xiên một nhát chín người đem đi nướng."
Nói xong câu đó, Thiên Tế Bạch trực tiếp ngắt điện thoại.
Đúng vậy, đọc xong Trấn Cổ Tích, Thiên Tế Bạch đã biết mình thua thảm hại, hơn nữa không chỉ mình hắn mà cả tám vị danh gia còn lại cũng không chạy thoát.
Sở Cuồng một hơi xiên luôn chín người!
Thiên Tế Bạch đột nhiên nổi lòng đùa ác: "Sao ta lại cảm thấy mong đợi được nhìn phản ứng của đám người kia nhỉ?"
Bởi vì Thiên Tế Bạch đặt hàng trước và yêu cầu giao nhanh trước 8 giờ sáng nên thuộc nhóm người đầu tiên xem xong quyển sách.
Mà cùng lúc đó, những vị danh gia tham dự văn đấu cũng thông qua đủ loại con đường để lấy được tác phẩm mới của Sở Cuồng.
Tần tỉnh.
Kỳ Kỳ từng bị Sở Cuồng đánh bại một lần, nàng vừa mở Trấn Cổ Tích ra xem vừa mỉm cười nghĩ: "Nghe nói trong thế giới cổ tích, chuyện báo thù luôn sẽ thành công."
Tề tỉnh.
Kim Sơn chậm rãi đi tới hiệu sách gần nhà, mua một quyển Trấn Cổ Tích mới tinh. "Mong là ngươi không khiến ta thất vọng."
Sở tỉnh.
Có không ít tác giả viết cổ tích đến mua Trấn Cổ Tích, tuy bọn hắn không đòi văn đấu với Sở Cuồng nhưng không có nghĩa là bọn hắn không chú ý đến trận đấu oanh liệt này.
Khắp nơi trên bốn tỉnh Tần Tề Sở Yến, rất nhiều danh gia ồ ạt đi mua Trấn Cổ Tích, đương nhiên số lượng cư dân mạng hóng hớt tác phẩm này càng nhiều hơn gấp trăm ngàn lần.
Đám người này vừa cầm Trấn Cổ Tích trên tay đã bắt đầu chìm vào thế giới thiếu nhi muôn màu muôn vẻ mà Sở Cuồng vẽ ra.
Sau đó...
Không còn sau đó, chỉ còn một đám người với đô mắt đỏ ké nhìn chằm chằm ba chữ Trấn Cổ Tích, sau đó nghiêm túc suy nghĩ xem chữ "trấn" này rốt cuộc có ý gì?
. . .
Hôm đó cũng là cuối tuần.
Người mẹ từng đọc Công Chúa Bạch Tuyết cho hai đứa con là Minh Minh và Hồng Hồng nghe, hôm nay nhân dịp được nghỉ ở nhà, nàng ra hiệu sách mua cho các con hai quyển sách mới của Sở Cuồng.
"Mỗi đứa một quyển."
Về nhà, nàng đưa sách cho Minh Minh và Hồng Hồng xem. "Đây là tuyển tập cổ tích của vị tác giả đã viết ra Công Chúa Bạch Tuyết đó."
"Mẹ đọc cho con nghe đi." Minh Minh lớn tiếng nói.
"Mẹ không muốn đọc, các con đã học chữ rồi mà, Hoa Hoa nhà kế bên đều tự mình đọc sách đó."
Hôm nay người mẹ không được vui lắm. Quyển sách mới về Hercule Poirot vẫn chưa phát hành, nàng cảm thấy đều là tại Sở Cuồng bận viết cổ tích nên mới trễ nải viết trinh thám.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận