Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 356: Xin chào. Mời ngươi đi về

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:07:13
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trong giới trinh thám, Sở Cuồng một đêm thành danh, nhưng muốn được mở rộng thị phần trong khối bánh lớn này thì hắn còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Nếu so sánh với ngành huyền huyễn thì độc giả bên huyền huyễn đã bị Sở Cuồng thu phục gần hết.
Mà điều khiến Lâm Uyên và Ngân Lam Thư Khố đều không ngờ được là, sau đó vài ngày, báo văn nghệ cũng đưa tin về phong cách viết mới của Sở Cuồng:
"Sở Cuồng tạo ra loại hình trinh thám mới: tự quỷ!"
"Có lẽ Sở Cuồng không phải người đầu tiên dám trêu chọc độc giả, nhưng hắn là tác giả trinh thám lừa gạt độc giả nặng nề nhất, thế mà mọi người lại cam tâm tình nguyện để hắn lừa. Đó cũng là điểm lợi hại của Sở Cuồng."
"Từ việc khắc hoạ nhân vật đến thủ pháp sáng tác, quá trình điều tra phá án và cách bố trí quỷ kế âm mưu... chỉ có thể dùng hai chữ xuất sắc để hình dung. Chỉ là chúng ta vẫn muốn hung hăng mắng hắn một trận, như các fan của Sở Cuồng luôn vừa yêu vừa hận hắn, bởi vì lão tặc này rất thích tạo ra cạm bẫy để cho độc giả tự nhảy vào. Trước đó hắn gieo tai hoạ cho cả ngành huyền huyễn, giờ lại vươn ma trảo về phía ngành trinh thám..."
Ngân Lam Thư Khố tự biên tự diễn mười ngàn câu cũng không bằng một câu xác nhận của quan phương bên ngành truyền thông.
Lúc này Sở Cuồng mới thật sự được công nhận!
Tự quỷ chính thức trở thành một thủ pháp sáng tác mới trong giới trinh thám!
Trên thực tế, không đợi báo văn nghệ lên tiếng, rất nhiều tác giả trinh thám cũng đã bắt đầu vận dụng thủ pháp này vào tác phẩm kế tiếp của mình.
Như tác phẩm này chẳng hạn, Sở Cuồng lại một lần nữa tạo ra một đề tài hot! Giới xuất bản đã quá quen thuộc với tình huống này rồi.
Chỉ là lúc trước các tác giả trong lĩnh vực huyền huyễn cuốn theo chiều gió của Sở Cuồng, còn bây giờ lại đến phiên tác giả trinh thám. Điều này cũng chứng minh được dù là trong lĩnh vực gì, Sở Cuồng cũng là người đi khai sáng.
Giống như câu tuyên truyền của Ngân Lam Thư Khố, Sở Cuồng vẫn luôn bị người bắt chước, chưa từng đi ở phía sau.
Nếm được trái ngon quả ngọt, Lâm Uyên bắt đầu nghĩ tới tác phẩm tiếp theo có nên viết trinh thám nữa hay không.
Ngoại giới đánh giá Sở Cuồng là người không bao giờ viết lại cùng một thể loại, nhưng Lâm Uyên không có nhiều kiêng kỵ như vậy.
Đương nhiên hiện tại Lâm Uyên cũng chưa có ý định ra sách mới vào thời điểm này.
Hôm đó Lâm Uyên tới công ty.
Sau khi trở thành lão đại của bộ soạn nhạc tầng chín, không ai dám đi tra hỏi giờ làm của hắn, bởi vì cho dù biết hắn đi làm không đủ giờ cũng chẳng ai dám trách phạt.
Ai dám chọc giận tiểu khúc phụ?
Cho dù chuyện này đến tai lãnh đạo cao tầng thì đám người ở trên cũng chỉ phẩy tay nói: "Đừng có hà khắc với người trẻ tuổi làm gì..."
Đối với người không có năng lực, đương nhiên công ty có rất nhiều quy củ, nhưng đối với nhân tài, cho tới bây giờ cao tầng đều vô cùng dễ dãi.
Về phần sẽ dễ dãi tới trình độ nào thì phải xem năng lực của người đó có thể phát huy tới đâu.
Tiến vào phòng làm việc, Lâm Uyên gọi Phong Thạc và Tiết Lương tới: "Các ngươi đã tìm được đối tượng thích hợp để làm học trò thứ ba của ta?"
Hôm nay Lâm Uyên đến công ty chính là vì Tiết Lương gọi điện cho hắn, báo là đã có nhân tuyển thích hợp.
"Vâng." Phong Thạc đáp với vẻ hưng phấn, "Sư phụ nhất định sẽ hài lòng với đề cử của chúng ta, người đó chính là Lý Lệ Chất!"
Lâm Uyên sửng sốt: "Là con gái của Lý Nhị?"
Phong Thạc và Tiết Lương đồng thời biến sắc: "Sư phụ à, người đừng có nói lớn biệt danh của chủ tịch như vậy chứ. Lý Lệ Chất đúng là con gái của chủ tịch Lý Tụng Hoa, hơn nữa nàng còn là con một."
Lâm Uyên lại ngẩn người.
Hắn chỉ là thốt lên cái tên đó theo bản năng. Trong lịch sử ở địa cầu, Lý Lệ Chất là con gái của Đường Thái Tông. Nhưng thế giới này không có Đường Triều, không có Lý Thế Dân, lại càng không có công chúa Lý Lệ Chất.
Nhưng Lâm Uyên không ngờ Lý Lệ Chất này lại là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị.
Nhưng thân phận của học trò thứ ba là gì thì Lâm Uyên không thèm để ý, hắn chỉ coi trọng người có thiên phú.
Thiên phú cao mới có thể nhanh chóng xuất sư như Phong Thạc, thiên phú kém thì hắn sẽ đánh rớt.
"Nàng đâu?" Lâm Uyên hỏi.
"Ở ngay bên ngoài." Tiết Lương đáp.
Lâm Uyên khẽ gật đầu: "Bảo nàng vào đi."
Phong Thạc vội vàng đi ra mở cửa. Vị tiểu sư muội này kỳ thực không phải do bọn họ chọn lựa, mà là sau khi Lâm Uyên tuyên bố muốn thu nhận học trò mới, nàng xung phong chạy tới.
Lý Lệ Chất nha!
Con gái của chủ tịch đó!
Tiểu công chúa của Tinh Mang!
Phong Thạc và Tiết Lương cũng không dám từ chối, dù nàng không phải nhân viên ở tầng chín mà là nhân viên dưới quyền Dương Chung Minh.
"Chào Lâm đại biểu."
Một thiếu nữ tóc dài đi vào phòng, nàng mặc áo khoác trắng nhã nhặn, toàn thân toát lên khí tức tươi trẻ. Có lẽ vì được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh rất tốt nên ánh mắt nàng cũng trong suốt như dòng suối.
Nàng đang nhìn Lâm Uyên với vẻ hiếu kỳ, dù sao hắn cũng là truyền thuyết trong công ty này. Đồng thời nàng cũng đang thầm nghĩ, tại sao Dương Chung Minh lão sư không chịu nhận mình làm học trò mà lại bảo mình đến học việc ở chỗ Lâm Uyên, hơn nữa cha mình cũng đồng ý mới lạ chứ...
"Xin chào. Mời ngươi đi về."
Lâm Uyên đã kiểm tra thiên phú soạn nhạc của Lý Lệ Chất, nàng đạt 496 điểm, mạnh hơn Tiết Lương nhưng kém hơn Phong Thạc.
Tổng kết lại là: tư chất bình thường.
Cho nên Lâm Uyên quyết định từ chối nàng. Với Lâm Uyên thì đây là việc rất bình thường, nhưng Phong Thạc và Tiết Lương thì lại kinh ngạc, thậm chí có thể nói là kinh hoàng.
"Xin chào. Mời ngươi đi về."
Nếu đổi lại là người khác, sư phụ nói vậy cũng không có gì quá đáng. Nhưng đây lại là thiên kim nhà chủ tịch nha!
Sư phụ cự tuyệt không chút do dự như vậy sao?
Chủ tịch không vui thì biết làm thế nào?
A không đúng, sư phụ đã quyết thì chủ tịch sẽ không nói gì nữa, nhưng loại chuyện này không nể mặt người ta một chút thì không tốt lắm...
"A?"
Lý Lệ Chất đờ người ra, nàng không tức giận mà ngược lại, tim càng đập nhanh hơn trước.

Bình Luận

0 Thảo luận