Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 686: Mai gặp

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trận chiến quảng trường múa? Xem ra là ân oán giang hồ của các bác gái, hắn không giúp được gì rồi.
Cứ thế, ba chị em Lâm Uyên xuất phát đến quán lẩu Diễm Diễm gần nhà.
Chuỗi cửa hàng Diễm Diễm hiện tại có ba chi nhánh ở Tô Thành, một cái gần Tinh Mang, một cái gần trường học và một cái gần nhà Lâm Uyên.
Rất khéo nha.
Hôm nay Lâm Uyên tới quán lẩu gần nhà, chưa ngồi được bao lâu đã nghe ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc:
"Học đệ đến ăn sao không nói trước cho ta biết, ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị một số món bình thường ít có cho các ngươi." Người này rõ ràng là Tôn Diệu Hoả.
Lâm Huyên hiếu kỳ hỏi: "Không phải ngươi đang ghi hình chương trình sao?"
Biểu tình của Tôn Diệu Hoả trở nên ngượng ngùng: "Cũng không bận rộn đến vậy..."
Lâm Huyên nói: "Ta còn tưởng là các ngươi quay chương trình sẽ bận rộn lắm. Vậy ngươi ngồi xuống đây ăn chung đi, đừng có khách sáo, cứ tự nhiên như nhà mình nha."
Tôn Diệu Hoả: ". . ."
Dao Dao bỗng nhiên nói với vẻ mong đợi: "Nếu mọi người đều không bận thì chúng ta rủ Hạ Phồn và Giang Quỳ đến ăn chung đi!"
Lâm Huyên chế nhạo một câu: "Gọi Hạ Phồn là giả, gọi Giang Quỳ mới là thật đúng không?"
Dao Dao đỏ mặt. Nàng đương nhiên thân với Hạ Phồn, vốn không quen biết với Giang Quỳ. Nhưng sau khi xem xong Ca Sĩ Giấu Mặt, Dao Dao trở thành fan của Giang Quỳ, thế là suốt ngày la hét đòi Lâm Uyên giới thiệu Giang Quỳ cho nàng. Nhưng Lâm Uyên cứ quên tới quên lui, hôm nay nàng mới nhân cơ hội để thực hiện nguyện vọng nhỏ.
Tôn Diệu Hoả lúng túng đáp: "Giang Quỳ và Hạ Phồn không rảnh..."
Nghe vậy Dao Dao không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Lâm Huyên khó hiểu hỏi: "Vì sao bọn họ không rảnh mà ngươi lại rảnh?"
Tôn Diệu Hoả càng lúng túng hơn: "Hai người bọn họ được nhạc sĩ trong chương trình coi trọng nên đang bận rộn chuẩn bị cho bài hát mới."
Lâm Huyên theo bản năng hỏi tiếp: "Không có nhạc sĩ nào chọn ngươi sao?"
Nói xong lời này, nàng mới nhận ra lời này sẽ gây tổn thương cho người khác.
Tôn Diệu Hoả nhỏ giọng đáp: "Chắc là không hợp phong cách."
Bầu không khí trở nên cứng ngắc, Lâm Huyên muốn phá vỡ cảm giác lúng túng này bèn cười nói: "Vậy chắc Trần Chí Vũ và Hảo Vận tỷ cũng không được chọn nhỉ. Ta cũng rất muốn làm quen với các ca sĩ trong Ngư Vương Triều, vừa hay hôm nay ăn lẩu, rủ thêm bọn họ tới cho náo nhiệt đi!"
"Không tiện đâu." Tôn Diệu Hoả nói như sắp khóc, "Trần Chí Vũ và Hảo Vận tỷ đều không rảnh, bọn họ đều được nhạc sĩ lựa chọn nên đang tập hát ca khúc mới rồi."
Lâm Huyên: ". . ."
Bầu không khí lại càng ngượng ngập hơn.
Đúng lúc này, Lâm Uyên và Dao Dao bỗng nhiên trừng mắt nhìn nhau:
"Anh gọi nấm kim châm làm gì?"
"Không phải anh!"
"Chị?!"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Lâm Huyên. Thật là quá đáng, đi ra ngoài ăn lẩu mà còn bị ép phải ăn rau là sao?
Lâm Huyên lắc đầu: "Chị không có gọi."
Tôn Diệu Hoả nói: "Nấm kim châm này là do tiệm lẩu tặng thêm..."
Lâm Huyên len lén đưa tay lau mồ hôi trán. Muốn phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này chỉ có thể dựa vào hai đứa em của nàng, bởi vì tụi nó vốn không hề nhận ra bầu không khí có chỗ nào không đúng.
"Ta ăn cho, ta thích ăn nấm và rau củ." Tôn Diệu Hoả lặng lẽ điều chỉnh lại tâm tình, sau đó trên mặt hắn lại nở nụ cười thường ngày.
"Cố gắng lên~" Lâm Huyên lặng lẽ mấp máy môi nói với Tôn Diệu Hoả.
Trong lòng Tôn Diệu Hoả rất đau, suýt chút nữa đã ứa nước mắt. Mà Lâm Uyên lại đột nhiên nói với Tôn Diệu Hoả một câu: "Mai gặp."
Tôn Diệu Hoả ngẩn ra.
Trong lòng Lâm Uyên khẽ than một câu, Diệu Hoả học trưởng không hiểu câu đùa về nấm kim châm nha.
. . .
Ngày hôm sau, chương trình Bài Hát Của Chúng Ta phát sóng.
Lâm Huyên và Dao Dao ở nhà cùng xem tivi. Trong chương trình, mỗi khi các nhạc sĩ viết ca khúc xong đều ra đại sảnh lựa chọn ca vương ca hậu.
Mỗi lần như thế Tôn Diệu Hoả đều chủ động đứng dậy, nhưng không một ai chọn hắn. Cuối cùng toàn bộ Ngư Vương Triều đều được chọn, trừ Tôn Diệu Hoả ra.
Trên khu bình luận toàn là lời trêu chọc:
"Tôn Diệu Hoả: chọn ta, chọn ta! Đảm bảo bài hát của ngươi sẽ hot, chỉ có ta là không hot thôi!"
"Chết cười rồi, cả Ngư Vương Triều chỉ có mình Tôn Diệu Hoả không được chọn."
"Quả nhiên Tôn Diệu Hoả mới là người yếu nhất trong Ngư Vương Triều, còn yếu hơn cả Trần Chí Vũ."
"Thật ra Trần Chí Vũ không yếu đâu, dù gì người ta cũng là ca sĩ tuyến một sớm nhất trong nhóm."
"Không chỉ có kỳ này, mấy kỳ trước đó cũng không có nhạc sĩ nào chủ động chọn Tôn Diệu Hoả hết."
"Nói thế nào đây nhỉ, Tôn Diệu Hoả cho người ta cảm giác hắn quá bình thường."
"Thật ra hắn hát không tệ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta không chú ý tới."
"Tôn Diệu Hoả rất chủ động nhỉ, bị các nhạc sĩ làm lơ liên tục mà vẫn không ngừng tìm cơ hội."
"Hầy, trông thật là đáng thương."
"Đáng thương cái gì chứ, các nhạc sĩ không chọn hắn là vì vấn đề nằm ở bản thân hắn thôi."
Dao Dao bực bội nói: "Đám người này sao có thể nói Diệu Hoả học trưởng như vậy!"
Lâm Huyên đáp: "Đó là vì em ít chú ý tới Tôn Diệu Hoả."
Trước khi hát Mười Năm, Tôn Diệu Hoả bị khán giả ghét bỏ, hắn là người hát bài gì cũng chẳng hot nổi.
Sau đó Mười Năm hot vô cùng, hình tượng của Tôn Diệu Hoả mới tốt lên. Nhưng so với những ca sĩ khác, Tôn Diệu Hoả vẫn luôn bị khán giả coi nhẹ.
Đều là ca sĩ được Tiện Ngư dẫn dắt cùng thời điểm nhưng độ nổi tiếng của Giang Quỳ cao hơn Tôn Diệu Hoả rất nhiều.
"Em cảm thấy Diệu Hoả học trưởng hát rất hay mà." Dao Dao nói với vẻ khó hiểu.
Lâm Huyên nói: "Chẳng phải luôn có những ca sĩ diễn viên như vậy sao? Rõ ràng thực lực rất tốt nhưng lại luôn bị mọi người coi thường."
. . .
Lâm Uyên đi tới đại sảnh trung tâm âm nhạc. Hôm nay đến phiên mười vị nhạc sĩ còn lại rút thăm chủ đề sáng tác.
Dương Chung Minh mỉm cười nhìn Lâm Uyên: "Ngươi rút trước đi."
"Vâng." Lâm Uyên thò tay vào thùng thăm.
"Chủ đề gì thế?" Trịnh Tinh nhìn vào lá thăm trong tay Lâm Uyên với vẻ chờ mong. "Ồ? Trời cao biển rộng? Chủ đề này không tệ nha."

Bình Luận

0 Thảo luận