Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 528: Lành Lạnh

Ngày cập nhật : 2025-10-02 11:08:16
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Hôm qua mình bị tiền đình ói vật vã nên không dịch truyện được ạ, mọi người thông cảm nha. T_T
-----------------
Đúng vậy, trong giới ca nhạc cũng có ca sĩ nam hát giọng nữ, nhưng giọng nam của người đó cũng sẽ có khuynh hướng nữ tính.
Mà Lan Lăng Vương thì khác. Hắn có giọng nam cực kỳ thuần khiết, thuần khiết đến mức mọi người không cách nào tưởng tượng nổi thanh quản này lại phát ra được giọng nữ!
Mà giọng nữ của hắn cũng thuần khiết đến mức vừa hát lên, tất cả mọi người đều cho rằng hắn là ca sĩ nữ!
Quá tương phản! Tương phản đến cực hạn!
Liễu Nhứ lắc đầu cười: "Cho nên ta cũng không đoán được giới tính của Lan Lăng Vương. Ta quyết định ném vấn đề khó khăn này cho Vũ Long lão sư."
"Đừng hỏi ta nha." Vũ Long lắc đầu liên tục. "Ta giống ngươi mà, không đoán ra nổi vừa rồi giọng nào mới là giọng thật của hắn. A, vừa rồi ngươi có hát bằng giọng thật không?"
"Có." Lâm Uyên đáp.
Có khán giả bắt đầu thảo luận. Sao người tên Lan Lăng Vương này có vẻ lạnh lùng cô quạnh thế nhỉ? Hắn chẳng có vẻ gì là nhiệt tình dù là khi trò chuyện với các giám khảo chính, không giống với hai ca sĩ đầu tiên.
Dù là người cao ngạo như Thiên Nga Trắng, khi được bốn vị giám khảo nhận xét cũng tỏ vẻ rất khiêm nhường.
"Vậy là một trong hai giọng hát vừa rồi là giọng thật của ngươi. Người khác chỉ hát đơn ca, ngươi hát song ca nam nữ phối hợp, rõ ràng là lấy hai đánh một!"
Khán giả bật cười. Chứ còn gì nữa!
"Tạm thời không nói tới chuyện này, xét về ngoại hình thì ta cho rằng ngươi là nam." Vũ Long nói, "Thực ra điều đáng sợ nhất không phải là ngươi hát được hai giọng nam nữ, mà là câu hát cuối cùng..."
Liễu Nhứ và Mao Tuyết Vọng đồng thời gật đầu, bọn hắn đều hiểu Vũ Long muốn nói cái gì.
"Một câu cuối cùng hẳn là nam nữ song ca, ngươi chỉ có một người vậy mà lại phô bày ra một giọng hát trộn lẫn giữa nam và nữ, giống như có hai người đang cùng hát một lúc vậy. Loại âm thanh dung hợp này trên toàn Lam Tinh chắc chỉ có mình ngươi làm được!" Vũ Long nghiêm túc nói.
Người xem trợn tròn mắt, đánh giá này quá cao rồi!
Lan Lăng Vương vẫn không nói nhiều lời.
An Hoành vui vẻ nói: "Xem ra Lan Lăng Vương lão sư là một ca sĩ không thích nói chuyện nha. Mời Dương Chung Minh lão sư..." An Hoành nhìn về phía Dương Chung Minh.
Tất cả mọi người cũng nhìn sang Dương Chung Minh. Đối mặt với một người đặc biệt như vậy, ai cũng muốn biết khúc phụ Dương Chung Minh sẽ đánh giá như thế nào. Ai ngờ Dương Chung Minh lại nhìn chằm chằm Lâm Uyên rồi gằn giọng nói:
"Ngươi có hai cuống họng."
Gương mặt Lâm Uyên bên dưới lớp mặt nạ khẽ biến sắc.
Nói xong, Dương Chung Minh lắc đầu cười: "Nhưng đây là chuyện không thể nào."
Mọi người cũng cười xoà.
Dương Chung Minh mỉm cười nhìn Lâm Uyên, bỗng hỏi: "Chơi có vui không?"
Đây là lần đầu tiên Dương Chung Minh lộ ra nụ cười hiền hoà đến thế. Trước đó Dương Chung Minh luôn khiến mọi người cảm thấy hắn rất uy nghiêm, dù cũng có lúc cười nhưng hắn luôn tạo ra khí thế bễ nghễ không ai sánh bằng.
"Vui ạ." Trong tiếng đáp lời của Lâm Uyên cũng mang theo nụ cười. Hắn biết có lẽ Dương Chung Minh đã đoán ra được cái gì rồi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Dương Chung Minh là: "Ngươi rất giống một người ta quen."
Khán giả kinh ngạc vô cùng. Dương Chung Minh lão sư đang ám chỉ ai?
Các giám khảo cũng quay đầu hỏi: "Là ai cơ?"
Dương Chung Minh lắc đầu: "Không nói được, lỡ như bị ta đoán trúng thì mọi người còn chơi cái gì nữa."
Đám người rất bất đắc dĩ, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào. Dương Chung Minh là khúc phụ, ca sĩ mà hắn nhận biết hẳn là rất nhiều, làm sao mọi người đoán ra nổi?
"Nói về ca khúc này đi, đây là bài hát mới nhỉ. Tên bài hát là gì?"
"Lành Lạnh."
(Chú thích: tên gốc của bài Lạnh Lẽo là Lành Lạnh, lạnh trong trà nguội lạnh ấy, chắc vì dịch thành bài hát nên mới dùng Lạnh Lẽo cho hay.)
"Do ai viết?" Dương Chung Minh nhìn chằm chằm vào Lâm Uyên.
Lâm Uyên vốn định nói theo kế hoạch là do Lan Lăng Vương sáng tác, nhưng nhìn Dương Chung Minh lão sư, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý:
"Tiện Ngư."
Toàn trường lập tức chấn động!
Khu khán giả lại bùng nổ thêm lần nữa, bởi vì cái tên Tiện Ngư đã quá quen thuộc đối với mọi người.
"Trời ạ, là bài hát của Tiện Ngư?"
"Hoá ra là nhạc của đại lão, chẳng trách lại hay như vậy, không ngờ Tiện Ngư lão sư lại giúp đỡ Lan Lăng Vương!"
"Hắn không phải là Tôn Diệu Hoả đó chứ?"
"Sao ngươi không nói hắn là Giang Quỳ luôn đi?"
"Cũng có thể là Trần Chí Vũ."
"Có khi lại là ca vương Lam Nhan cũng không chừng!"
"Vấn đề là Lan Lăng Vương mới ra sân đã dùng ca khúc của Tiện Ngư có phải là hơi lãng phí rồi không?"
Hiện trường náo động không ngừng, mà trong phòng chờ của các ca sĩ.
Thiên Nga Trắng ngẩn người: "Không ngờ lại là nhạc của Tiện Ngư lão sư... Nhưng cũng đúng thôi, chỉ có Lan Lăng Vương mới có thể hát ra được loại bài hát song ca nam nữ này."
"A a a a, ghen tị quá đi mất!" Người Máy vẫn làm ra động tác khoa trương như trước. "Sao Tiện Ngư lão sư không giúp ta một chút? Tiện Ngư lão sư ngươi mau nhìn ta đi nè!"
"Hâm mộ quá!"
"Ghen tị muốn chết!"
"Ta hận nha!"
Các ca sĩ còn lại cũng dùng thái độ hài hước để biểu thị sự hâm mộ đối với Lan Lăng Vương.
Giám khảo Dương Chung Minh nhíu mày. "Tiện Ngư nắm giữ nhịp điệu bài hát chuẩn vô cùng, bài hát này đúng là rất giống thủ pháp của hắn, chỉ là lần này hắn viết lời hơi qua loa lấy lệ rồi."
"Ha ha ha!" Vũ Long cười vui vẻ, "Ta hoài nghi Tiện Ngư không dùng bao nhiêu thời gian đã viết xong bài này cho nên ca từ mới tuỳ tiện như vậy."
Liễu Nhứ cười nói, "Tiện Ngư lão sư cũng có lúc làm biếng nha."
Mao Tuyết Vọng gật đầu: "Năng lực viết ca từ của Tiện Ngư lão sư là cao cấp nhất Lam Tinh."
Lâm Uyên: ". . ."
Các vị có phải là đã hiểu lầm ta rồi không?
Được rồi, chỉ có thể trách năng lực viết ca từ của Tiện Ngư đã đi sâu vào lòng người.
Điểm tốt chính là: dù bài hát nào đó của Tiện Ngư có ca từ rất bình thường thì mọi người cũng chỉ cảm thấy hắn không nghiêm túc viết mà thôi.

Bình Luận

0 Thảo luận