Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Nếu không có đủ chuyện thị phi kia thì ta sẽ tin rằng đây là một bản tình ca thuần tuý. Nhưng bây giờ ai mà biết được hắn Không Sao Cả điều gì."
Khán giả không có câu trả lời, mà Lan Lăng Vương cũng không có thói quen giải thích về bài hát của mình.
Kết quả rất nhanh đã có, Lan Lăng Vương thắng.
Tiếp theo là màn tháo mặt nạ của sáu vị ca sĩ thua trận.
Cô Lang là người đầu tiên tháo mặt nạ, hắn là một ca vương đến từ Tề châu. Sau đó là Cúc Dại, nàng cũng là ca hậu Tề châu. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đều nhận ra đối phương.
Người Máy là một ca vương đến từ Sở châu. Mà Mè Hoa Ngư quả nhiên chính là Hạ Phồn. Ngư Nhân thì khỏi phải nói, trăm phần trăm là Tôn Diệu Hoả.
Mà khi Phao Phao Ngư tháo mặt nạ, suy đoán của rất nhiều cư dân mạng đã đúng, nàng chính là Triệu Doanh Các.
Tôn Diệu Hoả cười nói: "Rốt cuộc không cần phải đeo mặt nạ nữa rồi. Thật ra lúc nãy ta rất muốn nói, tại sao phải để Lan Lăng Vương lão sư lại cho ta? Ta muốn đấu với Nữ Thần Báo Thù cơ."
Mọi người bật cười.
An Hoành không nhịn được tò mò hỏi: "Tại sao các ngươi đều không muốn chọn Lan Lăng Vương lão sư? Là cảm thấy thắng một người đang bị huỷ giọng sẽ không anh hùng?"
"Không phải." Hạ Phồn cười đáp, "Ta chỉ nghĩ là, các cư dân mạng đều gọi chúng ta là hậu cung của Tiện Ngư. Nếu đã là hậu cung thì không thể bị đoàn diệt tập thể được, cho nên dù có lục đục nội bộ với nhau thì ở loại thời điểm này, chúng ta đều cực kỳ hy vọng Lan Lăng Vương lão sư có thể mang theo sự ủng hộ của Tiện Ngư lão sư mà đi tới đích."
Tôn Diệu Hoả nói ngay: "Ta cũng nghĩ như thế!"
"Ta cũng vậy." Triệu Doanh Các hơi do dự nói, "Lan Lăng Vương lão sư là người mạnh nhất trong đám chúng ta. Đương nhiên Mỹ Nhân Ngư cũng rất kinh khủng, ít nhất hậu cung của Tiện Ngư lão sư sẽ không bị tiêu diệt toàn bộ."
Triệu Doanh Các hiểu rất rõ, một khi Mỹ Nhân Ngư thua thì hậu cung kia thật sự sẽ bị đoàn diệt... bởi vì Lan Lăng Vương chính là Tiện Ngư lão sư mà, không phải thành viên trong hậu cung!
An Hoành hài hước nói: "Các ngươi mà cũng có lúc đoàn kết như thế?"
Khán giả bật cười. Đúng như lời mấy con cá, thời điểm cạnh tranh với nhau thì bọn hắn lục đục tranh phong không ngừng, nhưng khi tới thời khắc mấu chốt, bọn hắn đều tình nguyện hy sinh để người có hy vọng thắng nhất là Lan Lăng Vương được vào vòng trong.
"Cho nên ban nãy người Tôn Diệu Hoả lão sư muốn cảm ơn chính là Tiện Ngư lão sư?"
"Ừ." Tôn Diệu Hoả nhìn vào ống kính, nghiêm túc nói: "Trước khi hát Hoa Hồng Đỏ, ta chỉ là một ca sĩ không có danh tiếng gì. Lúc đó có một vị ca sĩ tuyến một coi trọng bài hát này nên muốn giành nó, ta không cách nào cạnh tranh lại người ta, nhưng lúc đó Tiện Ngư lão sư đã làm một việc mà suốt đời này ta cũng sẽ không quên. Hắn từ chối ca sĩ tuyến một kia, hắn nói, nếu đã cho ta bài hát đó thì sẽ không cho người khác. Các ngươi không biết được ngày hôm đó ta trốn trong nhà vệ sinh khóc thành cái dạng gì đâu. Tiện Ngư lão sư rất chiếu cố ca sĩ nhỏ yếu, ta có thể nói thẳng, ta, Giang Quỳ và Triệu Doanh Các, thậm chí là Hạ Phồn đều được Tiện Ngư lão sư dìu dắt vào nghề. Lúc đó trong giới ca nhạc chúng ta chẳng là cái đinh gì cả..."
Triệu Doanh Các không nhịn được nói: "Ta là quán quân Thịnh Phóng!"
Tôn Diệu Hoả bèn sửa lời: "Vậy thì có ta, Giang Quỳ và Hạ Phồn..."
Hạ Phồn cũng lập tức nói: "Ta cũng là quán quân Thịnh Phóng!"
Tôn Diệu Hoả: ". . ."
Mịa các ngươi!
Triệu Doanh Các bật cười nói một câu: "Ta nhớ được trong trận chung kết năm đó, Hạ Phồn biểu diễn ca khúc Tối Sơ Mộng Tưởng là do Tiện Ngư lão sư sáng tác nha..."
Hạ Phồn cười.
Triệu Doanh Các cũng cười theo. "Đây là sự thật, chúng ta thừa nhận. Thật ra ta rất thích việc mọi người gọi chúng ta là hậu cung của Tiện Ngư lão sư."
"Ta có thể nói một câu không?" Mỹ Nhân Ngư đứng trên đài đã nhịn hết nổi, mọi người đều được thể hiện tình cảm với Tiện Ngư lão sư, ta nhịn không được nữa rồi!
"Dĩ nhiên." An Hoành vui vẻ cười, cảnh tượng này thật là thú vị.
Mỹ Nhân Ngư lớn tiếng nói: "Ta cũng thích mọi người gọi ta là thành viên hậu cung của Tiện Ngư lão sư. Ta thừa nhận mình lấy hình tượng Mỹ Nhân Ngư là vì ta yêu quý Tiện Ngư lão sư, nhưng ta hy vọng các thành viên trong hậu cung cũng đừng chịu thua kém người khác!"
"Thực lực có hạn nha." Tôn Diệu Hoả bất lực nói.
Mỹ Nhân Ngư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Không phải còn có ta sao? Không phải còn có Lan Lăng Vương sao? Chúng ta vẫn vì Tiện Ngư lão sư mà đứng hát trên sân khấu này, chúng ta sẽ toả sáng bởi vì có Tiện Ngư lão sư soi đường cho chúng ta! Sẽ có một ngày mọi người không gọi chúng ta là hậu cung của Tiện Ngư nữa, mà sẽ gọi là ----"
"Ngư Vương Triều!"
Hiện trường lâm vào trầm mặc vài giây, sau đó tiêng vỗ tay phát ra như sấm!
. . .
Trên ghế giám khảo.
Trịnh Tinh che miệng cười: "Tiểu Ngư Nhi như vậy không được nha, đã đẹp trai lại còn... ấy, không thể tiết lộ tin tức của gia hoả này."
Duẫn Đông bật cười: "Các ca sĩ từng hợp tác đều yêu thích hắn như vậy, không phải khúc phụ nào cũng làm được đâu."
Diệp Tri Thu nói đùa: "Sao ta lại không nghĩ tới việc bồi dưỡng ra một Diệp Vương Triều nhỉ? Biết vậy hồi xưa đã làm rồi. Lão Dương ngươi có không?"
Dương Chung Minh nhàn nhạt nói: "Ta chính là vương triều."
Ba vị khúc phụ còn lại: ". . ."
Dương Chung Minh ho khan một tiếng: "Nhưng ta không biết hát."
Hửm?
Ba người nghe mà chả hiểu hắn có ý gì. Chúng ta là khúc phụ, đương nhiên không biết hát nha?
. . .
Dưới đài, Tôn Diệu Hoả đột nhiên ngu ngốc hô lên một câu: "Chúng ta cùng hô khẩu hiệu đi! Lan Lăng Vương lão sư cũng tham gia nha!"
Mọi người: ". . ."
Ngươi quả nhiên là liếm cẩu thành thần! Nhiều người đang nhìn như vậy, ngươi không thấy xấu hổ sao?
Tôn Diệu Hoả lại không hề nhận ra mình là liếm cẩu, hắn rất nghiêm túc nói to: "Chúng ta là..."
"Ngư Vương Triều!!!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận