Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 592: Ai mới là vua lấy hơi?

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Tôi đã từng yêu và cũng từng đánh mất, đã từng nếm thử vị ngọt và chát của tình yêu. Thoát ra khỏi sự trêu đùa của số mệnh tôi mới biết thứ mình muốn là gì..."
Hả?
Có khán giả bắt đầu chú ý tới, thời điểm Lan Lăng Vương biểu diễn gần như không nghe được một tiếng lấy hơi nào.
"Có một loại cảm động khôn xiết pha trộn giữa cảm giác háo hức và ưu tư. Cần gì phải truy tìm vô nghĩa nữa, thế giới này có gì đáng giá... nếu như không có em?"
Trước màn hình, đám cư dân mạng sửng sốt. Rõ ràng có dừng câu nha, nhưng vì sao không nghe được tiếng Lan Lăng Vương lấy hơi?
Tuy vậy giai điệu bài hát khá chậm và thấp nên có lẽ không đòi hỏi nhiều hơi, mọi người cũng chưa cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng mà!
Đúng lúc này giọng hát của Lan Lăng Vương đột nhiên nâng cao và vang dội như đứng trên đỉnh núi hát xuống, giọng hát sôi sục và trong trẻo có lực vô cùng:
"Tôi đứng trông về đỉnh núi nơi phương xa nhưng lại bỏ mất bước ngoặt nơi giao lộ. Bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện em đang đợi tôi, chưa từng rời đi!"
"Tôi kiếm tìm ở nơi tận cùng biển lớn, nhưng lại không chú ý tới sự quanh co của dòng chảy. Khi tôi chèo thuyền ngược dòng, em vẫn ở bên cạnh tôi, đẩy con thuyền tôi tiến về phía trước."
Tông đã nâng lên rồi, điệp khúc cũng ra rồi, nhưng mà... Sao ngươi vẫn chưa lấy hơi?
Khán giả trợn tròn mắt! Lấy hơi đâu?! Mẹ nó ngươi là rô bốt hình người hay gì? Sao hát cao âm như vậy mà còn không lấy hơi?
Lan Lăng Vương vẫn tiếp tục hát như đang trả lời nghi vấn của khán giả:
"Tôi biết mình rất giàu có, bởi tôi đã dâng trọn tất cả cho tình yêu. Mỗi một vết nứt trong sinh mệnh của tôi, em đều dùng trái tim chân thật để khâu vá lại. Ngay bây giờ, kể từ giờ khắc này, tôi muốn ôm em vào trong lòng mình, đem đến cho em sự dịu dàng ôn nhu nhất, vì em mà hát lên một bản tình ca..."
Lan Lăng Vương rốt cuộc dừng lại một chút.
Ngay khi khán giả cho rằng hắn dừng lại để lấy hơi thì ngay sau đó, tiếng hát của Lan Lăng Vương đột nhiên phóng lớn lên đâm thẳng vào màng nhĩ mỗi người:
"Xin hãy nghe tôi nói!!!"
Tiếng nhạc khí ầm ầm vang dội như muốn xâu chuỗi các con chữ lại với nhau, không để thừa ra một khoảng cách nào. Giọng hát của Lan Lăng Vương xuyên thấu toàn trường, khí tức liên miên bất tuyệt:
"Tôi đứng trông về đỉnh núi nơi phương xa nhưng lại bỏ mất bước ngoặt nơi giao lộ. Bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện em đang đợi tôi, chưa từng rời đi!"
Thần kinh khán giả lại căng thẳng hơn bao giờ hết!
Nổ tung!
. . .
Trước màn hình, vô số bình luận nhảy lên chật kín: "Sao hắn không hề thở lấy một lần vậy?!"
"Còn khủng khiếp hơn Võ Sĩ nhiều!"
"Ít ra khi Võ Sĩ hát ta còn nghe hắn lấy hơi vài lần, nhưng Lan Lăng Vương hát không cần thở hay sao?!"
"Cái gì mà Không Rời Đi? Rõ ràng là Không Lấy Hơi thì có!"
"Hắn không cần thở à?"
"Trời mẹ, còn trâu bò hơn Võ Sĩ gấp mấy lần! So với Lan Lăng Vương thì Võ Sĩ chẳng là cái gì!"
"Mẹ nó đây mới là vả mặt sao?"
"Trước đó ai nói Lan Lăng Vương không biết lấy hơi vậy?"
"Lan Lăng Vương: Để ta dạy ngươi cách lấy hơi như thế nào cho đúng."
. . .
Dưới khán đài.
"Ta nổi da gà khắp người!"
"So với Võ Sĩ, Lan Lăng Vương mới là lấy hơi phiên bản sách giáo khoa!"
"Bài hát này thật là bùng nổ!"
"Trời ạ, vả thẳng vào mặt Võ Sĩ rồi!"
"Đây mới là tổ tông của lấy hơi nè!"
. . .
Trên ghế giám khảo.
Trịnh Tinh hốt hoảng hô lên: "Không hề có dấu vết lấy hơi nào!"
Diệp Tri Thu há to mồm: "Hắn khống chế bài hát một cách hoàn mỹ!"
Gương mặt Duẫn Đông vẫn khá đơ nhưng biểu tình trông như đang bị táo bón: "Hát cao như vậy cũng không cần thở gấp?"
Hai mắt Dương Chung Minh trợn trừng. Người này khống chế hơi thở quá hoàn hảo!
. . .
Ở hậu trường.
Người Máy khiếp sợ nhìn sang Thiên Nga Trắng: "Thế này... thế này... ngươi có làm được không?"
Thiên Nga Trắng: "Cút!"
Phao Phao Ngư đứng bật dậy. Mỹ Nhân Ngư nắm chặt quả đấm.
Mà ở phòng chờ của chiến đội số 3, tiếng cười đã dứt từ bao giờ, toàn bộ các ca sĩ rơi vào một mảnh im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
. . .
Một bài hát xuất sắc và bùng nổ như vậy mà Lan Lăng Vương có thể hát rành mạch từng câu từng chữ, không hề xen vào một chút hơi thở nào!
Dưới ánh đèn vàng rực chạy tán loạn khắp sân khấu kia chỉ còn lại tiếng hát xuyên thấu cả không gian:
"Sướng vui căm hờn trói buộc con người tôi đều đã chẳng còn là gì! Hãy để thế giới của tôi được cuốn theo em, vui niềm vui của em, buồn khi em u buồn... Ngay bây giờ, ngay giờ khắc này, chúng ta cùng ngẩng đầu lên đón chào tình yêu đang tới. Ánh dương đã chứng minh đây không phải là một giấc mộng. Hãy nhắm mắt lại và dùng trái tim để cảm nhận, có một âm thanh đang nói rằng tình yêu của chúng ta..."
Hát mà không cần thở?
Làm gì có ai làm được như thế. Vấn đề nằm ở chỗ, cách lấy hơi đỉnh cấp khiến ngươi không hề nghe được hắn đang lấy hơi! Vào thời điểm mà các ngươi không thể phát hiện ra, hắn đã điều chỉnh lại hô hấp của mình một cách hoàn mỹ mà không để lại chút dấu vết nào.
Ánh đèn lần nữa hội tụ vào người Lâm Uyên. Giọng hắn đột nhiên thấp xuống nhưng rất tự nhiên, giống như đang hoài niệm cái gì.
"Vẫn chưa hề rời đi..."
Tiếng nhạc dần dần lắng lại, đàn dương cầm chốt lại toàn bộ âm thanh, lúc này ống kính đột nhiên quay về phía dưới khán đài.
. . .
Mộc Thạch choáng váng.
Không phải kinh ngạc, mà là choáng váng. Hắn giống như đầu gỗ ngồi đơ người tại chỗ.
Mà sau lưng Mộc Thạch, các ca sĩ từng bị loại trong chương trình đều có cùng phản ứng với hắn.
Bên phía Võ Sĩ vẫn còn đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ biểu tình, nhưng một bàn tay của hắn đang vịn chặt lấy bức tường giống như cần có một điểm chống đỡ...
Các camera man của tổ chương trình đều bắt lấy hình ảnh kinh ngạc thất thố của mọi người sau đó phát lên truyền hình trực tiếp khiến cho vô số khán giả đều rung động không ngừng!
Tuy ca khúc đã hát xong nhưng cảm giác rung động này vẫn không hề giảm chút nào mà ngược lại càng chạm đến tâm can khán giả.

Bình Luận

0 Thảo luận