Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 853: Ca khúc chủ đề Lam Vận Hội

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:09:09
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Thật sự là nhờ Ảnh Tử dạy dỗ?
Thế thì thực lực chân chính của Ảnh Tử biến thái đến cỡ nào?!
Toàn bộ người trong ngành đều sững sờ. Cư dân mạng cũng rất ngoan ngoãn đọc truyện, không còn ai dám phê bình Ảnh Tử.
Bọn hắn vốn sợ trợ thủ sẽ không đủ năng lực để phụ trách những thần tác này, nhưng bây giờ tuỳ tiện móc ra một người cũng là cấp bậc thuần hoạ sĩ đỉnh cấp, còn ai dám lên tiếng than phiền?
. . .
Lúc này người cảm thấy khó tin nhất chính là đám người trong nghề. Độc giả bình thường không rõ chứ bọn hắn thì hiểu rõ ràng, muốn dạy ra học trò có trình độ cao như vậy thì trình độ của lão sư phải ở mức nào!
Đổi lại là người khác chắc chắn dù có dốc túi truyền thụ cũng không tài nào dạy ra được học trò như của Ảnh Tử.
Vậy mà Ảnh Tử lại có thể dạy ra tới năm người như thế!
Thật ra vẽ manga giống như một bài thi 100 điểm cao nhất, Lâm Uyên có thể đạt 100 điểm, các trợ thủ của hắn đạt 95 điểm. Nhìn có vẻ chênh lệch không nhiều nhưng thật ra bởi vì đề thi chỉ có 100 điểm nên Lâm Uyên mới dừng lại ở mức đó.
Chỉ có thể nói, đối với Lâm Uyên thì việc vẽ manga giống như một bài luận văn tiểu học, hoàn toàn không có tính khiêu chiến.
Đã vậy thì sao hắn phải tự mình làm chi cho mệt người? Mượn Sư Giả Hào Quang để dạy ra mấy trợ thủ giỏi giang hỗ trợ mình làm việc không thơm hơn sao?
Trong lúc nhất thời, quân đoàn trợ thủ của Ảnh Tử được so sánh với Ngư Vương Triều của Tiện Ngư khiến bí danh Sở Cuồng lần đầu tiên cảm thấy mình thật cô đơn.
Nói tóm lại, drama của giới manga tạm thời có kết thúc tốt đẹp. Bây giờ Lâm Uyên đang chuẩn bị đổi sang bí danh Tiện Ngư, dù sao cũng đã sắp tới mùa giải tháng Bảy.
Tiếp theo nên ra bài hát nào đây?
Ngày hôm sau, cũng là Chủ Nhật, Lâm Uyên vừa ngủ dậy đã thấy Lâm Dao dẫn theo Nam Cực từ bên ngoài trở về.
Dao Dao hậm hực nói: "Mấy ngày gần đây anh toàn ngủ nướng thôi, em phải trông Nam Cực suốt!"
Lâm Uyên: ". . ."
Đây là hậu quả của bảy ngày làm việc liên tục nha. Gần đây Lâm Uyên thường sẽ ngủ nhiều hơn trước một chút để ngủ bù cho tuần qua nên không có thời gian dắt Nam Cực ra ngoài đi dạo, chỉ có thể để người nhà hỗ trợ.
"Ăn sáng đi." Chị gái Lâm Huyên nói, thường Chủ Nhật nghỉ ở nhà nàng sẽ nấu cơm thay mẹ.
Lúc này mẹ Lâm Uyên đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, người lớn tuổi thường phải bật volume khá lớn để nghe cho rõ. Trên tivi là một phóng viên đang kích động nói:
"Đội bóng rổ nam Tần châu dạo gần đây đang tổ chức huấn luyện cơ mật, bốn năm trước chúng ta thất bại trong trận chung kết với Trung Châu ở Lam Vận Hội, lần này cuộc chiến sẽ diễn ra trên sân nhà..."
"Dạo này toàn là tin tức về Lam Vận Hội." Mẹ Lâm Uyên đứng dậy ngồi vào bàn ăn, thuận miệng nói một câu.
Chị gái Lâm Huyên vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Dù sao đây cũng là sự kiện thể dục thể dao lớn nhất hành tinh bốn năm mới tổ chức một lần, công ty chúng ta còn muốn nhân dịp này để đẩy mạnh tiêu thụ các loại tiểu thuyết về thi đấu thể thao đây."
Lâm Uyên không tham gia trò chuyện. Hắn ăn một chén cháo và một cái trứng ốp la rồi thuần thục xoa đầu Nam Cực, nhân tiện chùi chút vết dầu mỡ trên tay.
"Con đi làm đây."
"Ừ."
Mọi người trong nhà tiếp tục thảo luận. Nam Cực bình tĩnh liếm lông như thường ngày, không bao lâu sau bộ lông của nó lại trơn láng sạch sẽ.
. . .
Lâm Uyên ngồi trên chiếc xe chống đạn mà chủ tịch tặng đi tới công ty.
Bây giờ người lái xe không phải Cố Đông mà là một tài xế do công ty cung cấp, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì tài xế sẽ đưa đón Lâm Uyên đi làm mỗi ngày.
Đài radio trên xe cũng đang phát bản tin buổi sáng: "Lam Vận Hội năm nay sẽ tổ chức ở sân vận động Tần châu từ ngày 1 tháng 7, thời gian đến buổi lễ khai mạc đang được đếm ngược từng ngày, vận động viên các châu đều đang tích cực tập luyện chuẩn bị cho cuộc chiến lớn nhất hành tinh..."
Khoé môi Lâm Uyên cong lên. Lam Vận Hội bốn năm một lần, đây chẳng phải giống hệt Thế Vận Hội Olympic ở Địa Cầu sao?
Tuy ở hai thời không khác biệt nhưng Lam Tinh và Địa Cầu có rất nhiều điểm giống nhau khiến Lâm Uyên cảm thấy thân thiết vô cùng.
Mười lăm phút sau, Lâm Uyên đang ngồi trong phòng làm việc ở Tinh Mang. Tay trái hắn chống cằm, tay phải mân mê món đồ chơi Tôn Diệu Hoả mới tặng, đầu thì suy nghĩ xem bài hát tháng sau nên thuộc thể loại gì.
Chuyện của Ảnh Tử khiến hắn trễ nải không ít thời gian, nhất định phải sớm ghi âm bài hát mới được.
Đúng lúc này, Lâm Uyên chợt thấy phó quản lý tầng chín bộ soạn nhạc Ngô Dũng hộc tốc chạy vào.
"Có chuyện gì thế?" Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn đối phương.
Ngô Dũng thở hổn hển nói: "Ta vừa nhận được tin tức, các uỷ viên ban tổ chức Lam Vận Hội đang kêu gọi các công ty giải trí cung cấp ca khúc chủ đề!"
"Ca khúc chủ đề?" Lâm Uyên hỏi, "Công ty muốn ta viết ca khúc chủ đề cho Lam Vận Hội?"
"Không phải công ty muốn ngài viết, mà là ngài nhất định phải viết, hơn nữa còn phải được quan phương chọn trúng! Nếu không con đường quán quân một năm liền của ngài sẽ phải kết thúc tại đây!" Ngô Dũng nóng nảy nói.
Lâm Uyên buồn bực hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì quan phương sẽ ra sức tuyên truyền ca khúc này!" Ngô Dũng cười khổ nói, "Ca khúc chủ đề nhất định sẽ được đem đi quảng cáo khắp nơi, phối hợp với sức ảnh hưởng của Lam Vận Hội, bài hát đó chắc chắn sẽ cường hoành leo lên đỉnh bảng xếp hạng âm nhạc!"
"Ồ!" Lâm Uyên rốt cuộc cũng hiểu ra.
Chẳng trách Ngô Dũng nói hắn bắt buộc phải viết ca khúc chủ đề. Đây không phải lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh quan phương vô tình ảnh hưởng đến mùa giải âm nhạc.

Bình Luận

0 Thảo luận