Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 662: Hắn quên đi mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến ngươi

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Đột nhiên có khán giả vỗ tay. Mấy giây sau, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Lâm Uyên cũng đang vỗ tay, nhưng vừa vỗ được mấy cái hắn đột nhiên cảm thấy mặt mình ẩm ướt, bèn đưa tay lên sờ một cái.
Lúc này Lâm Uyên mới phát hiện mình cũng đã khóc từ bao giờ.
Hắn không biết tại sao mình lại khóc. Là bị Phí Dương làm cho cảm động sao?
Ống kính bắt được một màn này, khán giả lập tức nhìn thấy.
"Đừng khóc!"
"Cố gắng lên Tiện Ngư!"
"Chúng ta vĩnh viễn yêu ngươi!"
"Ngư phụ là giỏi nhất!"
Ngày càng có nhiều bình luận nhảy lên. Tiếng vỗ tay vang vọng toàn trường!
Lâm Uyên vẫy tay với khán giả, sau đó cầm lấy khăn giấy An Hoành vừa đưa tới để lau mắt.
Hắn không tiếp tục nghĩ xem vì sao mình lại khóc, mà hắn cũng không biết lúc này trên khu bình luận đã ngập tràn một câu che kín cả màn hình:
"Đau lòng Ngư phụ!"
Phí Dương: ". . ."
Ta cũng khóc mà!
An Hoành đi lên sân khấu, câu nói đầu tiên của hắn khiến tiếng vỗ tay nhỏ đi một phần:
"Khi mọi người đang an ủi Tiện Ngư lão sư, thật ra mỗi người chúng ta đều đang cần được an ủi. Theo quan điểm cá nhân thì có lẽ sau này ta sẽ không dám chủ động nghe bài hát này nữa đâu."
Đúng vậy.
Tiện Ngư cần được an ủi.
Phí Dương cũng cần được an ủi.
Trong vô số khán giả kia có ai không cần được an ủi?
Mọi người đều có nỗi khổ sở riêng. Có người còn cha, có người đã mất cha, nhưng đối với tình cha con có ai mà không giống nhau?
An Hoành nhìn về phía Phí Dương: "Phí Dương lão sư có gì muốn chia sẻ không?"
Phí Dương đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, hắn cầm micro nghiêm túc nói: "Duy chỉ có bài hát này, dù phải đứng hạng nhì ta cũng cam tâm tình nguyện."
Khán giả bật cười.
Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với Phí Dương. Nhất là sau khi cha hắn vừa mới hồi sức xong, loại cảm giác suýt mất đi sẽ khiến người ta nhận ra thứ gì đó vô cùng quý giá đối với mình.
Phí Dương tiếp tục nói: "Cảm ơn cha đã ủng hộ ta nhiều năm như vậy. Ta vẫn luôn nói là nhờ có fan mới có ta ngày hôm nay, thật ra ngoài công sức của của fan, ta vẫn cảm thấy mình đạt được thành công như ngày hôm nay còn là nhờ mình đã luôn kiên trì và theo đuổi ước mơ, không ngừng cải thiện thiên phú vốn có. Có lẽ những lời này của ta sẽ khiến rất nhiều người không vui, thật xin lỗi."
An Hoành cười nói: "Lời này không hề sai nha. Các fan ủng hộ ngươi là vì ngươi luôn rất nỗ lực và cố gắng, vì ngươi không bao giờ từ bỏ ước mơ. Đây là ưu điểm của ngươi, chúng ta biết ơn các fan, cũng đừng quên biết ơn chính mình."
"Nhưng bây giờ suy nghĩ của ta đã thay đổi." Phí Dương hít sâu một hơi rồi nói tiếp. "Thật ra ta cố gắng cỡ nào cũng không bằng sự ủng hộ của cha. Không có cha khích lệ, ta đã không đi được tới bây giờ. Lúc đầu không có số tiền cha cho, ta đã chẳng thể làm nhạc nổi. Không có cha, ngay cả tiền mua quần áo lên sân khấu biểu diễn cũng không có. Cho nên trước khi cảm ơn chính mình, ta phải cảm ơn cha mình trước đã."
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Trong tràng pháo tay, Phí Dương quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên: "Đồng thời ta cũng muốn cảm ơn Tiện Ngư lão sư. Thật ra ta đã học được rất nhiều thứ từ ngài, trong trận chung kết Ca Sĩ Giấu Mặt, ngài khiến ta hiểu được ca khúc phải có tình cảm mới làm rung động lòng người, khi đó ta mới biết vấn đề của mình nằm ở đâu."
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Mọi người không khỏi cười khổ. Ngươi vẫn thành thật như thế nha Lan Lăng Vương.
Phí Dương tiếp tục nói: "Khi Tiện Ngư lão sư đưa cho ta bài hát này, ta lại học được một điều mới. Ta biết ca khúc cần phải có tình cảm, nhưng điều kiện tiên quyết là tình cảm đó phải xuất phát từ nội tâm."
Trong trận chung kết Ca Sĩ Giấu Mặt, Phí Dương hát bài hát đó để tặng chính mình.
Mà hôm nay, hắn hát để tặng cho cha. Tình cảm này chân thành hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Lần đầu tiên hắn hát tới rơi lệ. Cũng là lần đầu tiên hắn không cách nào khống chế tiếng hát của mình.
Giọng Phí Dương bỗng thấp xuống. "Ta muốn chia sẻ với mọi người một câu chuyện nhỏ. Đó là có một lần dọn nhà, ta vô tình nhìn thấy quyển nhật ký của cha. Các ngươi cũng biết đối với một đứa nhỏ thì thứ đó là một loại bảo tàng có lực hấp dẫn vô cùng, ta không nhịn được đã mở ra xem."
Khán giả gật đầu, trong đó hẳn là viết rất nhiều tình thương mà cha dành cho đứa con của mình.
Nhưng Phí Dương lắc đầu nói: "Ngày đó ta không nhìn thấy cha viết gì về ta trong quyển nhật ký, người chỉ viết lại lịch làm công cho các hộ gia đình ở trong vùng."
Khán giả khẽ cười, sau đó lại trầm mặc.
Đây đương nhiên là một loại tình cảm còn nặng hơn cả yêu.
Phí Dương cười nói: "Ta biết bài hát này sẽ khiến bầu không khí trở nên trầm trọng, nhưng Tiện Ngư lão sư đã khiến mọi người cười suốt ba kỳ rồi, kỳ này hẳn là mọi người cũng nên trả giá một chút."
Khán giả lại bật cười. Phần thi này khiến ai nấy đều vừa cười vừa khóc.
An Hoành nói: "Vậy để ta kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Đây là một tình tiết ta thấy trong một bộ tiểu thuyết. Một người con dẫn cha già bị bệnh lú lẫn đi ăn sủi cảo, người cha bốc sủi cảo nhét vào trong túi áo khiến người con rất mất mặt. Hắn lập tức hỏi "Ba, ba làm gì thế?" Người cha thấp giọng đáp: "Con của ta thích ăn món này..."
Hắn quên đi mọi thứ, nhưng vẫn nhớ đến ngươi.
Khán giả ngẩn ra, nước mắt lại bắt đầu dâng lên trong hốc mắt. Khu bình luận có người mắng:
"An Hoành quá đen tối! Lại lừa gạt nước mắt của ta!"
Đương nhiên trận đấu vẫn phải tiếp tục. Tuy đây đối với các ca sĩ khác mà nói đã chẳng khác nào là kết thúc.
Bài hát này quá rung động! Nhất là sau khi mọi người biết chuyện Phí Dương thì càng thêm đồng cảm. Cho nên các phần thi sau đó khó lòng để lại dấu ấn trong tim khán giả.
Cuối cùng, An Hoành hỏi Phí Dương: "Ngươi có còn muốn nói gì với mọi người không?"
Phí Dương trầm mặc một chút rồi nói: "Nếu rảnh thì hãy cầm tay người một cái. Nếu rảnh thì lột quýt cho người ăn. Nếu rảnh thì trò chuyện với người một chút, dù là một cuộc video call ngắn ngủi cũng được."

Bình Luận

0 Thảo luận