Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 469: Ta đang nghe nhạc của Tiện Ngư chứ không phải cảm ngộ đại đạo

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Sắp bắt đầu rồi!"
"Sao ta hồi hộp dữ vậy nhỉ?"
"Dù sao cũng là thần tiên đánh nhau mỗi năm chỉ có một lần."
"Nên nghe bài hát nào trước cũng là vấn đề lớn."
"Mịa nó quá mong đợi rồi, một người chưa bao giờ thức đêm như ta cũng không chịu được mà banh con mắt ra tới tận 12 giờ."
"Hiệp hội văn nghệ vẫn còn đang đếm ngược kìa, làm như đang đón giao thừa ấy ha ha ha!"
"Rốt cuộc vị đại lão nào sẽ đăng đỉnh vinh quang đây?"
Vô số ánh mắt đều nhìn chòng chọc vào bảng đếm ngược. Trời dần tối, mặt trăng lặng lẽ treo trên cao.
Khi chỉ còn lại một tiếng đồng hồ là tới Cuộc Chiến Chư Thần, Phí Dương đã ngồi sẵn trước màn hình máy vi tính chờ sang ngày mới.
Ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, Phí Dương vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, hai chân cứ ngọ nguậy không thể ngồi yên.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của hắn đột nhiên rung nhẹ một tiếng.
Phí Dương mở di động ra xem, phát hiện Nghê Hồng Vũ gửi tin nhắn vào nhóm chat: "Ca từ của ta có thể tàn sát cả bảng Chư Thần, nếu lần này không giành được hạng nhất thì chắc chắn không phải lỗi của ta."
Đây là một nhóm chat ba người của Phí Dương, Duẫn Đông và Nghê Hồng Vũ.
Thấy Nghê Hồng Vũ nói như vậy, Phí Dương cười một tiếng, cảm giác thấp thỏm trong lòng cũng vơi đi không ít.
Hắn đương nhiên hiểu lời này của Nghê Hồng Vũ là cố ý đâm Duẫn Đông. Trong quá trình sáng tác ca khúc hai người đã nảy sinh va chạm khiến Nghê Hồng Vũ vô cùng bất mãn.
"Yên tâm." Duẫn Đông xuất hiện đáp lời, "Ta soạn nhạc cũng không có vấn đề."
"Ta biểu diễn càng không có vấn đề." Phí Dương cũng tự tin trả lời.
Hắn còn định chat thêm mấy câu thì chuông báo thức trên điện thoại vang lên. Phí Dương liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ đúng!
Phí Dương lập tức đặt điện thoại xuống, đeo tai nghe lên, biểu tình nghiêm túc như một chiến sĩ sắp lên sa trường.
"Đến giờ rồi!"
"Cuộc Chiến Chư Thần!"
Mở trang website âm nhạc của quan phương lên, vì một loại chấp niệm không thể trừ bỏ, ánh mắt của hắn tìm kiếm bài hát của Tiện Ngư.
Cùng lúc đó trong khối thống nhất Tần Tề Sở, vô số bàn tay đồng thời ấn vào con chuột, bắt đầu thưởng thức list nhạc mới.
Nhìn các ca khúc của ca vương ca hậu và khúc phụ bày ra la liệt trong danh sách nhạc, Phí Dương đột nhiên cảm thấy mờ mịt.
Trong danh sách quả thật toàn là đại lão. Nào là khúc phụ Tần tỉnh, nào là ca hậu Sở tỉnh,.. toàn bộ đều là kình địch của Phí Dương trong cuộc chiến lần này.
Nhưng nhiều tác phẩm như vậy, ta nên nghe của ai trước đây?
Cảm giác tịch mịch vì Tiện Ngư chọn hợp tác với Giang Quỳ lại xộc lên đầu, lúc này Phí Dương mới ngạc nhiên phát hiện hoá ra trong mắt mình ngoài Tiện Ngư ra thì chẳng coi ai là đối thủ nữa.
Dù đây là Cuộc Chiến Chư Thần, dù những người khác cũng rất biến thái, dù có lẽ những người khác mạnh hơn Tiện Ngư...
Nhưng đối với Phí Dương, việc đánh bại Tiện Ngư vẫn quan trọng hơn giành được hạng nhất của mùa giải âm nhạc!
"Quả nhiên ta vẫn chú ý đến ngươi hơn."
Phí Dương vừa lăn chuột vừa lẩm bẩm, cuối cùng dừng lại ở ca khúc của Tiện Ngư, dường như đây mới là ý nghĩa của việc tham gia Cuộc Chiến Chư Thần.
"Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu." Phí Dương đọc tên bài hát lên. Không do dự thêm nữa, hắn thở dài một tiếng rồi ấn nút play.
Nhạc và lời: Tiện Ngư
Biểu diễn: Giang Quỳ
Khúc nhạc dạo đàn cello vang lên, sau đó là tiếng đàn dương cầm hợp tấu. Trong nền nhạc du dương để lộ vẻ u buồn và tịch mịch khó có thể diễn tả thành lời.
"Ồ?"
Phí Dương vừa điều chỉnh tai nghe cho thoải mái hơn vừa nhịn không được mà nghĩ linh tinh:
"Lần này đi con đường nhạc trữ tình sao? Quả nhiên là từ bỏ tranh giải nhất. Năm ngoái bản Mặt Trời Đỏ có tiết tấu rất thích hợp để giành ngôi vô địch, là một ca khúc sôi động có thể khiến người nghe cảm thấy hưng phấn đến từng tế bào, lấy được hạng nhất là điều đương nhiên. Nếu lần này hắn chọn thể loại nhạc trữ tình thì làm sao có thể đấu với ta..."
Đột nhiên Phí Dương im bặt!
Bàn tay đang sờ vào tai nghe cũng cứng ngắc lại giữa không trung.
Xuyên thấu qua chiếc tai nghe chất lượng cao, giọng nữ như mây như gió lãng đãng lưu luyến truyền vào tai Phí Dương, tựa như nàng đang nhàn nhã vừa ngắm trăng vừa uống rượu, phơi bày ra từng chút một tâm tình của mình:
"Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên."
(Dịch nghĩa: Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chín tầng,
Ðêm nay là đêm nào?")
Bàn tay Phí Dương từ từ rũ xuống, trong mơ hồ có tiếng vải bị xé toang vang lên.
Tất cả nỗi cô đơn tịch mịch còn đọng lại trong lòng hắn bỗng chốc tan tành như thể trên bầu trời vừa bổ xuống một đạo lôi điện, tia điện quang chói mắt xuyên thủng tim hắn!
Phí Dương đột nhiên giật bắn mình! Hắn cảm giác mọi thứ xung quanh đều thay đổi.
Máy tính và dây tai nghe bị xoắn nhẹ, Phí Dương cảm thấy như mình đang đứng trong một khoảng không tối tăm, trên đầu là trời cao vạn dặm với vầng trăng cô độc, mà bóng dáng thiên đình đang thấp thoáng trên chín tầng mây như ẩn như hiện, trong không gian như đang truyền tới tiếng của người trời.
Linh hoạt kỳ ảo, thanh tao không vướng bụi trần.
Phí Dương quên hết mọi thứ, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình nhỏ bé đến như vậy.
Trong vũ trụ mờ mịt kia, hắn chỉ là một hạt bụi nhỏ nhặt không đáng kể.
Đàn dương cầm và cello vẫn đang miệt mài réo rắt, cốc cà phê trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ.
Tiếng ngân nga như đang nhắc nhở Phí Dương: hắn đang nghe bài hát mới của Tiện Ngư chứ không phải đang cảm ngộ đại đạo!
Phí Dương giật mình tỉnh táo lại, không gian hắc ám biến mất. Trước mắt hắn vẫn là màn hình máy vi tính và ứng dụng nghe nhạc.
Trong nháy mắt thanh tỉnh, tiếng hát bên tai lại trở nên rõ ràng như cơn gió mát lạnh:
"Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian."

Bình Luận

0 Thảo luận