Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 661: Cảm ơn vì đã cùng con đi trên con đường đời

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Lúc đó trong lòng Phí Dương chỉ cảm thấy chua xót đến nghẹn ngào.
Một khắc kia, hắn nhìn thấy mái tóc cha đã bạc trắng từ bao giờ, rốt cuộc Phí Dương cũng ý thức được...
Người cha cao lớn từng che mưa chắn gió cho mình... đã già rồi.
Hốc mắt hắn rốt cuộc đỏ lên.
. . .
Không chỉ có Phí Dương, đã có không ít ca sĩ ở hậu trường lặng lẽ chùi nước mắt.
Mọi người chuyền giấy cho nhau, có người còn sụt sịt mũi.
Cho dù là các nhạc sĩ vốn luôn nghiêm túc cô quạnh thì giờ phút này cũng lộ vẻ xúc động.
Trong căn phòng nào đó.
Duẫn Đông hơi ngẩng đầu như đang nhớ lại chuyện gì. Gương mặt hắn vẫn cứng đờ như trước nhưng đôi mắt đã trở nên đục ngầu.
Cách vách.
Diệp Tri Thu thở dài một hơi. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra xem một bức ảnh mà đã rất lâu rồi hắn không có can đảm mở ra.
Cha hắn đã qua đời rất nhiều năm, khi mà hắn còn chưa gặt hái được thành công. Nhưng hắn lại nhút nhát tới mức chưa từng có can đảm viết về cha mình lấy một lần.
Danh tiếng khúc phụ này còn có ích lợi gì?
Lại là một gian phòng cách vách.
Dương Chung Minh ngồi như một bức tượng, chỉ là ánh mắt của hắn đã mất đi tiêu cự.
Có lẽ phụ nữ vẫn luôn cảm tính hơn.
Cũng trong gian phòng đó, Trịnh Tinh ngồi bên cạnh dùng hai tay che mặt, nhưng nước mắt vẫn chảy ra qua kẽ tay nàng.
Tình cảm tha thiết không cách nào tự mình ức chế.
Hầu hết các nhạc sĩ đều là người đã có tuổi, hoặc cha mẹ bọn họ đã từ trần, hoặc đang gần đất xa trời.
Cho tới bây giờ năm tháng vẫn rất công bằng với nhân loại, cũng rất tàn nhẫn.
Bài hát này khiến tất cả mọi người đều phải nhìn thẳng vào nỗi hối tiếc nhất trong lòng mình.
Dưới sân khấu, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nghẹn ngào.
Trước màn ảnh, bình luận đã bắt đầu xuất hiện trở lại và ào ào như vỡ đê:
"Ta nhớ ba lắm."
"Chỉ muốn khóc."
"Ta tình nguyện Tiện Ngư tiếp tục chơi lầy chứ không muốn khóc đến sưng mắt như vầy đâu."
"Cha ta bị ung thư, dạo gần đây ta bỏ luôn công việc để đến bệnh viện chăm sóc cha mỗi ngày nhưng vẫn không khóc. Vậy mà lúc này lại không chịu nổi."
"Tiện Ngư thật là quá đáng. Cho chúng ta cười ba trận, lại dùng một trận khiến phòng tuyến tâm lý của chúng ta hoàn toàn sụp đổ, nước mắt chảy thành sông rồi."
"Tết này ta nhất định sẽ về nhà. Mặc kệ sếp và công việc đi!"
"Ba, con yêu ba. Ta nhất định sẽ nói lời này ở trước mặt ba của ta."
"Còn ai dám nói Phí Dương hát không có tình cảm chứ?"
"Ta là fan trung thành của Phí Dương. Hôm nay là ngày Phí Dương hát hay nhất từ trước đến giờ, ta không nói tới kỹ thuật hát, cũng không nói tới chất giọng."
"Bài hát này... xứng đáng."
Tất cả mọi người đều không chịu nổi.
Mà trên sân khấu, Phí Dương cũng không chịu nổi.
Thay vì nói là đang hát, chi bằng nói Phí Dương đang trút hết bầu tâm sự của mình ra:
"Cảm ơn cha về mọi thứ. Cha đã hy sinh rất nhiều để chăm lo cho gia đình mình, lúc nào cũng cố hết sức có thể để mang lại cho con điều tốt đẹp nhất."
"Cha có tự hào về con không?"
"Cha vẫn lo lắng cho con chứ?"
"Đứa con mà cha luôn yêu thương đã khôn lớn rồi."
Phí Dương run rẩy hát, trong giọng hát mang theo tiếng nức nở và giọng mũi nghèn nghẹn, nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt.
Thân là ca vương lại không thể khống chế âm thanh của mình, hắn thật thiếu chuyên nghiệp.
Cũng như việc làm một đứa con, hắn cũng chưa bao giờ là người chuyên nghiệp.
Cha, người có nghe thấy không?
Bài hát này là Tiện Ngư viết cho con.
Bài hát này con xin tặng cho người.
Không phải cha luôn nói con trai mình hát hay nhất sao?
. . .
Phòng tuyến tâm lý của khán giả yếu ớt hơn một tờ giấy. Từng câu hát ghim thẳng vào đáy lòng, khơi gợi lên nỗi thương cảm mà ai cũng cố gắng che giấu.
Nỗi chua xót và bất đắc dĩ bừa bãi tàn phá trong lồng ngực. Nước mắt của vô số người đã tan thành đại dương mênh mông.
Tất cả mọi người đều có thể nghe ra được trong tiếng ca của Phí Dương ngập tràn run rẩy và áy náy.
Là sự áy náy của mỗi đứa con đối với cha mình.
. . .
Lâm gia.
Lâm Huyên và Lâm Dao nhìn về phía mẹ. Mẹ các nàng chỉ cười nói: "Bài hát này nghe rất hay."
Nhưng hốc mắt bà đã đỏ ửng.
Từ nhỏ Lâm Uyên đã không nhận được tình thương của cha, bởi vì cha hắn qua đời khi đám con còn quá nhỏ. Cho nên mẹ Lâm Uyên vừa là mẹ, vừa là cha.
Bài hát này ngoài mặt là hát cho cha nhưng thật ra đều dành để tri ân bậc làm cha mẹ.
. . .
Trong một bệnh viện nào đó.
Trên tivi, Phí Dương đang ca hát.
Ngồi trước màn hình, một ông lão có vẻ ngoài giống Phí Dương đến bảy phần đang nhẹ nhàng lau nước mắt. Bạn già ngồi bên cạnh đưa tới cho ông một miếng quýt.
Ông lão ăn mấy miếng rồi lắc đầu: "Không ngọt bằng quýt lần trước tiểu Dương mua."
Bạn già cười nói: "Đây cũng là quýt do con trai bảo bối của ông mua đó."
Ông lão hơi sửng sốt, lại nhét thêm mấy miếng vào miệng: "Đổi loại quýt rồi hả ta?"
Bạn già tức giận đáp: "Đổi thành người khác lột."
. . .
Tiếng hát tràn ngập cả sân khấu.
An Hoành đột nhiên tháo tai nghe, nhân viên công tác nhìn về phía hắn. An Hoành nói: "Ta đi gọi điện thoại một lát."
Nhân viên công tác lặng lẽ gật đầu.
Rất nhanh bên kia đã bắt máy, một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Không phải con đang quay chương trình sao?"
"Ba cũng có xem à?"
"Đang xem đây này. Chương trình con của ta làm MC sao có thể không xem được..."
"Ba."
"Có gì nói nhanh đi, ba còn xem tiếp." Giọng nói trong điện thoại cố ý ra vẻ gấp gáp.
"Không có gì, chỉ là muốn gọi cho ba thôi."
"Ba nghe rồi, cúp máy đi, coi chừng lát nữa không kịp lên sân khấu đạo diễn lại trừ lương của con!"
"Vâng." An Hoành cười đáp.
Lúc này trong điện thoại và từ sân khấu đều truyền đến tiếng vang đồng bộ, đó là câu cuối cùng của bài hát:
"Cảm ơn cha vì đã cùng con đi trên con đường đời."
Bài hát kết thúc. Rất nhiều người còn chưa kịp tỉnh táo lại từ trong tiếng ca. Không ai nói chuyện.
Phí Dương cũng không biết đã lén lau khô nước mắt từ lúc nào.

Bình Luận

0 Thảo luận