Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 758: Nếu không giết chết ta, ta sẽ càng cường đại hơn

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
"Hắn lại chạy trốn!" Diệp Hồng Ngư run rẩy nói.
Hai tay Phan Lỗi nắm chặt thành nắm đấm. "Ta biết ngay mà!"
Tiện Ngư vĩnh viễn đều biết quần chúng muốn xem cái gì, cho dù đây là điện ảnh nghệ thuật! Hắn sẽ không hy sinh tâm tình của khán giả để thành toàn cho cái gọi là nghệ thuật!
Tâm tình các đại biểu lên cao như diều gặp gió!
Đi đi Truman! Đi tìm chân tướng của thế giới này đi! Chạy ra khỏi cái lồng giam ghê tởm này đi!
Không chỉ có đại biểu điện ảnh, ngay cả khán giả trong phim cũng đang cổ vũ Truman không ngừng.
Trong phòng đạo diễn, người chế tác rốt cuộc cũng nổi giận. Hắn thấy Truman mà mình bồi dưỡng mấy chục năm qua lại muốn chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn, hắn gần như rống lên:
"Bão táp!"
Nơi này là Đào Nguyên Trấn, là thế giới do hắn tạo ra! Hắn là vua ở đây!
Giống như trong điện ảnh đã giới thiệu, người chế tác là vua của thế giới này, bởi vì khắp nơi đều có cơ quan, cho dù là mặt trời lặn hay mặt trăng lên thì đều do đoàn làm phim điều khiển, huống chi chỉ là một trận bão táp trên biển lớn ----
Bão ập tới, Truman liều mạng phản kháng!
Người chế tác điên cuồng điều khiển mọi thứ: "Tập trung cơn bão vào chiếc thuyền!"
"Tiếng sấm!"
"Tia chớp!"
"Đánh vào thuyền hắn!"
Khán giả trong phim và khán giả bên ngoài đều điên cuồng hô to: "Truman cố lên!"
Ầm!
Tia chớp đánh vào cột buồm trên thuyền, Truman rơi xuống biển nhưng hắn không hề từ bỏ, hắn liều mạng bơi trở lại thuyền, đứng giữa gió bão đầy trời mà gầm lên:
"Ngươi còn có chiêu gì nữa không? Muốn ngăn trở ta, vậy thì giết chết ta đi!"
Tóc Truman ướt đẫm, toàn thân ẩm ướt nhưng ánh mắt hắn chưa bao giờ kiên định đến vậy: "Nếu không giết chết ta, cuối cùng ta sẽ càng cường đại hơn!!"
Khán giả sôi sùng sục!
Người chế tác xoay người, hắn đã điên rồi, đây là thế giới của hắn, hắn sẽ không thua, cũng không thể thua:
"Tăng sức gió lên!"
"Hắn trói chính mình vào thuyền rồi..."
"Tăng sức gió!"
"Làm vậy sẽ giết hắn mất!"
"Hắn phải thuộc về nơi này! Làm lật thuyền đi!"
Tất cả mọi người đều đang ngăn trở người chế tác, nhưng người chế tác đã điên rồi, hắn đã mất khả năng khống chế bản thân.
Truman là tác phẩm kiệt xuất nhất của hắn! Nếu tác phẩm không còn nghe lời, hắn tình nguyện huỷ diệt nó!
Đoàn làm phim không nghe theo lệnh người chế tác, hắn liền tự mình động thủ. Từng cơ quan phát động, sóng biển càn quét thiên địa!
Lôi đình! Bão táp!
Thuyền bị lật đổ, Truman chìm vào đáy biển. Toàn thân hắn vẫn còn trói chặt vào thuyền.
"Truman..."
Hốc mắt khán giả đỏ lên, có tiếng người nức nở.
Không biết qua bao lâu sau, người chế tác bỗng nhiên cạn kiệt sức lực. Hắn buông tay. "Được rồi..."
Thuyền lật ngược trở lại, mây đen lùi ra xa, mặt biển trở lại sóng yên gió lặng.
Bóng đêm biến mất không còn một mảnh, ánh mặt trời trong suốt chiếu rọi xuống mặt biển, cảnh tượng này đẹp đến kinh tâm động phách!
Truman thì sao?
Trong tiếng nhạc nền bi thương, toàn thế giới đều nhìn chằm chằm vào bóng người bị trói trên thuyền.
Bỗng nhiên thân thể Truman run lên. Tiếng nhạc trở nên kích tình phóng khoáng!
"Truman!!!!"
Toàn bộ rạp chiếu phim lâm vào không khí sôi sùng sục! Có người đứng lên. Một người, hai người, ba người... cuối cùng toàn bộ đại biểu điện ảnh đều đứng phắt dậy!
Truman còn sống! Hắn chống đỡ được cơn bão táp!
Truman ngồi trên thuyền, thích ý hưởng thụ gió biển. Dù đôi môi khô nứt, dù trên mặt đầy vết máu bầm, dù dáng vẻ đã chật vật không chịu nổi, nhưng trong đôi mắt hắn lại tản ra quang mang chưa từng có.
Loảng xoảng.
Thuyền của Truman chạm vào một bức tường.
Truman hoảng hốt đứng dậy. Đây là điểm cuối cùng của Đào Nguyên Trấn.
Đó là một vách tường khổng lồ vẽ cảnh trời xanh mây trắng, nếu không chạm vào nó sẽ chẳng ai nhìn ra đây là cảnh giả.
"A..."
"Hức..."
Truman giống như đang cười, cũng giống như đang khóc. Cuối cùng hắn chỉ phát ra mấy âm thanh phức tạp.
Đây là tận cùng của thế giới?
Không. Nơi này chỉ là điểm cuối của Đào Nguyên Trấn. Là điểm cuối của nhà tù mà thôi.
Đột nhiên toàn bộ âm thanh đều tắt hẳn. Trên màn hình, Truman đang dùng thân thể mình dộng mạnh vào mặt tường!
Tựa như không biết đau đớn, hắn vung nắm đấm không biết bao nhiêu lần. Người nam nhân này đang dùng phương thức nguyên thuỷ nhất để phản kháng thế giới.
Không biết từ đâu truyền tới tiếng khóc bùng nổ. Ngay sau đó lại có thêm nhiều tiếng nghẹn ngào.
"Hắn làm được rồi!"
Phan Lỗi thốt lên một câu, sau đó giọng hắn khàn đi, lệ rơi đầy mặt.
"Ừ, hắn thành công." Diệp Hồng Ngư cố gắng giữ cho giọng không run nhưng nhưng vẫn không cách nào khống chế. Nàng ngẩng đầu để giấu nước mắt, nhưng hốc mắt tràn đầy, nước mắt vẫn chảy ngang trên gò má.
Truman rốt cuộc phát hiện một cái cầu thang. Hắn đi lên bậc thang rồi dùng lực đẩy mở cửa.
"Truman." Trên không trung bỗng vang lên một giọng nói.
Là giọng của người chế tác.
Đây là lần đầu tiên người chế tác đối thoại với Truman, trước đó hắn đã yên lặng nhìn Truman suốt ba mươi năm.
"Ngươi là ai?" Truman dừng bước, đưa lưng về phía ống kính. Giờ phút này không ai nhìn thấy vẻ mặt hắn.
"Ta là người chế tác trong đoàn làm phim này, ta đã sáng lập ra một chương trình truyền hình thực tế được vô số người hoan nghênh."
"Vậy thì, ta là ai?"
"Ngươi chính là minh tinh trong chương trình đó, ngươi là nhân vật chính, thế giới này chuyển động quanh ngươi!"
"Tất cả mọi người đều là giả?"
"Ngươi là thật, cho nên mới có nhiều người nhìn ngươi như vậy. Nghe lời khuyên của ta, thế giới bên ngoài cũng giả tạo như thế giới ta tạo ra cho ngươi thôi... Đều là dối trá, nhưng ở trong thế giới của ta, ngươi không cần sợ hãi, bởi vì ta hiểu rõ ngươi hơn cả chính ngươi."
"Ngươi không thể gắn camera vào trong đầu ta!"
"Ngươi sợ hãi, cho nên ngươi muốn rời đi. Không sao cả, ta hiểu mà..."
Giờ khắc này, giọng người chế tác dịu dàng thắm thiết vô cùng, "Ta đã chú ý tới ngươi cả đời, từ lúc ngươi là một đứa bé bò dưới đất cho tới khi ngươi tập tễnh học đi, ta còn nhớ lần đầu tiên ngươi đi học, nhớ ngày ngươi bị rụng răng sữa..."

Bình Luận

0 Thảo luận