Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Đoạn cao âm cuối cùng thật ra là rất cao, cao đến mức hầu hết các ca sĩ đều không lên nổi. Nhưng mọi người đã không còn chú ý tới điều này mà chỉ quan tâm đến tâm tình ẩn chứa trong tiếng gào đó.
Một tiếng gào cuồng loạn.
Một tiếng hát đả động cõi lòng.
"Đây là bài hát gì thế, ta nghe đến muốn điên theo rồi!"
"Lan Lăng Vương thật là biến thái!"
"Ta cảm thấy linh hồn mình muốn rời khỏi thân thể!"
"Đoạn điệp khúc của hắn khiến ta khóc không ngừng. Đây đâu chỉ là cố gắng của một ca sĩ, chẳng phải mỗi chúng ta đều đang như thế sao, nhưng mẹ nó có ai quan tâm đâu?"
"Ta nổi da gà khắp người."
"Tiếng gào cuối cùng khiến hồn ta muốn bay ra ngoài. Lan Lăng Vương đâu cần học Nữ Thần Báo Thù rơi nước mắt, bởi vì nước mắt là thứ chỉ dành cho kẻ yếu. Sân khấu này thi đấu ca hát chứ không phải ngôn tình, dạo gần đây ca sĩ lên sân khấu cứ thích nhỏ mấy giọt nước mắt để lấy lòng khán giả, cứ như bọn hắn không diễn thì chẳng ai thèm nghe nhạc ấy. Đúng vậy, ta đang nói Nữ Thần Báo Thù. Làm gì có ai đi báo thù mà khóc sướt mướt như thế? Ngươi ngẩng đầu ưỡn ngực không được à? Dù ngươi có thua ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi, nhưng ngươi hát xong lại khóc lóc là có ý gì? Để Lan Lăng Vương phải mang tiếng bắt nạt phụ nữ hả?"
"Moá, đây thật sự là một ca khúc hoàn mỹ!"
"Ta chưa bao giờ phát biểu ý kiến trên mạng, nhưng lần này ta không nhịn được nữa. Bài hát này của Lan Lăng Vương quá mức nổ tung, nhìn khán giả xem trực tiếp ở hiện trường đi, trông như phát điên hết rồi ấy. So với những người giả vờ giả vịt trước đó, bài hát này mới thật sự là sảng khoái!"
Trên Bộ Lạc, Blog và các loại mạng xã hội khác, khắp nơi đều đang thảo luận về Phô Trương.
Đám người anti Lan Lăng Vương chỉ có thể co đầu rụt cổ lại, tiếp tục chờ đợi cơ hội để phản công, chờ giây phút Lan Lăng Vương tháo mặt nạ. Khi đó bọn hắn sẽ cùng thổi kèn hiệu ra lệnh tổng tiến công! Mà thời khắc đó đã đến rất gần rồi!
Cùng lúc đó, trong phòng chờ.
Thiên Nga Trắng từ trước đến nay vẫn rất kiêu ngạo nay lại thần phục nói:
"Duy chỉ có bài hát này là ta không có lòng tin thắng được. Chỉ có bài hát này là ta không có can đảm lên sân khấu thi đấu với hắn. Không phải vì kỹ xảo tốt cũng không phải vì ca từ tốt, mà điều đáng sợ nhất là hắn gửi gắm được toàn bộ cảm xúc vào trong bài hát!"
Thiên Nga Trắng chợt nhớ tới trước khi lên sân khấu, Lan Lăng Vương đã nói với mình một câu không đầu không đuôi. Nếu có cơ hội nàng rất muốn chia sẻ câu chuyện nhỏ về "Không sao cả" với ngoại giới.
"Nghệ thuật..." Trong phòng chờ cách vách, Tinh Linh thấp giong nói.
Khi ống kính quay tới gương mặt Bá Vương, hắn không nói gì nhưng chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt, toàn bộ lông tơ đều dựng đứng lên!
. . .
Trên sân khấu, khán giả đứng vỗ tay rất lâu rất lâu, sau đó hiện trường mới bình tĩnh trở lại.
An Hoành cũng đã lên sân khấu, hắn há miệng muốn nói mấy lần nhưng đều bị tiếng vỗ tay cắt ngang.
Nhưng mà thứ khiến cho tiếng vỗ tay ngừng lại không phải người dẫn chương trình An Hoành mà là ống kính chẳng biết từ lúc nào đã quay tới Nữ Thần Báo Thù.
Nàng ta đứng ở một góc sân khấu, hai tay run rẩy, ánh mắt thất thần như một học sinh tiểu học.
Báo thù? Thi đấu? Đồng tình?
Nếu vẫn chưa quên biểu diễn thì nàng hẳn nên ngồi xổm xuống đất mà khóc lóc một trận, nhưng giờ phút này nàng không có tâm tình làm thế. Dưới tấm mặt nạ, biểu tình của nàng đã tê liệt không thua gì mặt Duẫn Đông.
Xong rồi... Toàn bộ đều xong rồi!
Trận này nàng thua hoàn toàn!
"Phù." An Hoành thở phào một tiếng, nhìn lướt qua Nữ Thần Báo Thù, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lan Lăng Vương:
"Thật ra ta hy vọng Lan Lăng Vương lão sư nói thêm mấy câu, ngài luôn là người mượn lời ca khúc để diễn tả, như vậy lần này ngài có muốn chia sẻ gì không?"
Lâm Uyên vẫn lắc đầu.
An Hoành ngẩn người, đột nhiên mỉm cười: "Đúng là rất Lan Lăng Vương. Xin mời Nữ Thần Báo Thù trở lại sân khấu, tiếp theo là màn đánh giá của bốn vị giám khảo chính về hai ca sĩ của chúng ta. Xin mời Trịnh Tinh lão sư..."
"Không cần." Trịnh Tinh liếc nhìn Nữ Thần Báo Thù rồi nhìn Lan Lăng Vương, sau đó từ chối nhận xét mà vô cùng nghiêm nghị nói:
"Ta có thể chấp nhận ca sĩ không kềm được nỗi lòng trên sân khấu, nhưng ta rất ghét loại người dùng tiếng khóc để tạo áp lực cho đối thủ, ngươi có thể nói ngươi không cố ý làm thế, nhưng ngươi đã khiến chúng ta cảm thấy như vậy!"
Thân thể Nữ Thần Báo Thù run lên.
Khán giả cũng choáng váng! Chẳng ai ngờ được người tốt tính vui vẻ như Trịnh Tinh lại dứt khoát phê bình Nữ Thần Báo Thù như thế!
Đây là chỉ thẳng mặt Nữ Thần Báo Thù mà mắng nàng tâm cơ!
"Ừm." Duẫn Đông ngồi bên cạnh cũng nói, "Ta cũng có lúc khóc khi ca hát, nhưng không phải là bài hát này. Ta nghĩ lão Diệp hiểu được ý ta."
Duẫn Đông cũng không vui!
Các khán giả mở to mắt nhìn, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy đường đường là ca hậu lại bị giám khảo chê bai đến mức này!
Mọi người nhìn về phía Diệp Tri Thu, Báo Thù vốn là tác phẩm của hắn.
Diệp Tri Thu thở dài: "Ta có hai vấn đề cần nói. Một là Nữ Thần Báo Thù dùng bài hát này ở đây là không đúng chỗ. Hai là Nữ Thần Báo Thù đã không lý giải đúng ý nghĩa của bài hát này. Bài hát này nên được hát bằng tư thái sôi sục ý chí chiến đấu, liều lĩnh, thậm chí là tâm không tạp niệm! Bởi vì đây là một cuộc chiến sống còn! Tại sao lại hát nó ở chỗ này? Lại còn hát với vẻ tỉ tê bất lực như vậy?"
Diệp Tri Thu rõ ràng không hài lòng với Nữ Thần Báo Thù, đây là bài hát tâm không tạp niệm, mà Nữ Thần Báo Thù nghĩ bậy quá nhiều nên mới hát kiểu đó, nước mắt của nàng quá giả rồi.
Đến phiên Dương Chung Minh. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn.
Dương Chung Minh nhẹ giọng nói: "Bài hát vừa rồi của Lan Lăng Vương không chỉ thắng được đối thủ mà còn là bài hát hay nhất từ đầu chương trình đến giờ. Nếu trận này mà có kết quả khác đi, ta sẽ hoài nghi thế giới này có vấn đề."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận