Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Trong ảnh là một nhà ba người chụp chung, bên chân họ còn có một chú chó.
Hoá ra gia đình thầy giáo An cũng từng nuôi một chú chó vào tám năm trước, nhưng vì một số nguyên nhân mà chú chó kia đã qua đời.
An phu nhân không muốn nuôi chó nữa vì nàng sợ phải chịu sự đả kích khi mất nó một lần nữa, cũng có lẽ bởi vì sự xuất hiện của chó nhỏ khiến nàng nhớ tới Tiểu Hắc đã mất.
"Hoá ra là vậy."
"Đây mới là nguyên nhân khiến An phu nhân không muốn nuôi chó."
"Ta có thể hiểu được nàng. Ta cũng từng nuôi một con mèo, sau đó mèo chạy đi mất không trở về nữa, ta đã khóc rất lâu, từ đó về sau không còn dám nuôi thêm con mèo nào."
"An phu nhân cũng không đáng ghét."
"Bởi vì từng quá yêu thương chú chó kia nên mới kháng cự chú chó nhỏ này, người ngoài rất khó hiểu được."
"Thầy giáo An đưa Hachiko về nhà có phải vì muốn an ủi vợ mình không?"
"Hắn là người đàn ông dịu dàng như vậy, hẳn là đã nghĩ như thế."
Khán giả đã cảm thông cho nhân vật An phu nhân hơn, sự cảm thông này đã lấn át vẻ lạnh lùng của nàng đối với Hachiko.
"Hachiko!" Thầy giáo An bắt đầu gọi chú chó nhỏ theo tên con gái đã đặt.
Hắn tìm hiểu về tập quán của giống chó này, cùng chơi đùa với Hachiko. Ban ngày khi thầy giáo An đánh đàn dương cầm, Hachiko sẽ nằm im bên cạnh lắng nghe hoặc liếm láp cuốn nhạc phổ...
Phong cách của bộ phim rất nhẹ nhàng, chỉ kể lại câu chuyện chứ không thấy sóng gió gì, nhưng người xem lại rất hưởng thụ cảnh tượng ấm áp trong phòng khách nhà thầy giáo An.
Mọi người tin rằng đây là câu chuyện ấm áp, sự xuất hiện của Hachiko đã an ủi một gia đình ba người.
Trong phim thỉnh thoảng sẽ dùng thị giác của chó để người xem có thể cảm nhận được góc nhìn và cảm giác của Hachiko.
Nhưng An phu nhân không dễ thay đổi tư tưởng như vậy.
Nàng thử đuổi Hachiko ra khỏi nhà. Là một người lý trí, nàng không muốn mình bị sự mềm lòng chi phối.
Hachiko đứng ngoài cửa, đối mặt với cánh
Ở bên kia cánh cửa, An phu nhân không trở về phòng mà đang đứng ngẩn người ra tại chỗ.
Hoàng hôn phủ xuống.
Rốt cuộc An phu nhân cũng di chuyển. Nàng nhìn qua khe cửa quan sát, trong khoảnh khắc đó nàng bắt gặp ánh mắt của Hachiko vẫn đang chăm chú nhìn mình.
"Gâu gâu!" Hachiko vui vẻ kêu lên.
An phu nhân chảy nước mắt nhìn nó, nhưng nàng lau đi, kiên định xoay người trở về phòng dù bước chân vô cùng nặng nề.
Cứ như vậy mà vứt bỏ Hachiko sao?
Người xem cảm thấy rất không nỡ.
Sau đó trong nháy mắt, dưới đáy lòng người xem xuất hiện tia sáng, hốc mắt trở nên chua xót. Bởi vì Hachiko dùng đầu đẩy cửa ra, quay trở vào sân và kêu lên mấy tiếng vui sướng.
Hoá ra...
Cuối cùng An phu nhân vẫn mở khoá, chỉ khép hờ cánh cửa, nàng chỉ muốn lừa mình dối người mà thôi.
Các đại biểu cho rằng lần xua đuổi thất bại này sẽ khiến An phu phân tiếp nhận Hachiko, trái tim nàng đang từng bước tiếp nhận nó, nhưng không ngờ An phu nhân không nỡ tự mình đuổi Hachiko đi nên lại gây áp lực với thầy giáo An. Cho đến một lần Hachiko làm vỡ chén bát trong bếp, An phu nhân và chồng tranh cãi kịch liệt.
"Ta chịu đựng đủ rồi! Ngày mai ngươi phải đưa nó đi!"
"Ngày mai?"
"Ngươi đã nói câu này hơn nửa tháng rồi!"
"Xin lỗi." Sau khi trầm mặc một lúc, thầy giáo An nhẹ giọng nói, dường như đã ra quyết định trong lòng.
Lúc này ống kính lại đổi sang thị giác của Hachiko.
Dường như nó đã ý thức được gì đó, xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ, trong thế giới chỉ có ba màu trắng xám đen của mình, Hachiko nhìn bóng lưng thầy giáo An nói xin lỗi vợ, cái đuôi đã ngừng lay động.
"Đừng mà, đừng đuổi nó đi."
"Nó là chó của các ngươi mà."
"Nó đã xem các ngươi là chủ nhân."
Có đại biểu lẩm bẩm với vẻ cầu khẩn. Một số đại biểu nữ đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Dương An, người trước đó tự xưng là mình rất khó khóc, nay đã cắn môi, sống mũi cay cay. Hắn lặng lẽ liếc nhìn Diệp Hồng Ngư ngồi bên cạnh.
Diệp Hồng Ngư vẫn có cùng biểu tình như lúc mới bắt đầu chiếu phim, trên mặt không có cảm xúc dư thừa nào, giống hệt lúc nàng đánh giá các bộ phim khác ----
Vô cùng tỉnh táo và lý trí.
Dương An giống như được nhắc nhở, hít mũi một cái rồi đè nén tâm tình đang rục rịch xuống.
Trong màn ảnh, trời lại tối.
Giống như những ngày trước, thầy giáo An lại chờ vợ ngủ say rồi ngồi dậy, đưa Hachiko tới thư phòng. Hắn lấy đồ hộp ra cho Hachiko ăn vặt.
Trước đó hắn không cho nó ăn nhiều quà vặt vì cho rằng thói quen kén ăn không tốt, nhưng hôm nay hắn lấy ra toàn bộ đồ ăn vặt.
"Hôm nay ngươi cứ việc ăn thoả thích."
Thầy giáo An cười nhìn Hachiko, chỉ là nụ cười hơi cứng ngắc.
Thường ngày khi đối mặt với đống đồ ăn vặt này Hachiko rất hưng phấn nhảy nhót, nhưng hôm nay nó đứng yên không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn thầy giáo An với vẻ cố chấp quật cường.
Nó chẳng động tới một món ăn vặt nào như thể những thứ này không hề tồn tại.
Hốc mắt thầy giáo An ươn ướt, hắn ôm lấy Hachiko, vỗ nhẹ vào lưng nó, thấp giọng nói: "Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan..."
Hachiko không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Những đêm trước thầy giáo An đưa nó vào thư phòng đều phải dỗ cho nó im lặng đừng lên tiếng, sợ tiếng kêu của nó đánh thức An phu nhân. Nhưng tối nay Hachiko hiểu chuyện vô cùng, nó chẳng kêu lấy một tiếng tủi thân nghẹn ngào nào, chỉ yên lặng nằm trong ngực thầy giáo An.
Lúc này ống kính đột nhiên thay đổi.
Ngoài cửa thư phòng, An phu nhân mặc đồ ngủ nhìn chằm chằm chồng mình, không biết nàng đã đứng đó bao lâu, sau đó mới lặng lẽ xoay người đi về phòng ngủ.
Có lẽ đêm nay, rất nhiều người đều cảm thấy mệt mỏi.
Ngày hôm sau khi thầy giáo An tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Chỗ nằm bên cạnh đã chẳng thấy bóng An phu nhân đâu. Thầy giáo An đột nhiên nhớ tới Hachiko vẫn còn đang ở thư phòng, hắn ảo não vỗ đầu mình một cái rồi vội vàng chạy về phía thư phòng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận