Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Ba Chú Heo Con là tuổi thơ của vô số người. Xét trong lĩnh vực truyện cổ tích dài thì Viện Viện lão sư có thể xếp hạng nhất nhì trong Tần tỉnh. Ngân Lam Thư Khố đúng là may mắn, cổ tích ngắn có Sở Cuồng thống trị, cổ tích dài có Viện Viện trấn giữ..."
"Từ sau khi Sở Cuồng trở thành vua viết cổ tích ngắn, rất nhiều tác giả viết cổ tích dài đều mơ tưởng tới danh hiệu vua viết truyện cổ tích dài. Ta thấy danh gia cổ tích như Viện Viện lão sư rất có khả năng cạnh tranh vị trí này."
"Nếu Viện Viện lão sư đã ra tay thì những vị danh gia còn lại sẽ không rảnh rỗi, e là sắp tới hiệp hội văn nghệ lại tuyên bố sẽ chuẩn bị ra mắt tuyển tập cổ tích dài, đến lúc đó chiến trường cổ tích lại trở nên điên cuồng rồi."
Giới cổ tích liên tục thảo luận.
Mà lúc này trong phòng làm việc của phó tổng biên ngành cổ tích tại Ngân Lam Thư Khố...
Thuỷ Châu Nhu chớp mắt nói: "Sở Cuồng đã có địa vị như vậy trong giới cổ tích, chúng ta không thể đấu truyện cổ tích ngắn với Lâm Huyên được, không có tí phần thắng nào. Nhưng nếu so thành tích thì mảng truyện cổ tích dài vẫn có phân lượng nhiều hơn, chỉ cần chúng ta có được Viện Viện lão sư trong tay thì Sở Cuồng cũng không làm gì được."
"Đó là đương nhiên." Trợ lý gật đầu đồng ý. "Nhưng Trương Dương sẽ không ngồi yên chờ chết."
"Ừm." Thuỷ Châu Nhu nhíu mày, "Ta bây giờ còn lo lắng về Trương Dương hơn cả Lâm Huyên. Không biết hắn sẽ mời ai ra tay đây? Trong giới cổ tích người có thể so chiêu với Viện Viện lão sư không nhiều, nhưng không phải là hoàn toàn không có."
Mà cùng lúc đó, trong phòng làm việc cách vách, Trương Dương cũng đang trao đổi với trợ lý riêng.
"Quả nhiên bọn họ mời được Viện Viện lão sư. Xem ra chúng ta nhất định phải mời được A Hổ lão sư rồi."
"Yên tâm đi." Trợ lý cười nói, "Trưởng bối trong nhà ngươi đã hứa hẹn với A Hổ lão sư không ít chỗ tốt, ta tin là hắn sẽ không từ chối. Lần trước hắn tranh đấu với Viện Viện lão sư một trận, chỉ thua bởi một nước nhưng không có nghĩa là thực lực của hắn kém Viện Viện lão sư."
"Ừ." Trương Dương thở dài. "Bên phía cổ tích ngắn là hết hy vọng rồi, Sở Cuồng ép không cho ai thở nổi, ta và Thịt Hầm chỉ có thể im lặng nhìn Lâm Huyên đại sát tứ phương, bây giờ qua mảng truyện dài, Lâm Huyên chỉ có thể giương mắt nhìn chúng ta đánh nhau."
Mà trong phòng làm việc của Lâm Huyên.
Nàng rất hài lòng với tình hình hiện tại, vui vẻ cười nói với trợ lý Chương Trình: "Lĩnh vực cổ tích ngắn chỉ thuộc về chúng ta, cổ tích dài thì nhường cho Thuỷ Châu Nhu và Trương Dương tranh nhau đi. Dù sao chúng ta cũng vẫn có ưu thế hơn bọn hắn, nói không chừng Sở Cuồng lão sư vui vui lại gửi thêm bản thảo cho ta, mở rộng ưu thế giới cổ tích ngắn."
Lâm Huyên đã từ bỏ chiến trường truyện cổ tích dài. Nàng bây giờ chỉ cần củng cố ưu thế của mình cho tốt là được.
Chẳng phải Lâm Uyên đã nói Sở Cuồng đang bắt tay vào viết Shuke Và Beita sao? Lâm Huyên bây giờ rất có lòng tin vào bút lực của Sở Cuồng, nàng tin chắc đó sẽ là một truyện ngắn vô cùng xuất sắc, không thua gì mười bộ trong Trấn Cổ Tích.
Đúng vậy.
Lâm Huyên theo bản năng cho rằng Sở Cuồng vẫn tiếp tục viết truyện cổ tích ngắn. Đây là suy nghĩ rất bình thường, vua viết truyện cổ tích ngắn sẽ tiếp tục viết thứ mà hắn am hiểu nhất chứ?
. . .
Lâm Uyên vẫn tiếp tục chậm rãi viết bộ cổ tích mới, bộ phim điện ảnh Người Nhện cũng đang bắt đầu tiến hành.
Như thường lệ, ngày nọ Lâm Uyên tới công ty, nhân tiện dạy dỗ học trò. Cô học trò thứ ba Lý Lệ Chất đúng hẹn xuất hiện trước mặt hắn.
Còn chưa bắt đầu giờ học, bên tai Lâm Uyên đã vang lên tiếng thông báo của Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, học trò thứ ba Lý Lệ Chất đã đạt tới tiêu chuẩn xuất sư, có thể chính thức hành nghề."
Lý Lệ Chất có thể hành nghề rồi?
Lâm Uyên vui mừng nghĩ, lập tức kiểm tra năng lực soạn nhạc của Lý Lệ Chất, quả nhiên năng lực của nàng vừa đủ điểm xuất sư, điều này cũng có nghĩa là học trò thứ ba đã trở thành nhạc sĩ kim bài.
"Dinh doong."
Hệ thống tiếp tục thông báo khen thưởng: "Nghề dạy học chính là như vậy, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ học trò, đạt được quyền sử dụng thẻ nhân vật Dương Chung Minh vĩnh cửu!"
Lâm Uyên mỉm cười.
Lý Lệ Chất đã quen thấy Lâm Uyên nghiêm nghị, đột nhiên thấy sư phụ cười khiến nàng không khỏi thất thần trong chốc lát, ngay sao đó nàng trở nên căng thẳng lạ thường: "Sư phụ, ta đã làm gì sai sao?"
"Không có gì."
Lâm Uyên lại nghiêm mặt nói, "Ta thấy kể từ hôm nay ngươi không cần phải tiếp tục học nữa, sau này ta không gọi cũng đừng tới làm gì, bởi vì ngươi đã đạt tới tiêu chuẩn xuất sư giống hai vị sư huynh ngươi."
"Xuất sư sao?" Lý Lệ Chất ngẩn người.
Đây vốn là một chuyện đáng mừng, nàng rốt cuộc được sư phụ công nhận. Nhưng Lý Lệ Chất không cách nào vui nổi, bởi vì hai vị sư huynh từng nói với nàng, một khi xuất sư nghĩa là sẽ không còn được sư phụ dạy dỗ nữa.
"Chúc mừng ngươi." Lâm Uyên cười nói.
Không cần dạy học thì hắn lại có thêm thời gian để gõ phím, tiếp tục viết Shuke Và Beita. Lâm Uyên hớp một ngụm nước, sau đó phát hiện Lý Lệ Chất còn chưa rời đi.
"Còn có việc gì à?"
"Dạ không..."
Lý Lệ Chất cắn môi nói, "Vốn là ta định học xong với sư phụ mới nói, nếu không học nữa vậy ta nói với ngài luôn. Cha ta nói gần đây có một tiết mục mới muốn mời ngài đến làm khách quý, hỏi ngài có hứng thú hay không. Nếu ngài không muốn tham gia thì thôi."
Lâm Uyên thuận miệng đáp: "Không tham gia."
Hắn không hỏi đó là tiết mục gì, vì thân phận Tiện Ngư mà hắn đã nhận được vô số lời mời. Thậm chí Thịnh Phóng còn mời Tiện Ngư đến làm giám khảo, đây là chương trình âm nhạc hot nhất ở Tần tỉnh mà Lâm Uyên còn chẳng buồn đi, nói gì đến mấy tiết mục khác?
"Dạ vâng." Lý Lệ Chất gật đầu. Nàng chỉ là muốn kiếm lời để nói, thực tình chưa muốn rời đi mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận